Mạt Kỳ Miểu ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ cơm, chính xác là chờ ăn thịt.
Trên vai y khoác hờ cánh tay thô to của nam nhân, bàn tay thì bị hắn cầm nắm chơi đùa.
Mạt Kỳ Miểu lười phản ứng liền mặc kệ hắn, nhìn chăm chú mấy người đang bận rộn đằng kia.
Một bên ghế khác thì có Quân Ý ngồi, do cơ thể không tiện nên không thể đi giúp đỡ chỉ có thể ngồi chờ ăn.
Ánh mắt của cô như có như không đánh giá hai người, xác nhận được quan hệ của họ cô liền thu tâm.
Vốn dĩ lúc đầu còn muốn thử quyền rũ nam nhân này, muốn hắn bảo hộ cô, nhưng sau đó phát hiện hắn lại là người không dễ chọc, hơn nữa còn....không hứng thú với phụ nữ.
Cô thở dài, đàn ông tốt chết đi đâu hết rồi?
Bên kia bốn đại nam nhân lu bu đi qua lại nấu ăn, không biết nói gì mà không khí có vẻ hài hòa khác hẳn với phòng khách bây giờ đang yên tĩnh quỷ dị.
Kỷ Lâm Hạo không để nữ nhân này vào mắt, hắn lẳng lặng chơi đùa bản tay nhỏ trong lòng bàn tay mình.
Đầu óc lại miên man suy nghĩ đến vấn đề khác.
"Cơm tới, cơm tới ~! Lão đại! mau đến ăn cơm!." Lục Kỳ Ân bận bịu lấy từng món còn nóng bày lên bàn, mấy quả trái cây dại cũng được để lên luôn.
Ánh mắt hắn phát sáng, khóe miệng luôn nhếch lên chưng tỏ có việc vui.
Ngụy Nhâm ở kế bên không khỏi khinh bỉ, chỉ có mấy quả trái cây dại đã làm ngươi vui đến vậy rồi à?
Nhưng trái cây ở mạt thế là cực kì quý hiếm, dị năng hệ mộc xác suất trồng ra được một trái là rất rất rất thấp.
Nếu có thì vẫn có, nhưng chắc chăn là cái loại ăn không được ngon, mùi vị còn rất kinh khủng chỉ được cái hình thức bên ngoài là không khác mấy.
Bảy người ngồi xung quanh cái bàn, mạnh ai nấy ăn, không ai nói chuyện, cũng không ai bắt chuyện để nói.
Mạt Kỳ Miểu tay chưa kịp chạm vào đồ ăn thì thịt đã dâng đến miệng, bàn tay kia đã xé thịt ra thành từng miếng nhỏ sau đó đưa đến trước miệng y.
Mạt Kỳ Miểu ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân, y có thể tự ăn được.
Tất nhiên kháng cự bằng mắt năng lực phản kháng là bằng không, y chỉ có thể để nam nhân đút mình ăn.
Đợi ăn no, nam nhân còn lấy trái cây đưa qua cho y ăn tráng miệng.
Thật sự đã rất no! Nhưng cự tuyệt không được, y chỉ có thể miễn cưỡng nhét trái cây vào bụng mình.
Rầm! rầm! rầm!
Mọi người hầu như đã ăn xong, đang định tìm chuyện để nói thì bên ngoài hàng rào lúc này vang vọng tiếng bước chân không đồng nhất cứ như đám đông hỗn loạn đang chạy nạn.
Đến rồi.
Thi triều đang đến.
Số lượng này không phải ít, có lẽ hơn cả ngàn con.
Bảy người trong nhà hiểu ý thả chậm nhịp thở, không phát ra chút âm thanh nào.
Mọi ánh sáng đều bị dập tắt, tất cả chìm trong bóng tối.
Gào----! Gừ----!
Tiếng gào gú giữa màn đêm vô tận, tiếng bước chân không đồng nhất giành nhau tiếng lên.
Không biết vì sao, mục đích của tang thi chỉ là căn cứ X những nơi khác chúng nó đều không để tâm đến, ngay cả ngó nhìn một cái cũng lười.
Cứ như nhận được mệnh lệnh từ ai đó.
Kỷ Lâm Hạo trầm mặc, trước giờ hắn không quan tâm mấy chuyện này.
Nhưng đúng là có chút phiền, thậm chí là cản trở đội của hắn.
