Xông qua tang thi triều, bọn họ định tiếp tục đi hướng căn cứ Viên Chính thì đúng lúc chạm mặt một đoàn xe khác.
Vẻ mặt Lý Viễn Đông thả lỏng, ẩn hiện một tia vui mừng, đoán chừng thành viên của đội ngũ đó là người quen của anh ta.
Xe dừng lại cách nhóm người kia một khoảng, Từ An truyền tin bảo Lạc Khả thu lại uy áp, lục tìm trong xe mãi mới thấy được một cái áo khoác mũ rộng, đưa cho Lạc Khả mặc vào rồi mới để cậu ta đi theo mình xuống xe.
Khi thấy Lý Viễn Đông, trong đội ngũ kia lập tức có người nhận ra anh ta, đám đông không nói hai lời ngay tức thì tách ra một con đường, một cô gái vẻ mặt mừng rỡ bước về phía này.
Vẻ ngoài của cô ta và Lý Viễn Đông có đến bảy, tám phần giống nhau, không cần đoán cũng biết họ có quan hệ huyết thống, không chừng còn là sinh đôi.
Lý Vĩ Hạ thấy anh trai vẫn an toàn, cao hứng đến thiếu chút nữa đốt lửa lan đến trên người đội viên của mình, làm bọn họ phải vội vàng tránh ra.
Dù là nữ nhân, nhưng trên người Lý Vĩ Hạ không có chút cảm giác yếu đuối nào, dáng vẻ anh khí mười phần.
Nói thật, sau khi trải qua một vài chuyện, Từ An cảm thấy có chút sợ hãi những nữ nhân bộ dạng bạch liên hoa tâm hồn mỏng manh yếu đuối, vậy nên cậu tương đối có hảo cảm với Lý Vĩ Hạ.
Lý Vĩ Hạ cao hơn Từ An một chút, nghe anh trai giới thiệu cậu từng giúp đỡ anh ta không ít, sảng khoái mỉm cười, vui vẻ vươn tay vò tóc Từ An.
Nụ cười đó, bộ dạng đó, hoàn toàn coi Từ An là đứa nhóc chưa trưởng thành! Từ An phiền não vuốt tóc, bởi vì cậu thất bại nhận ra, mình vậy mà thấp hơn chị gái trước mặt này gần một cái đầu!
"Tiểu An!" Đột nhiên trong đội ngũ có một giọng nói khô khốc vang lên, khiến cho sống lưng Từ An căng thẳng.
Từ Vũ Hàn cả người cứng ngắc, miệng phát khô, có chút không dám tin nhìn thiếu niên đứng cạnh hai anh em họ Lý.
Đây đã là lần thứ tư Từ Vũ Hàn dẫn đội ra ngoài tìm kiếm, giữa đường thì đụng phải một tang thi triều quy mô nhỏ.
Đúng lúc được đội ngũ của căn cứ Hạ Đông trợ giúp, hai đội ngũ hỗ trợ lẫn nhau thoát khỏi tang thi triều rồi sau đó kết đội cùng lên đường tìm kiếm.
Dù những lần trước đều thất vọng trở về, nhưng Từ Vũ Hàn vẫn không từ bỏ.
Người bên cạnh hắn đều lên tiếng an ủi, bởi vì nơi đó quả thật rất nguy hiểm, không những tập trung nhiều tang thi dị năng mà còn có một tang thi thủ lĩnh cấp 3.
Từ Vũ Hàn cũng hiểu được, nếu Từ An vẫn ổn, cậu đã sớm trở về căn cứ tìm mình, đằng này đã qua nửa tháng, đừng nói đến người, cả một tin tức đều không có.
Hắn vẫn không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chỉ đoán rằng Từ An có lẽ gặp phải vài rắc rối, hoặc là cậu không cẩn thận đi lạc.
Nhưng Từ An bị thương không nhẹ, còn rơi vào tay của một tang thi cấp 3, tỉ lệ sống sót gần như bằng không, trừ phi đầu óc tang thi kia có vấn đề, không muốn ăn cậu.
Không biết bao nhiêu lần Từ Vũ Hàn đã nghĩ, đến khi tìm thấy Từ An, hắn nhất định sẽ mắng cậu một trận, sau đó mặt kệ Từ An có đồng ý hay không, hung hăng đem cậu trói bên người, một bước cũng không muốn rời.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy cậu, hắn chỉ có thể đứng lặng người, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp, ngay khi hắn giật mình tỉnh lại thì mọi thứ đều tan vỡ, như những lần trước đó.
Lạc Khả bị cảm xúc gần kề biên giới bùng nổ của Từ Vũ Hàn ảnh hưởng, ngay khi xuống xe đã để ý đến nam nhân này, rất nhanh đã đọc được suy nghĩ của hắn.
