Trương Thúy Nhi không tìm thấy người, thấy phản ứng của Hoắc Ni càng ngày càng dữ dội, bọn họ đem Hoắc Ni nhốt trong nhà, không cho cô ta ra cửa, nhưng năm nay còn chưa hết, nếu tìm không được Chu Văn Thanh, bọn họ có thể cả năm không cho Hoắc Ni ra khỏi cửa được sao?
Dần dần Trương Thúy Nhi liền nghĩ ra chủ ý khác.
Thím ta đi Sở Vệ sinh công xã tìm bác sĩ chân đất lấy thuốc, muốn dứt khoát giết đứa bé trong bụng Hoắc Ni.
Chuyện này thím ta không nói với bất kì ai, nghĩ làm âm thầm, chỉ cần kéo dài qua năm nay, Chu Văn Thanh trở lại rồi, thím ta lại bức Chu Văn Thanh cưới Hoắc Ni, chuyện này cũng kết thúc, sẽ không có bất kì ai biết tiếng xấu nhà bọn họ xảy ra, thím ta cũng có thể cho Hoắc Đại Sơn và bà bảy một câu trả lời.
Nhưng Hoắc Ni không muốn uống thuốc, từ sau khi xảy ra chuyện này, liền tiến vào tình trạng đánh cũng thế mắng cũng thế, cô ta đều không nói cái gì.
Trương Thúy Nhi đánh cô ta mấy lần cô ta không lên tiếng, khi Hoắc Đại Sơn mắng cô ta cũng không lên tiếng, nhưng Trương Thúy Nhi rót thuốc cho cô ta, cô ta sống chết không uống, còn hất chén Trương Thúy Nhi, rơi trên đất vỡ thành mấy mảnh, rốt cuộc lại kinh động tới Hoắc Đại Sơn và bà bảy.
Hoắc Đại Sơn lại tức giận lần nữa, mắng Trương Thúy Nhi xối xả.
"Lúc này bà biết mất mặt? Lúc bà để nó một cô gái lớn ở lại chỗ thanh niên trí thức chăm sóc dã nam nhân thế nào không cảm thấy mất mặt? Bà biết rõ nó nửa đêm chưa về nhà, khi đó giúp nó gạt tôi làm sao không cảm thấy mất mặt hả?"
Nửa đời người Hoắc Đại Sơn chưa phát ra tính tình lớn như vậy, hận Trương Thúy Nhi không có dáng vẻ làm mẹ không có đầu óc, hận Hoắc Ni không biết cố gắng.
Tuy rằng ông ta cũng đau Hoắc Ni, nhưng ông cùng Hoắc Đại Thành không giống nhau, dù đời trước Hoắc Tiểu Dung phạm vào sai lầm lớn như vậy, làm Lưu Quế Hương chảy hết nước mắt, nhưng Hoắc Đại Thành không động đến Hoắc Tiểu Dung một đầu nhón tay, Lưu Quế Hương cũng không nghĩ đến làm sảy đứa bé, thuốc phá thai lúc này không thể so với sau này, trình độ chữa bệnh cũng không cao như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, có thể sẽ lấy mạng người, so với thể diện, bọn họ càng quan tâm Hoắc Tiểu Dung.
Mà Hoắc Đại Sơn cảm thấy Hoắc Ni như này, sẽ làm ông ta ở trong thôn cả đời không dám ngẩng đầu lên, ông ta bỏ không được người này, cho nên trong lòng ông ta cũng nghĩ Hoắc Ni nên uống thuốc này, không cần đứa nhỏ này.
Cuối cùng bà bảy lên tiếng, hỏi có phải Hoắc Ni chỉ gả cho mỗi Chu Văn Thanh hay không, Hoắc Ni không lên tiếng gật gật đầu.
Bà bảy không hỏi lại, đem toàn bộ thuốc sắc của Trương Thúy Nhi đi đổ, nói bất cứ giá nào mặt cũng không cần, để Hoắc Ni giữ đứa nhỏ này, chờ Chu Văn Thanh trở về, để hai người họ kết hôn.