Hắn muốn ra ngoài xem thử, vừa động thân thể liền cảm nhận được một cơ thể ấm áp dán vào mình.
Kỷ Lâm Hạo người hơi cứng lại, đôi mắt trong đêm nhìn rất rõ ràng, thiếu niên đang tựa sát người vào hắn.
Dù rằng trong đêm nhưng hắn có thể nhìn rõ được đôi mắt sáng ngời của y, xúc cảm cũng tăng theo, hắn cảm nhận rõ người thiếu niên hơi run lên, có lẽ đã kiềm nén sợ hãi.
Nếu người này từ nơi khác đến, có lẽ đây là lần đầu y nhìn thấy thi triều.
Mạt Kỳ Miểu biết thi triều đang đi ngang nên cũng làm giống mọi người ngồi im lặng, nhưng khi ánh sáng biến mất con người sẽ cảm thấy sợ hãi, thiếu an toàn.
Điều đó làm y lo lắng, sau đó nghe thấy tiếng gào của tang thi như đang ở bên cạnh, vừa thê lương lại tàn nhẫn khiến y run rẩy muốn nhích lại gần đùi vàng để tìm cảm giác an toàn.
Dù sao người ta có giở trò biến thái đồi bại thế nào thì cũng là một vị lão đại mạt thế đường đường chính chính, giá trị vũ lực khỏi bàn cãi.
Đợi đến khi tựa sát vào đối phương y phát hiện cả người hắn đang căng cứng.
Có phải mình tựa sát vào người hắn quá không? Làm cho lão đại thấy khó chịu rồi sao?
Định nhích người xa ra một chút, chưa kịp động mông liền cảm thấy cả người bị nhấc bỗng lên.
Đợi phản ứng lại thì đã ngồi trên đùi đối phương, vòng eo tinh tế bị quấn chặt, ngực dán vào ngực, đầu dính sát vào cổ hắn.
"Không sợ." Giọng nói trầm ổn vang vào bên tai, hơi thở ấm nóng bất giác phả hơi vào.
Mạt Kỳ Miểu không hiểu sao bản thân liền đỏ mặt, không tự chủ được cơ thể có chút mềm nhũn, run rẩy.
Tai và cổ là chỗ mẫn cảm nhất của y, trước đây người khác chạm vào chúng, y liền không có năng lực phản kháng nổi, cả người mất sức mềm ra.
Chính vì lẽ đó y luôn che giấu điểm yếu chí mạng này, không muốn cho người khác biết.
Nhận thấy người trong lòng càng run rẩy hơn, hắn hơi nhíu mày.
Không lẽ bị dọa tới phát khóc?
Đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon gọn nâng lên, trong bóng đêm không nhìn rõ được năm ngón tay thế mà hắn lại thấy rõ đôi mặt thiếu
niên đang rưng rưng muốn khóc.
Thật là bị dọa tới phát khóc.
Yếu ớt như mèo con vậy, chỉ nên được cưng chiều sủng ái.
Nhẹ đặt lên trán y một nụ hôn xem như an ủi, mạnh mẽ kéo người vào lòng ôm lấy, bàn tay hắn khẽ dọc theo sống lưng thiếu niên vuốt ve nhẹ nhàng tựa như đang vuốt lông cho một con mèo phát hoảng.
Được an ủi, y dần bình tĩnh lại cảm xúc mới nãy cũng lắng xuống.
Đầu tựa vào lồng ngực nam nhân, lắng nghe từng tiếng tim đập rõ ràng trái tim đang căng thẳng của y cũng bất giác buông xuống nỗi lo.
Bên ngoài là màn đêm vô tận cùng tiếng gú gào không dứt, những nơi đám tang thi đi qua đều để lại mùi hôi khó ngửi, còn có một ít thịt thối vụn rơi ra từ trên người chúng.
Mùi này thật khó ngửi, y nhíu mày nghĩ
Đối với những người khác mùi này đã quá quen thuộc nên không tỏ ra gì khác thường.
Đợi thi triều qua đi cũng mất gần mười phút, Kỷ Lâm Hạo không chờ ai mở miệng liền giữ nguyên tư thế như bế hài tử, một tay đỡ mông một tay ôm eo y đứng lên đi về phòng.
Những người khác sau đó cũng lục đục làm theo, không ai nói chuyện cũng sợ gây tiếng động làm đám tang thi quay lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...