Tiểu tang thi có chút khinh thường, bĩu môi nói với Từ An: [Đúng là nhát gan].
Đổi lại là cái trừng mắt của cậu.
Từ An lúc đầu hơi sững sờ, không ngờ sẽ gặp Từ Vũ Hàn trên đường.
Cậu còn tưởng khi gặp lại sẽ bị Từ Vũ Hàn mắng một trận, ai biết hắn vậy mà chỉ gọi một tiếng, sau đó đứng im như tượng.
Thấy Từ Vũ Hàn quả thật không định phát hỏa với mình, Từ An lập tức vui vẻ chạy đến vươn tay ôm lấy cổ hắn, lấy lòng gọi một tiếng: "Anh!"
Từ Vũ Hàn sau một giây ngây người, lập tức vươn tay ôm trọn nhiệt độ trước ngực, cái lạnh quanh hắn nháy mắt biến mất không còn một mống.
Lý Vĩ Hạ liếc nhìn hai người đang ôm nhau đầy thâm ý, quay sang ra hiệu cho người của mình chuẩn bị trở về.
Từ Diệp cũng có mặt trong tổ đội tìm kiếm lần này, khi nhìn thấy Từ An trở về, quả cân treo trong lòng cậu ta cũng dỡ xuống, chậc lưỡi cảm thán.
Cậu ta không biết phải hình dung như thế nào, nếu nói Từ An là một khối băng vừa lạnh vừa cứng, thì Từ Vũ Hàn càng là một tảng băng, khiến người ta khó mà gần nổi.
Vậy mà khối băng với tảng băng này lại cọ ra lửa, đúng là dọa người.
Từ Vũ Hàn ôm Từ An hồi lâu vẫn không có ý buông lỏng, hai tay vững vàng siết chặt hông cậu, một lúc sau hắn mới chú ý đến bên người Từ An còn có một đứa nhỏ.
Dù được áo khoác che chắn, nhưng hắn chỉ liếc mắt liền nhận ra Lạc Khả là tang thi lần trước đã làm Từ An bị thương.
Gần như không chút nào chần chờ, từng ngọn thương băng bén nhọn nháy mắt ập tới.
Lạc Khả không ngờ nam nhân này chỉ mới qua nửa tháng ngắn ngủi đã tăng lên cấp 3 trung cấp, vội vàng né tránh đồng thời đưa mắt nhìn Từ An, tỏ ý cầu cứu.
Bộ dạng cố tỏ đáng thương của cậu ta khiến Từ An buồn cười, kéo áo Từ Vũ Hàn: "Anh, đừng đánh nữa, lần đó là cậu ta không cố ý, huống chi em hiện tại vẫn an toàn."
Từ An nhắc đến lần trước khiến ánh mắt Từ Vũ Hàn đã lạnh càng thêm lạnh, dù thu tay lại nhưng nhiệt độ xung quanh vẫn tiếp tục giảm xuống không phanh.
Nếu có thể, Lạc Khả đã sớm mở miệng mắng người, bởi vì Từ An chắc chắn là cố ý! Đã khuyên thì đừng có nhắc lại lần đó, đây rõ ràng là trả thù cũ mà.
Sau khi đạt được mục đích, Từ An nở một nụ cười rất không phúc hậu, nhưng vẫn biết cân nhắc, dùng tinh thần lực truyền đạt ý của mình cho Từ Vũ Hàn: [Lạc Khả có ký ức lúc trước, giữ cậu ta lại rất có lợi cho chúng ta.]
Từ Vũ Hàn không phải dị năng giả hệ tinh thần, cấp bậc cũng chưa cao đến mức có thể tùy ý thao tác tinh thần lực, vậy nên không thể đáp lại Từ An.
Lúc hắn biết cách giao tiếp bằng tinh thần lực thì có chút ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, dùng ánh mắt tràn ngập nguy hiểm nhìn tiểu tang thi.
Một tang thi cấp cao có trí tuệ và ký ức của nhân loại, nếu mang ý xấu muốn trả thù loài người, con đường sinh tồn của nhân loại sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Lạc Khả hơi kéo khóe môi, bày tỏ thiện ý của mình với Từ Vũ Hàn.
Lúc mới biết mình biến thành tang thi, Lạc Khả từng ôm ý tưởng tận diệt loài người, bởi vì con người vốn bài dị, huống chi tang thi và con người lại là thiên địch, không giết họ sớm muộn cũng bị họ giết.
Nhưng sau khi ở cạnh Từ An một thời gian, cậu ta đã quên đi ý định đó.
Từ An nói, tang thi cấp bậc càng cao thì càng giống với con người, nếu như vậy, sao không lựa chọn con đường hòa nhập thay vì hủy diệt.
Chẳng phải Từ An đang sống hòa hợp cùng con người đấy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...