Tiểu đội của bọn họ chạy đến khi trời sập tối mới tạm dừng bên một nông trường bỏ hoang, xung quanh cây cối khô khan vàng vọt một mảng không tìm thấy màu xanh thường gặp.
Mạt Kỳ Miểu xuống xe cùng mọi người dựng lều trại nghỉ ngơi, ánh mắt to tròn nhìn xung quanh.
Có thịt ăn không nhỉ?
Thời kì đói khát như vậy, cho dù là thịt biến dị y cũng không chê đâu.
Kỷ Lâm Hạo từ đầu đến cuối điều luôn để ý động tĩnh của y, tất nhiên người này nghĩ gì, muốn gì trong mắt điều viết hết ra.
Hắn để lại câu nói, liền xoay người đi kiếm ăn.
Ngụy Nhâm nhìn sắc trời, đã không còn tia sáng nào nữa, ra ngoài lúc này là rất nguy hiểm.
Nhưng biết làm sao được, phu phu ân ái quá mà.
Lục Kỳ Ân đốt đóng lửa to giữa tường đất vây quanh họ, dựng lều dọn bàn ghế xong hắn liền cùng Mạt Kỳ Miểu chuẩn bị rau dưa cho bữa tối, có rau dưa tươi mới ăn Lục Kỳ Ân luôn tận lực, nhiệt tình như cún được xương.
Ba người Doãn Bình, Quân Ý, Thiệu Châu nhìn một màn tạo ra rau dưa mà trợn mắt, phải biết dị năng thực vật rất hiếm, mà có thể tạo ra cây trong khoảnh thời gian ngắn như vậy là cực kì hiếm có!
Rau dưa xanh mướt từ lâu đã không còn xuất hiện tự nhiên nữa, cho dù có trồng được thì cũng dở đến mức nuốt không trôi, tuy nhiên rau vẫn là rau giá mắc đến hoa mắt.
Mạt thế đến, tiền giấy, vàng bạc gì đó không còn lưu thông nữa mà đa số là dùng tinh hạch hoặc trao đổi để lưu thông hàng hóa.
Thông thường các căn cứ lớn mới có khu trồng rau, họ sẽ mở sạp bán bên ngoài căn cứ cho những người khác mua.
Tất nhiên giá cao đến kinh người, hoặc đồ vật để trao đổi là nhiều vô số.
Mạt Kỳ Miểu rửa sạch rau dưa lại một lần nữa, sau đó tiến vào không gian hái ít quả dại cho mọi người.
Đợi y tiến ra thì Kỷ Lâm Hạo đã trở về, trên người vẫn lạnh nhạt như cũ.
Liếc mắt qua cách đó không xa, nhóm người kia đang bận bịu tụm lại lột da xé thịt con mồi.
Là một con hươu, khác ở chỗ so với hươu thường to khỏe hơn, tầng tầng cơ bắp rắn chắc phía sau lớp lông mượt mà, to gần 1,5m, nặng khoảng 100kg!.
Nó có sáu cái sừng dài, nhưng có vẻ là hươu nhỏ vì sáu cái sừng của nó còn non.
Mạt Kỳ Miểu có chút ngạc nhiên, con hươu nhỏ này mà đã như thế thì con trưởng thành còn cao to đến cỡ nào?!
Đám người ai nấy vui vẻ như trẻ nhận được kẹo, chia con hươu ra làm nhiều phần.
Hai cái chân đem đi nướng trên lửa, một phần đem đi xào, một phần đem đi hầm canh, phần còn lại ướp với muối phơi khô.
Ngoài ra bọn họ còn nấu một nồi cơm lớn, coi như ăn mừng ba người mới cũng có thể vì muốn ăn ngon một bữa đi.
Ba người mới gia nhập tiểu đổi xung phong đi nấu, bốn người còn lại cũng không ngăn cản.
Có người hầu hạ, ai lại từ chối? Huống hồ ba người đó là đang muốn khiến bản thân có ích, nếu bọn họ từ chối còn sợ ba người kia sẽ suy nghĩ sâu xa việc gì.
Kỷ Lâm Hạo từ lúc trở về liền đi tắm rửa, sau đó mạnh mẽ kéo thiếu niên vào ngực ôm hôn ân ái.
Lều của hai người sớm đã được dời ra khỏi chỗ ban đầu, cách mấy cái lều còn lại một khoảng xa.
