Bước vào sâu một chút, vạch ra từng nhánh cây che phủ liền thấy được một hang động.
Chiều cao ước tính khoảng 2m5, chiều rộng chừng 5m.
"Này là hang tự nhiên, bọn anh vô tình phát hiện liền tận dụng làm kho trữ xăng." Ngụy Nhâm giải thích, dẫn đầu đi vào trong.
Do đồ vật là xăng nên tất nhiên họ sẽ không dùng lửa để thắp sáng, người nơi này sớm đã thích nghi với bóng tối không cần đèn cũng có thể dễ dàng nhìn thấy mọi vật xung quanh.
Nhưng Mạt Kỳ Miểu lại không, y vừa mới xuyên đến được hai ngày trước đó mắt cũng không sáng đến độ như vậy.
Mạt Kỳ Miểu không nhìn thấy gì, bàn tay sờ soạng xung quanh liền nắm được tay áo của Kỷ Lâm Hạo, y rất biết điều đưa tay ôm lấy nói bản thân không nhìn thấy được.
Kỷ Lăm Hạo nhìn y một cái, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng mềm dẫn người đi về phía trước.
Cho dù u tối cỡ nào, chỉ cần có hắn, hắn sẽ nắm tay dẫn y bước qua.
"Tới rồi, trong này có khoảng ba trăm thùng xăng cùng ba bao gạo trắng, là bọn anh cực khổ tìm được vài tháng trước đợi khi cần thiết mới sử dụng." Ngụy Nhâm né qua một bên nói, nhường đường cho Mạt Kỳ Miểu
Mạt Kỳ Miểu gật đầu, đưa tay sờ vào chúng rất nhanh xăng cùng gạo đồng loạt biến mất, tất cả được xếp vào trong không gian.
Ngụy Nhâm thấy vậy thầm tiếc nuối, nếu Tiểu Miểu tới sớm một chút thì gạo sẽ có nhiều hơn chừng này, hơn nữa thức ăn nhanh, cách loại thịt hộp, thịt tươi sẽ có.
Bây giờ không có công ty sản xuất, hay còn vật nào không biến dị nên thịt hộp đóng hộp trước kia là dĩ vãng, không còn xuất hiện nữa.
Lâu lâu bọn họ mới lấy một chút gạo trắng trong kho ra ăn, vì độ quý hiếm nên đa phần họ chỉ ăn thịt thú biến dị.
Ở trong mấy căn cứ khác đừng nói gạo, ngay cả cám muốn kiếm một bao cũng khó.
Cho dù có thì đa phần sẽ không ăn, mà lấy đổi vật tư cần thiết hết.
"Xong rồi, tiếp đến làm gì đây lão đại?." Lục Kỳ Ân sau khi ra khỏi hang động quay lại hỏi Kỷ Lâm Hạo tác chiến sắp tới của đội.
"Cướp căn cứ." Kỷ Lâm Hạo nắm tay Mạt Kỳ Miểu bỏ lại một câu đi vào xe ngồi, mắt cũng không chớp khi nói.
A? Cướp á?!
Mạt Kỳ Miểu đầu chấm hỏi không hiểu, nhưng có vẻ họ thường làm việc này, y thấy hai người kia rất thành thục, không phản ứng gì quá lớn thậm chí có chút, vui mừng?
"Cướp nha ~." Huýt sáo một cái, Lục Kỳ Ân mỉm cười thân thiện nói.
Hắn chờ lâu rồi nha, trong căn cứ có rất nhiều đồ mỗi lần đi cướp đều phải chọn lọc lấy đi nhưng bây giờ có anh dâu nhỏ rồi nha, chọn lọc cái gì?! Thấy liền lấy hết đi!
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến cướp lương thực của một số căn cứ nhỏ sắp diệt vong do làn sóng tang thi, mỗi khi làn sóng tang thi đến căn cứ nào không chịu nỗi sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho cường giả khác.