Sau đó mấy người Hoắc Nhung liền tới rồi.
Hoắc Nhung nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, thở dài ở trong lòng, cô chắc chắn nỗi đau của họ không may tức giận của họ không đáng, cô cũng không biết rốt cuộc Chu Văn Thanh tốt chỗ nào, đáng giá Hoắc Ni thích như vậy.
Nhưng Hoắc Nhung cái gì cũng không nói, đây là con đường chính Hoắc Ni chọn, cô không ủng hộ, nhưng cũng không đi bỏ đá xuống giếng.
Lưu Quế Hương đã há miệng hoàn toàn ngây người, sau một lúc lâu nhìn Hoắc Ni nói: "Con bé này thật là hồ đồ."
Việc đến nước này, bà bảy không có gì để nói, chuyện Hoắc Ni giấu là giấu không nổi nữa, nhưng trước khi Chu Văn Thanh trở về, có thể người biết ít người nào hay người đó.
Lưu Quế Hương không biết nói gì tốt, bà cũng nghĩ Hoắc Ni không nên mắc sai lầm, nhưng bà bảy nói đúng, thuốc kia nếu uống xuống không hiệu nghiệm, tổn thương cơ thể về sau không thể sinh con là chuyện nhỏ, nếu xảy ra việc khác, thì hối hận cũng không kịp.
Gặp phải loại chuyện này, Lưu Quế Hương có thể nói thế nào, cũng không biết bắt đầu an ủi từ chỗ nào, Hoắc Nhung cũng không thể nói gì, cũng may trong lòng bà bảy thật ra cũng có chủ ý, cũng không cần các cô nói cái gì, chỉ để các cô đứng cùng một lát, tùy tiện nói hai câu, liền để hai người trở về.
Khi các cô chuẩn bị trở về, Hoắc Ni đã được em trai kéo dậy, nhưng trạng thái cả người còn rất kém, đứng ở kia không thốt ra một tiếng, không nói cũng không động, ai cũng không biết cô ta nghĩ cái gì.
Hoắc Nhung không muốn nói nhiều với cô ta, cô cảm thấy Hoắc Ni yêu đương mù quáng quá nghiêm trọng, trọng điểm là ánh mắt còn chẳng ra gì, cứ phải treo cổ trên cái cây Chu Văn Thanh không đứng đắn này, chủ yếu là cô đau lòng bà bảy đã có tuổi, còn phải nhọc lòng vì chuyện này.
Hoắc Nhung kéo mẹ rời nhà bà bảy, cả đường bà đều mười phần cảm khái, nói Trương Thúy Nhi lớn như vậy không có đầu óc, lại nói Chu Văn Thanh không phải đồ vật, lúc trước lừa Hoắc Nhung, hiện tại không biết thế nào lại lừa gạt Hoắc Ni.
Cô nghĩ lại bản thân trước kia nếu không thể thức tỉnh liền thuận theo trí nhớ Hoắc Nhung, lập tức một hồi nghĩ lại mà sợ.
Hoắc Nhung thỉnh thoảng đáp lại mẹ hai câu, thực ra từ lần trước cô đi tìm Hoắc Ni, cô cũng đã đoán được kết quả này, Hoắc Ni không đâm vào tường nam không quay đầu ( không thấy quan tài không đổ lệ), không để cô ta ăn thiệt thòi thật sự, cô ta sẽ không biết được bản thân mình làm sai.
Cô khuyên cũng khuyên rồi, Hoắc Ni không nghe, cô cũng không có cách nào, trước mắt sự việc đi đến bước tệ nhất, cô cũng chỉ có thể hy vọng về sau Hoắc Ni không hối hận.
Lưu Quế Hương một đường thổn thức về nhà, không nói với mọi người nhà bà bảy xảy ra chuyện gì, Lưu Quế hương không muốn nói, tuy rằng mọi người tò mò, cũng không có người hỏi nhiều, hơn nữa Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhị Quân đã đoán được, chân chính không biết gì cũng chỉ có Hoắc Đại Thành và hai vợ chồng Hoắc Nhất Minh mà thôi.
