Chu Văn Thanh một bụng tràn đầy căm tức bị Hoắc Nhị Quân đổ một chậu nước vào đầu, còn dám nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Hoắc Nhung vẫn có chút không cam lòng.
Hoắc Nhung một chút cũng không sợ hãi đối diện với hắn, sau đó được Hoắc Nhị Quân che ở trước người kéo đi.
"Những gì cần nói đã nói xong, đi, chúng ta về nhà."
Mãi đến khi Hoắc Nhung đi thật xa, Chu Văn Thanh mới đột nhiên giật mình, một chân hướng bụi cỏ dại bên cạnh đá một cách dữ tợn, cách đó không xa có người bị hành động của hắn dọa sợ mà thốt lên tiếng, Chu Văn Thanh đột nhiên quay đầu, Biểu tình có chút u ám: "Ai?"
Mặt Hoắc Ni có chút sợ hãi chui ra từ sau một cây đại thụ, hóa ra từ đầu cô ta không đi, tránh ở sau gốc cây không ra, vốn dĩ thấy người đi rồi, cũng muốn chạy, nhưng chưa kịp đi thì bị động tác bất ngờ của Chu Văn Thanh dọa sợ.
Cô ta trước nay chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ, còn khiến người khác khiếp sợ của Chu Văn Thanh.
Lúc Hoắc Ni đến trước mặt, Chu Văn Thanh đã khôi phục biểu tình ấm áp mọi khi, bộ dáng thân thiết hỏi: "Em còn chưa đi sao?"
Hoắc Ni thấy hắn không khác mọi khi, nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Em thấy anh trai Tiểu Dung giống như không vui, sợ có chuyện gì."
Thực ra cô ta lo lắng cho Chu Văn Thanh, nhưng ngượng ngùng nói ra.
Nhưng Chu Văn Thanh tinh ranh như vậy sao có thể không biết, hắn sớm biết Hoắc Ni thích hắn, nhưng lớn lên không xinh đẹp bằng Hoắc Nhung, vì vậy chướng mắt.
Thế nhưng hiện tại....!Hoắc Ni này có lẽ có tác dụng to lớn với hắn.
Chu Văn Thanh nghĩ vậy bèn hướng Hoắc Ni vẫy tay, chờ Hoắc Ni tới trước mặt, hắn cúi người đến bên tai Hoắc Ni, hô hấp nóng rực đều phun tới trên mặt, làm Hoắc Ni nháy mắt đỏ mặt.
"Không có việc gì, là anh kêu bọn họ tới, anh suy nghĩ, cảm thấy cùng Hoắc Nhung không quá phù hợp, cho nên gọi em ấy lại đây nói rõ ràng, anh không cùng em ấy yêu đương nữa."
Hoắc Ni vừa nghe hai mắt mở to nhìn.
Đây là thật sao? Chẵng lẽ sinh viên Chu kêu cô ta đưa thư cho Hoắc Tiểu Dung là để nói việc này?
Hai người bọn họ không yêu đương? Vậy có phải hay không nói lên....!Cô ta có cơ hội?
Trong lòng Hoắc Ni vô cùng vui vẻ, đỏ mặt hai mắt chan chứa tình yêu nhìn Chu Văn Thanh, nhỏ giọng nói: "Em cho rằng hai người còn khá tốt."
Chu Văn Thanh nói: "Tính tình em ấy quá kiểu cách, không đủ hiểu chuyện."
Mặt Hoắc Ni càng đỏ hơn, từ lúc Chu Văn Thanh biết Hoắc Nhung, vẫn luôn khen cô ấy hiểu chuyện.
"Nhà em ấy có ba anh trai, một mình là con gái, cha mẹ đều rất cưng chiều, khẳng định có chút nũng nịu, chị em trong thôn rất hâm mộ em ấy.
Nghe nói cha Hoắc Nhung tìm cho em ấy một người tốt, muốn em ấy đi gặp mặt..."
Hoắc Ni thuận miệng nói không sai biệt lắm, bất ngờ thấy trên mặt Chu Văn Thanh hiện lên kinh ngạc, mới phản ứng lại bịt kín miệng.
Hay thật! Hóa ra nhanh chóng cắt đứt với hắn là để gặp mặt nam nhân khác? Đổi lại hắn muốn xem xem Hoắc Đại Thành luôn chướng mắt hắn sẽ chọn cho Hoắc Tiểu Dung dạng nam nhân như thế nào! Trong lòng Chu Văn Thanh giận dữ, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Hóa ra là như vậy, may mắn hôm nay anh cùng em ấy nói rõ ràng, bằng không trì hoãn em ấy thật không tốt."
Tuy rằng Hoắc Ni không phải cố ý nói cho Chu Văn Thanh nghe, nhưng sau khi nói xong cũng muốn biết phản ứng của Chu Văn Thanh, dẫu sao hai ngày trước bọn họ còn tốt, hiện tại nói chia tay liền chia tay, tóm lại cô ta cảm thấy không thực tế.
Hiện tại nghe Chu Văn Thanh nói xong, cô ta xác định, sinh viên Chu là người tốt.
Biết tin có khả năng Hoắc Tiểu Dung muốn đi xem mắt một chút cũng không tức giận không nói, còn sợ trì hoãn cô ấy, ngược lại là Hoắc Tiểu Dung, còn chưa cùng sinh viên Chu chia tay, cha cô ấy liền gấp gáp muốn con gái đi xem mắt, thật là kỳ cục.