Nơi nào có căn cứ thì cứ cách vài tháng liền có sóng tang thi, căn cứ càng lớn làn sóng càng mạnh.
Đó cũng là một trong những lí do bọn hắn không chọn căn cứ làm nơi dừng chân, phiền muốn chết.
Bản thân còn lo chưa xong, sao lại rảnh rỗi lo cho người khác chứ?!
"Nghe nói cách chúng ta về hướng đông khoảng 576km có một căn cứ nhỏ vừa trãi qua sóng tang thi cách đây một tháng.
Vừa lúc,..." đến bỗ sung lương thực.
Ngụy Nhâm ngồi trên ghế phó lái chỉ vào một hướng nói.
Mạt Kỳ Miểu ngồi cạnh nam nhân cường hãn, trên người y hơi run rẩy.
Đại lão mạt thế nha, muốn đến cướp nguyên cái căn cứ thì cướp.
Này cũng thật hung tàn?!
Mạt thế tới quả nhiên đáng sợ nhất vẫn là lòng người, bây giờ không cần phân biệt đồng loại nữa chỉ cần chính họ sống tốt là được.
Không thể lo nghĩ cho người khác được.
"Sao thế?" Kỷ Lâm Hạo phát hiện cảm xúc cậu vợ nhỏ không đúng, hình như có chút sợ hắn?
Đưa tay nắm lấy hai bên nách nâng người ngồi lên đùi một cách nhẹ nhàng, hắn không mặn nhạt hỏi một câu.
"Em sợ tôi? Vì sao?."
Bỗng nhiên bị nâng ngồi lên đùi nam nhân, Mạt Kỳ Miểu có chút cứng người nhưng nghe câu hỏi xong y không biết nên trả lời thế nào.
Nói rằng, căn cứ người ta đang gặp khó khăn lại đấy cướp như vậy hình như có chút chiếm của hời đi?
Nhưng đời nào y dám nói trước mặt nam nhân, chỉ sợ rằng vừa nói xong liền bị nam nhân trừng phạt.
Đến giờ cám giác ẩn ẩn đau ở mông vẫn còn đó.
"Tiểu Miểu à, cho dù bọn anh không đến cướp căn cứ đó cũng không tồn tại được lâu nữa.
Huống hồ bọn anh chỉ cướp, chứ không giết người nào.
Hơn nữa, bọn anh không đến thì cũng sẽ có người khác đến." Ngụy Nhâm nhìn ra được tâm tư của y, rất nhẹ nhàng giải thích thời thế lúc bây giờ là như vậy.
Nhưng hắn sẽ không nói, cướp lương thực của bọn họ cũng đã đưa bọn họ bước một chân vào quỷ môn quan.
Hơn nữa, các căn cứ lớn đánh hơi được chắc chắn sẽ tới đàn áp, xác nhập vào căn cứ của chúng, sau đó sẽ thanh trừ loại bỏ những kẻ được cho là vô dụng.
Cái cũ, cái yếu biến mất, nhường cơ hội lại cho cái mới, cường giả khác, đây là quy luật tự nhiên trong mạt thế.
Không có nhân tính, chỉ có sức mạnh của cường giả mới có đủ khả năng sinh tồn.
"Đúng, đúng! Tiểu Miếu đừng để tâm tới bọn họ.
Em xem, sao không nghĩ lát nữa làm món gì cho bọn anh ăn đi?!." Lục Kỳ Ân tán đồng gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Hơn nữa là, hắn đói bụng rồi nha!
"Em chỉ cần quan tâm tôi là đủ." Nhưng thứ khác, không cần thiết.
Kỷ Lâm Hạo béo má mềm của y, mắt cũng không chớp nói.
Ánh mắt có chút tối đi, nghĩ đến làm sao thiếu niên lại suy nghĩ cho căn cứ đó, hắn bắt đầu không vui lắm.
Có lẽ cướp không chưa đủ, nên cướp sạch sẽ luôn thì hơn, không cần chừa lại thứ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...