Chỉ là cho dù Lưu Quế Hương không nói gì, chỉ sợ cả năm này cả nhà Trương Thúy Nhi cũng trải qua không yên ổn, liên lụy tâm trạng Lưu Quế Hương cũng sa sút hai ngày, thường thường vì Hoắc Ni than thở một hơi, cho đến khi trong nhà vì việc ăn tết bận rộn lên, bà mới tốt hơn một chút.
Năm nay người trong nhà tuy rằng gần giống năm ngoái, nhưng tình hình đặc biệt, là năm vui vẻ, tuy trong nhà không sung túc, nhưng năm này trải qua rất tốt.
Mắt thấy tới hai tám tháng chạp, những đồ cần ăn cần dùng trong năm đều phải chuẩn bị lên.
Đảng Thành Quân trong nhà chỉ một mình anh, không cha không mẹ, Hoắc Đại Thành liền lên tiếng, tuy anh cùng Hoắc Nhung còn chưa kết hôn, nhưng năm này phải gọi anh tới đây cùng trải qua, cũng thật náo nhiệt vô cùng.
Lại thêm trù nghệ anh tốt, cũng có thể làm cơm tất niên thêm nhiều kiểu.
Trong nhà trừ con gà Hoắc Nhất Minh mang về còn dư, còn có trong đội chia hơn hai mươi cân thịt heo, Hoắc Nhất Minh mang Hoắc Nhị Quân nhân lúc hai ngày trước tết Cung tiêu xã chưa đóng cửa, nhanh chóng đi bổ sung hàng tết trở về, còn nhân tiện mua con cá lớn.
Thời gian này thịt gà cá đều có, hàng tết coi như hoàn toàn đầy đủ.
Ngày ba mươi tháng chạp đó Lưu Quế Hương dậy rất sớm, ở phòng bếp bận từ sáng sớm, đem mì chiên làm tốt.
炸撒子的面: Mì chiên (tìm không được tên món này).
bạn tìm trên youtube sẽ ra video.
Mì này chiên ngập dầu thơm thì thơm, lại rất phí dầu, nếu không phải dịp lễ tết, nhà ai cam lòng ăn như thế, nhưng vì ăn tết, liền không đau lòng chỗ dầu đó, hơn nữa năm nay trong nhà sung túc, thời điểm Đảng Thành Quân tới cầu hôn mang hũ dầu kia, Lưu Quế Hương vẫn luôn không nỡ ăn đâu!
Bà cùng một chậu bột mì, còn bỏ thêm lá hoa tiêu phơi khô nghiền nhỏ, lá hoa tiêu thêm vào nhìn không ra, chiên tốt khi ăn liền biết, mảnh vụn giòn không nói, còn có mùi thơm của sợi mì không thể nói rõ.
Ngoài mì chiên ngập dầu, năm nay Lưu Quế Hương còn chuẩn bị ít khoai lang viên, nồi hấp khoai lang mọi nhà đều có, sau khi lấy ra thêm bột mì nhào thành viên.
Lấy đường đỏ và bột mì trộn thành nhân, trong mỗi viên khoai lang bao một ít, trước khi chiên nhúng qua nước một cái, dính một tầng hạt mè thơm ngào ngạt không nỡ ăn, đun trên lửa nhỏ từ từ chiên chín, khi ăn hạt mè bên ngoài rớt lung tung, nhân đường đỏ bên trong vừa thơm vừa ngọt, liền kêu một tiếng ngon!
Tuy rằng ngày thường nam nữ già trẻ trong nhà đều sẽ nấu cơm, nhưng đến thời điểm này, phòng bếp chính là sân nhà của Lưu Quế Hương, những tiểu bối sẽ làm không nhiều, chỉ có thể giúp một tay.
Hoắc Nhung không nấu cơm, nhưng cũng có việc bản thân muốn làm, từ khi đến đây, việc cô thích nhất là nhóm lửa, việc khác cô cũng làm, chỉ tiếc làm không tốt lắm, không có cảm giác thành tựu.