Hoắc Nhung kỳ cục vứt bỏ tra nam Chu Văn Thanh, lúc này tinh thần thoải mái dễ chịu đang trở về.
Cho rằng em gái vô cùng thích Chu Văn Thanh, sợ trong lòng em ấy khó chịu, dọc đường đi hai người Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng thay phiên kể chuyện cười, còn hứa hẹn chờ cô tốt hơn liền mang cô xuống sông câu cá, Hoắc Nhung nghe thấy liền tràn đầy sinh lực.
Khó chịu thì không khó chịu, nhưng câu cá có phải hay không cô có thể có cá ăn?
"Anh hai, anh ba, thực sự em đã không có việc gì, nhìn mặt em xem, bị mẹ cho ăn ngon uống ngon hai ngày nay, giống như mập lên.
Nếu không hôm nay chúng ta đi luôn?" Hoắc Nhung làm nũng với hai anh trai nói.
Hoắc Tam Hưng quay đầu tới, nghiêm túc đánh giá cô một chút, nói: "Nói bậy, cằm còn nhọn, chỗ nào tròn?"
Hoắc Nhị Quân lại nói theo cô: "Em muốn đi như vậy?"
Hoắc Nhung nghiêm túc gật đầu, đương nhiên là muốn.
Hoắc Nhị Quân: "Tam Hưng chiều nay em có việc gì không?"
Hoắc Tam Hưng nghĩ nghĩ: "Không có việc gì, vì để hôm nay tan ca sớm, buổi sáng đem công việc đội trưởng phân công làm xong rồi."
Hiện tại trời lạnh, cũng không phải ngày mùa bận rộn, việc trong đội ít, Hoắc Tam Hưng làm nhanh, một buổi sáng đem việc đội trưởng phân cho làm xong rồi, vốn dĩ buổi chiều cũng tính ở nhà làm việc khác.
Hoắc Nhị Quân liếc mắt nhìn Hoắc Nhung, nói: "Buổi chiều anh cũng không có việc gì, nếu không đi chơi một chuyến, cũng đã lâu chúng ta không cùng nhau đi chơi."
Từ lúc Chu Văn Thanh đến chỗ thanh niên trí thức, em gái bọn họ như bị câu hồn, mỗi ngày xoay quanh người ta, có chuyện gì cũng không thích nói cùng bọn họ, càng đừng nói chơi cùng nhau, có lúc bọn họ chặn cô để nói hai câu, cô còn chê bọn họ dài dòng.
Hôm nay xảy ra chuyện tốt lớn như vậy, còn chủ động muốn theo chân bọn họ ra ngoài chơi, Hoắc Nhị Quân sao có thể không đồng ý.
Hoắc Tam Hưng nghĩ cũng phải, cuối cùng em gái cũng nghe bọn họ tách khỏi Chu Văn Thanh, anh cũng cần chúc mừng thật tốt.
"Vậy đi, chúng ta về nhà lấy chút đồ, đi câu cá."
Hoắc Nhung theo bọn họ cùng về nhà, chờ hai người lấy đồ vật ra, mới biết đồ mà hai người nói là cái gì.
Thời đại này khẳng định không có dụng cụ câu cá chuyên nghiệp, tất cả đồ câu cá là chính họ tự làm, là một cây gậy thô sơ, phía trên cột dây thừng, còn có một dây câu cá sửa chữa thắt nút không ít, đầu dây câu cố định một lưỡi câu sắc mà nhỏ.
Hoắc Nhung vô cùng hoài nghi, thứ này có thể câu cá sao?
Mà cho dù câu không được, có thể theo chân họ đi chơi cũng tốt.
Trừ bỏ đồ câu cá, Hoắc Tam Hưng còn tìm cái bao, bỏ vào đó vài củ khoai lang đỏ và khoai tây, nói muốn nướng ăn, sau đó ba anh em cùng nhau ra cửa.
Hoắc Nhung theo hai anh trai, con đường nhỏ trong núi sau mấy lần rẽ trái rẽ phải thì lên tới lưng chừng núi, lại bắt đầu đi xuống, sau đó nhìn thấy một con sông nhỏ xinh đẹp nước trong veo, hiển nhiên chỗ vui chơi này là mấy anh chị tìm được, tuy xa nhưng vị trí không tệ.
"Ngay tại đây! Nhanh! Em mau đưa cần câu cho anh, xem hôm nay anh có thể câu cá lớn hay không!" Hoắc Tam Hưng xắn tay áo lên, rất là hưng phấn.
Hoắc Nhị Quân cưới nói: "Có thể câu cá nhỏ đã không tồi, em còn muốn câu cá to?"
Hoắc Nhung nhanh nhẹn đưa đồ vật qua: "Em cảm thấy anh ba có thể câu, anh hai cũng vậy!"
Hai anh em cười ha ha.
Hoắc Nhung thấy hai người làm tư thế chuẩn bị câu, liền ngồi xổm một bên, nghiên cứu mồi câu, những hạt có màu đỏ sậm, nhìn không ra là gì, cho đến khi Hoắc Tam Hưng nói đó là bắt các loại sâu trộn cùng thứ khác làm ra, toàn thân nổi da gà, bèn nhanh chóng bỏ chúng xuống.
Cô càng nghi ngờ có phải thật sự đi câu cá hay không.
Tính vậy đi, dù sao là đi chơi, cô coi như tới cắm trại dã ngoại.
Hoắc Nhung ném hai người sang một bên, tìm chỗ chuẩn bị đào hố nướng khoai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...