"Sao lều của lão đại như bị cô lập thế?." Lục Kỳ Ân uống chai nước xong liền chép miệng nhìn hai người đằng xa.
"Lệnh của lão đại." Ngụy Nhâm nhún vai, lão đại là muốn cô lập bọn họ thì đúng hơn.
"Hửm? Vụ gì vậy?." Lục Kỳ Ân đánh hơi được có chuyện vui liền tiến tới hỏi thăm, ánh mắt hóng chuyện rành rành.
"Ai biết." Ngụy Nhâm đẩy cái đầu cún của hắn ra, lắc lắc đầu nói.
"Nói xạo! Cậu phải biết cái gì đó đúng chứ?." Lục Kỳ Ân không tin, có quỷ mới tin tên xảo quyệt này.
"Là chuyện gì thì tối nay không phải liền biết sao? Cậu gấp cái gì." Ngụy Nhâm đứng lên, xoay người đi.
A? Tại sao phải là tối nay nha?!
Bị xoa đến đỏ hai bên má, đôi mắt có chút ướt át đỏ hoe nhìn nam nhân.
Đôi môi hồng hào hơi mím lại, một bộ ủy khuất bị người khi dễ.
Kỷ Lâm Hạo ực một tiếng, bàn tay không nặng không nhẹ xoa nắn hai cánh mông mềm mịn sau lớp quần.
Đẩy đầu thiếu niên tựa vào ngực mình, hắn đưa tay còn lại vòng qua eo y, muốn khảm người chặt hơn nữa vào mình.
"Cơm! Cơm! Ăn Cơm!." Lục Kỳ Ân lớn tiếng kêu qua phía bên này, hắn thật sự không nhìn nổi một màn thả cẩu lương này! Cũng thật mù mắt cẩu độc thân rồi!
Bảy người ngồi thành hình tròn xoay quanh bữa tiệc của ngày hôm nay, có thịt có rau càng quan trọng là có cơm!
Ba ngươi mới ánh mắt rưng rưng muốn khóc, giữa mạt thế nguy hiểm thế mà được ăn một bữa như vậy, cho dù ngày mai có chết bọn họ cũng cam lòng!
Ở trong căn cứ cho dù an toàn được nâng lên, nhưng căn cứ có quy tắc của căn cứ, không dễ dàng gì cho cam.
Thức ăn bình thường chỉ đủ duy trì sự sống chứ đừng nói đến ăn no, ngay cả lúc bỏ vào miệng thì mùi vị cũng cực kì dở.
Mạt Kỳ Miểu ngồi cạnh nam nhân hào hứng ăn, thịt hươu vừa mềm vừa nhiều làm cho tâm trạng y tốt đến mức muốn lộn nhào.
Nam nhân bên cạnh nhìn ra dáng vẻ vui sướng của y cũng chỉ cười nhạt, rất tự nhiên múc một bát canh hươu hầm.
Từ trong nồi múc ra mấy cục gì đó không giống thịt hươu đỏ hồng, hơn nữa chỉ múc mỗi thứ đó.
Ngụy Nhâm bưng bát lên ăn làm như không biết chuyện gì.
Lục Kỳ Ân trợn mắt, đũa trên tay cũng sắp rơi ra.
Không phải chứ?
Đó là lộc nhung* mà!
Hơn nữa lão đại chỉ múc mỗi nó vào bát...
Ba người mới mắt nhìn chén cơm, xem như không thấy gì.
Hèn gì hôm nay lão đại lại chọn bắt Hươu về ăn, hơn nữa còn cố ý dặn phải hầm canh, hóa ra là như vậy.
Ánh mắt nhìn về thiếu niên bên người lão đại có chút đồng cảm, cậu bạn nhỏ, bảo trọng.
Mạt Kỳ Miểu ngơ ngác không biết chuyện gì, sao ánh mắt mọi người lạ thế nhỉ? Còn cái cục Kỷ Lâm Hạo đang múc là gì nhỉ, nhìn thật lạ.
..._________________________________________...
*Lộc nhung: sừng non có lông nhung và chưa bị xương hóa của Hươu sao đực, có tác dụng ôn thận, tráng dương, bổ tinh khí, bổ máu, làm mạnh gân xương, làm giảm quá trình lão hóa, kéo dài tuổi thọ.
(Nguồn: Google)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...