Nhưng nhóm lửa thì không giống, cô đã hoàn toàn nắm vững dùng củi thế nào đốt ra nửa lớn lửa nhỏ chỉ cần độ nóng không cần ngọn lửa.
Còn biết xếp củi thế nào có thể để không khí tự đi vào, sẽ không đang cháy lại tắt.
Quan trọng nhất chính là, mỗi lần cô nhóm lửa, Lưu Quế Hương đều sẽ cho cô chút đồ chơi nhỏ để cô ném vào trong lửa nướng ăn, đôi khi là một nắm đậu phộng, đôi khi là một hai củ khoai lang nhỏ, đôi khi là hai hạt bạch quả không biết tìm thấy ở đâu.
Dần dần Hoắc Nhung hoàn toàn yêu thích công việc này.
Lưu Quế Hương dậy rất sớm chuẩn bị tốt bột mì, ăn xong cơm sáng liền có thể bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên rồi.
Trong phòng bếp còn chưa bắt đầu bận rộn, Đảng Thành Quân liền tới báo có mặt, Hoắc Gia Hâm cùng Đảng Thành Quân ở chung mấy ngày, hiện tại đã hoàn toàn không sợ anh.
Chủ yếu là biết anh vừa đến liền muốn mang đồ ăn ngon cho cô nhỏ, nhân tiện cũng có thể cho bé và chị gái, liền mỗi ngày treo ở cổng mong chờ mỗi lần anh tới.
Khi Đảng Thành Quân tới, Hoắc Nhung đang ngồi bên cạnh bệ bếp chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa.
Trước tiên nghe được tiếng Hoắc Gia Hâm giòn giã gọi chú, sau đó là âm thanh Hoắc Tam Hưng nói giỡn.
"Gọi chú cái gì, sau này phải gọi là chú nhỏ (miền nam gọi dượng)."
Mặt Đảng Thành Quân bị Hoắc Tam Hưng trêu chọc nóng lên, lại hiếm thấy không thốt ta tiếng ngăn cản, ngược lại có chút chờ mong nhìn Hoắc Gia Hâm, Hoắc Gia Hâm cái gì cũng không hiểu, người ta nói cái gì chính là cái đó, dứt khoát gọi một tiếng: "Chú nhỏ."
Đảng Thành Quân suýt nữa không kiểm soát được ý cười khóe miệng, từ trong túi lấy ra một nắm kẹo sữa đại bạch thỏ.
Đây chính là của hiếm, so với kẹo trái cây Hoắc Nhất Minh mua ở trong thành phố còn hiếm hơn, nhai rất thơm mùi sữa, còn không dính răng.
Quan trọng là đồ bán chạy, quanh năm Cung tiêu xã không có hàng, Hoắc Nhất Minh trở về muốn mua cũng không được.
Đảng Thành Quân đem kẹo sữa đại bạch thỏ chia cho Gia Hâm Gia Nhiên mỗi người một nửa, Hoắc Gia Hâm vui sướng nhảy cao ba thước (~ 1 mét), khỏe mạnh kháu khỉnh nhìn Đảng Thành Quân lại gọi hai tiếng chú nhỏ, Gia Nhiên tính tình hơi thẹn thùng, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, theo Gia Hâm gọi một tiếng.
Hoắc Tam Hưng cười ha ha, hỏi: "Đồ hiếm này cậu mua từ chỗ nào thế? Xem hai đứa vui chưa kìa."
Đảng Thành Quân được gọi cũng rất vui vẻ: "Không phải mua, hai ngày trước em đi gặp đồng đội, là cậu ấy cho."
Hoắc Tam Hưng nghe được, lại hứng thú lên, đang muốn cùng anh nói chuyện kỹ càng, Hoắc Nhị Quân từ đằng sau đi qua, nắm cổ anh, mang người qua một bên.
"Thành Quân là tới giúp mẹ làm cơm tất niên, không phải tới tán gẫu với em, nếu như em nhàn đến hoảng, chẻ nhiều củi chút, nếu không đem trong nhà ngoài nhà quét một lần."
Hoắc Tam Hưng nghểnh cổ không chịu: "Trong nhà hai ngày trước em quét rồi, anh đi nhà chị Hồng Mai giúp đỡ, giường kia còn là em thu dọn đấy."
Hoắc Nhị Quân:.....
Cũng may Hoắc Nhất Minh đúng lúc lại đây giải vây cho anh: "Hai đứa đều đừng nhàn rỗi, cùng anh vào trong thôn viết câu đối đi, cha nhận cho anh mấy nhà, anh muốn bận chết rồi."
Tuy rằng Hoắc Nhất Minh sách chỉ đọc tới trung học cơ sở, nhưng chữ viết tay rất tốt, hàng năm chỉ cần anh trở về, trong thôn luôn có người tìm anh giúp viết câu đối, Hoắc Đại Thành lại cảm thấy có thể bận giúp người trong thôn, là chuyện tốt, chỉ cần có người hỏi ông, ông liền hoan nghênh đồng ý, ngược lại khiến Hoắc Nhất Minh bận rộn xoay vòng.
Câu đối trong nhà đã sớm viết xong, sáng nay ngủ dậy đã dán xong, trong thôn còn mấy nhà chưa viết, anh phải tranh thủ trước khi ăn cơm trưa, đem chuyện đáp ứng người ta làm xong.
Hoắc Nhị Quân vừa nghe, không màng Hoắc Tam Hưng phản đối, kéo người đi luôn.
Vốn dĩ bọn họ muốn mang Gia Hâm Gia Nhiên đi cùng, nhưng hai đứa nhỏ lại không muốn đi, đều biết hôm nay bà nội muốn chiên đồ tết, ở nhà trông coi khẳng định có đồ ăn ngon.
Chờ mấy anh em đi rồi, Tống Yến Lan đem cổng lớn đóng lại, hai đứa nhỏ ở trong sân chơi, Hoắc Gia Nhiên lớn một chút, sẽ mang em trai chơi cùng, cũng không cần người lớn trông, một chiếc lá cũng có thể nghiên cứu nửa ngày.
Đảng Thành Quân tiến vào phòng bếp, đôi mắt nhịn không được nhìn Hoắc Nhung bên kia, Hoắc Nhung cũng ngẩng đầu nhìn anh, cười với anh, Đảng Thành Quân lại nhanh chóng quay đầu.
Hoắc Nhung thấy trong lòng muốn cười, sẽ nhanh kết hôn, vẫn thấy cô liền ngượng ngùng, vậy về sau hai người mỗi ngày mặt đối mặt phải làm thế nào?
Đảng Thành Quân mặc kệ trong lòng cô nghĩ thế nào, tóm lại là không ngước mắt lên nhìn cô nữa.
Dù nói là để Đảng Thành Quân tới hỗ trợ, nhưng thực tế đây là Lưu Quế Hương tìm cớ muốn để anh tới đây cùng ăn cơm tất niên với bọn họ, bà không tính thật sự để anh làm việc, vừa thấy anh vào phòng bếp, liền đem người đuổi ra bên ngoài, nói anh đi ngồi trong nhà là được, không cần anh giúp đỡ, tự bà làm là được.
Đảng Thành Quân lại không đồng ý: "Thím, để cháu tới đi, thím muốn ăn gì nói là được."
Hai người khách khí nửa ngày, vẫn là Tống Yến Lan đứng ra lên tiếng.
"Mẹ, mẹ đừng từ chối, qua mồng tám, Thành Quân liền phải đổi xưng hô gọi mẹ là mẹ, đều là người một nhà, khách khí cái gì.
Con thấy thế này, để Thành Quân làm cơm, con làm trợ thủ, mẹ phụ trách làm mì chiên cho chúng ta, mẹ thấy thế nào?"
Tuy Tống Yến Lan nói lời này Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng Lưu Quế Hương không kiên trì nữa: "Được thôi, vậy phiền toái Thành Quân cháu rồi, cũng đừng vì thím muốn ăn cái gì, cháu xem đồ trong này thích hợp làm cái gì, dù sao cháu làm ra khẳng định ăn ngon, không ai kén chọn."
Tống Yến Lan cười nói: "Lần trước cậu ấy làm con gà kia, hiện tại con còn nhớ mùi vị đấy, chỗ nào có gì mà kén chọn."
Lưu Quế Hương cũng cười rộ lên: "Được được được, vậy cứ thế này."
Bốn người mỗi người một việc, bắt đầu làm việc.
Từ lúc hai người xem mắt thành công, Hoắc Nhung ăn không ít đồ Đảng Thành Quân làm, nhưng nói xem anh nấu ăn, đây là lần đầu tiên, Hoắc Nhung vừa chú ý lửa trong lòng bếp, vừa lén lút quan sát anh.
Vì muốn làm việc, Đảng Thành Quân xắn tay áo tới khuỷu tay, cơ bắp cánh tay chắc nịch mạnh mẽ, vừa thấy là người có tay nghề giỏi.
Bộ dáng cầm dao lên càng giống có bài bản hẳn hoi, Hoắc Nhung càng xem càng thấy ánh mắt của mình không tồi, nếu cánh tay cơ bắp đều chắc nịch như vậy, vậy cơ bụng cơ ngực còn cần nói sao?
Đáng tiếc không để Hoắc Nhung xem được nhiều Hơn, Tống Yến Lan bỗng nhiên đứng ở trước bệ bếp, gõ cạnh nồi, nhìn em gái nhà mình mặt trêu chọc cười nói: "Thợ lửa nhỏ, mẹ muốn bắt đầu chiên mì, em xem rồi nhóm lửa, đừng to quá coi chừng chiên cháy."
Hoắc Nhung nhìn lén đảng Thành Quân đột nhiên bị chị dâu bắt tại trận, rốt cuộc có chút xấu hổ, không dám nhìn Đảng Thành Quân bên kia nữa, ngoan ngoãn đốt lửa chiên mì.
Cục bột trộn lẫn lá hoa tiêu bị Lưu Quế Hương cán phẳng ra, rồi cắt thành sợi, lấy dao cắt ngang mấy đường ở trên mặt, kéo hai lần là có thể cho vào nồi, mặt bột bị dầu nóng bao lấy, rất nhanh trở thành màu vàng và giòn xốp, gắp lên bỏ trên sàng chảy bớt dầu thừa, chờ bớt nóng, dùng tay nhẹ nhàng cầm, mẩu vụn giòn rơi đầy tay.
Mùi thơm dầu chiên mì từ phòng bếp bay ra sân, Hoắc Gia Nhiên và Hoắc Gia Hâm canh ngoài sân chơi lá cây lập tức chạy đến cửa thò đầu nhìn vào trong.
Lưu Quế Hương lấy mì chiên vừa làm xong đợt đầu tiên cho hai đứa bé mỗi đứa một cái, lại cầm một cái cho Hoắc Nhung, cô cắn một miếng, quả thực vừa thơm vừa giòn, lá hoa tiêu tuy rằng nhìn không thấy nhưng ăn lại thấy, béo ngậy thơm chết người.
Hoắc Nhung ăn vô cùng sung sướng, hoàn toàn không phát hiện Đảng Thành Quân nửa ngày không ngẩng đầu đang nhìn cô, thấy cô giống như con sóc ôm đồ vật, ăn một miếng, trên gương mặt xinh đẹp kia lập tức đều là vẻ mặt thỏa mãn, giống như ăn tuyệt thế mĩ vị gì, làm cho người nhìn cô phải mở rộng khẩu vị ăn uống.
Lưu Quế Hương không quên Đảng Thành Quân, anh nhận lấy lại không ăn, anh đối với những món trẻ con yêu thích này hứng thú không quá lớn, nhưng lại đặc biệt thích nhìn Hoắc Nhung ăn.
Vì thế thừa dịp Lưu Quế Hương và Tống Yến Lan không chú ý, lặng lẽ đặt bên cạnh cô, Hoắc Nhung ngẩng đầu nhìn, người ta lại đi đến chỗ khác làm việc.
Hoắc Nhung ăn mì chiên phần của hai người, vui sướng trong lòng nở bong bóng.
Chờ mì chiên toàn bộ lấy ra, ba anh em ra ngoài cũng trở về, đều ngửi thấy mùi thơm liền tiến vào bếp, làm phòng bếp nhỏ chen đến chật ních, tiếng cười nói rộn ràng đầy sân.
Chỉ có điều đợi Lưu Quế Hương làm xong mì chiên và khoai lang viên, món ăn của Đảng Thành Quân bắt đầu vào nồi, người trong phòng bếp dần dần không thể nán lại.
Bởi vì quá thơm, Đảng Thành Quân làm cái gì mọi người đều không rõ, nhưng mùi thơm lại rõ ràng chui vào mũi mọi người, cơm tất niên này không giống như mì chiên, chia ra là có thể ăn, suốt năm quan trọng nhất chính là bữa cơm này, chẳng sợ bưng lên bàn, người khác đều không thể động đũa, càng đừng nói là nếm trước.
Mọi người bị hương thơm làm chảy nước miếng, lại chỉ có thể nhìn, chậm rãi bắt đầu ra ngoài phòng bếp.
Hoắc Nhung lửa cũng không đốt, ấn Hoắc Tam Hưng trước bệ bếp, quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Anh ba, kế tiếp nhờ vào anh."
Hoắc Tam Hưng cũng muốn chạy, nhưng anh đi liền không có ai, chỉ có thể nhịn nước miếng ngồi bên cạnh bệ bếp vừa đốt lửa, vừa mưu đồ nói chuyện phiếm với Đảng Thành Quân dời lực chú ý.
nào biết lúc Đảng Thành Quân nấu ăn, xưa nay không cùng người khác nói chuyện, tập trung tinh thần trước sau không chú ý Hoắc Tam Hưng nói cái gì.
Cho đến khi món cuối cùng ra nồi, Hoắc Tam Hưng cuối cùng mới từ trong sự hành hạ ngọt ngào này thoát thân ra.
Đĩa tráng men chén tráng men, xếp đầy một bàn, cảnh tượng này suốt năm cũng chỉ ngày ba mươi này có thể nhìn thấy, ngày thường đừng nói bày lên nhiều món thế này, chỉ là một món mặn, vậy cũng đủ người khác nhìn thèm cả tháng rồi.
Đợi mọi người ngồi vào bàn, chén tráng men trên bàn mở ra, đồ ăn Đảng Thành Quân làm mới hiện ra ở trước mắt mọi người.
Mọi người nhìn qua một lượt, đôi mắt đều thẳng.
Thịt được cắt thành những miếng lớn nhỏ vừa vặn, trên mặt bọc một lớp bột trong suốt long lanh, Đảng Thành Quân nói đó là bột gạo nhà anh xay, chuyên môn dùng để chưng thịt, bột gạo vào miệng lập tức tan bên dưới thịt chưng còn đệm một tầng bí đỏ ngọt ngào, vừa đẹp lại giải ngấy.
Thân cá được dao cắt thành bông hoa nhúng vào bột, lại cho vào nồi chiên, thịt cá giống như bông hoa nở ra, xương lọc sạch sẽ, một cái xương lớn đều không có, trên thân cá tưới một tầng nước sốt chua ngọt đỏ tươi, ngửi thấy mùi chua kích thích hấp dẫn sự thèm ăn.
Tuyệt nhất là gà bát bảo kia, nhìn bên ngoài nguyên vẹn bình thường không đặc biệt, kết quả bóc ra liền thấy, bên trong chứa đầy là măng khô, thịt ba rọi, cơm gạo nếp, trộn lẫn cùng thịt gà, nếm một miếng ngon làm người ta muốn cả lưỡi xuống!
Hoắc Đại Thành sống nửa đời người chưa ăn qua món ăn đẹp đẽ như vậy, ngay cả Hoắc Nhất Minh cùng Tống Yến Lan ở trong thành phố kiến thức nhiều cũng chưa thấy qua nhiều dạng đồ ăn như vậy.
"Tay nghề này thật là tuyệt, theo con thấy, tay nghề đầu bếp khách sạn lớn nhà nước cũng không tốt bằng tay nghề của Thành Quân." Tống Yến Lan nói.
Tống Yến Lan bắt đầu, những người còn lại lần lượt khen Đảng Thành Quân một lượt.
Hoắc Nhị Quân ngồi bên cạnh Hoắc Nhung, nghiêng đầu qua nói với Hoắc Nhung: "Cha mẹ anh cả chị dâu đều khen cậu ấy, em không đứng ra khen một lần?"
Anh thế nhưng thấy được, cho dù cả nhà khen Đảng Thành Quân thành một đóa hoa, Đảng Thành Quân cũng chỉ nhìn chằm chằm một mình em gái anh, còn không phải chờ Hoắc Nhung khen hay sao?
Hoắc Nhung đã mải miết đem tất cả thức ăn đều nếm một lần, căn bản không quan tâm chuyện khác, một hồi lâu mới nói với Hoắc Nhị Quân: "Em không khen anh ấy, em suy nghĩ khen chính mình."
Hoắc Nhị Quân bối rối.
Hoắc Nhung nói tiếp: "Khen ánh mắt em tốt nha."
Hoắc Nhị Quân sửng sốt, cười lên ha ha.
Bữa cơm này ăn hết sức vui vẻ, bởi vì liên quan những đồ ăn này, Hoắc Đại Thành uống rượu nhiều hơn hai ly, bình thường ông không uống rượu, tửu lượng không việc gì, uống nhiều còn thích nói chuyện, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đều không thích uống cùng ông.
Nhiệm vụ bồi ông uống rượu những năm trước là của Hoắc Nhất Minh, năm nay thêm Đảng Thành Quân rất được ông thích, việc này hoàn toàn được anh nhận lấy.
Cũng may tính tình Đảng Thành Quân tốt, Hoắc Đại Thành uống rượu nhiều nói nhiều thế nào, anh cũng không hề bực bội, ngồi cung kình một bên lắng nghe, thỉnh thoảng còn trả lời hai câu, bộ dáng không có chút xíu miễn cưỡng.
Kêu anh uống rượu anh cũng không từ chối, Hoắc Đại Thành uống một ly anh liền uống một ly, Hoắc Nhung ngẩng đầu nhìn anh mấy lần, phát hiện anh toàn bị cha mình lôi kéo uống rượu, đồ ăn cũng chưa ăn được hai miếng.
Cuối cùng cô nhìn không được gọi mẹ mình cầm ly rượu, cha mới ngơ ngác không uống nữa, cuối củng Đảng Thành Quân mới có cơ hội ăn chút đồ ăn.
Cơm tất niên này ăn từ buổi chiều đến buổi tối, thức ăn lạnh bỏ vào nồi làm nóng lại, ăn no ngồi nói chuyện, người một nhà cả Hoắc Gia Hâm đều không đi, buồn ngủ ngã xiêu ngã vẹo còn không muốn đi ngủ, nói muốn đón giao thừa, cuối cùng vẫn là Hoắc Nhung ôm dỗ bé đi ngủ, mới đặt bé vào ổ chăn.
Bản thân Hoắc Nhung cũng buồn ngủ, cô tới đây lâu như vậy đã hoàn toàn quen cuộc sống không có điện thoại di động đèn điện, nuôi dưỡng thói quen đến giờ liền đi ngủ, đột nhiên thức đêm thế này, buồn ngủ không mở được mắt.
Cô ngồi gần mẹ mình, dựa vào bà ngủ khi nào cũng không biết, vẫn là bà vỗ vỗ cô, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
"Đi tiễn Thành Quân đi, thằng bé phải về rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...