Tôi buồn bã lăn lộn trên giường, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ vớ vẩn, cho đến khi có ai đó mở cửa phòng bước vào.
Lúc ấy tôi đang ngồi thẫn thờ ở một góc giường, miệng thì cứ không ngừng lẩm nhẩm:
"Tuyết Yên được không nhỉ? Làn khói mỏng lượn lờ giữa trời tuyết trắng xóa, nghe thôi đã thấy thơ mộng rồi! Mà khoan đã, sao chắc chắn rằng đó sẽ là con gái chứ, lỡ như là con trai thì sao? Nhưng mà mình thích con gái lắm, con gái sẽ ngoan hiền nè, dịu dàng nè, và còn đáng yêu nữa...!"
Tôi tự lầm bầm với chính mình, đến khi người đó đi đến vỗ nhẹ vào vai thì tôi mới biết rằng có người khác ở trong phòng.
"Em đang nói chuyện với ai vậy?"
Tôi giật nảy người, vừa quay đầu đã thấy Mạc Lăng đang cười mỉm nhìn tôi, trong mắt không giấu nổi sự tò mò.
Tôi ngượng nghịu quay đầu, cố gắng giấu đi sự xấu hổ đang lan nhanh trên mặt, lắp bắp nói: "À không, em đang tính nhẩm ấy mà! Dạo này em ngủ nhiều quá nên đầu óc không được minh mẫn cho lắm, nên em đọc bảng cửu chương để khởi động lại não bộ một chút!"
Tôi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "À mà chị không bận gì sao? Nhìn dáng vẻ của chị thì hình như đã mấy đêm rồi chị không được ngủ hả? Có muốn nằm nghỉ ngơi một lát không?"
Đối với việc đổi chủ đề một cách thuần thục của tôi, Mạc Lăng chỉ biết im lặng mỉm cười híp mắt, sau đó nhỏ nhẹ đáp: "Không sao, mấy năm nay chị cũng quen rồi.
Còn em thì sao, có muốn ra ngoài đi dạo tham quan một chút không?"
Mặc dù thật tình cũng không muốn lắm, nhưng nắm bắt tình hình là việc cần thiết phải làm để sinh tồn trong thời đại loạn lạc này.
Và hơn thế nữa, Mạc Lăng đã chủ động đổi đề tài rồi, làm sao mà tôi nỡ không nghe theo chứ! Vậy là tôi liền gật đầu như giã tỏi, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo mà Mạc Lăng đã mang đến.
Bộ quần áo này có chất liệu vải rất khác so với những bộ quần áo trước đây tôi từng thấy.
Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, nhưng theo cảm nhận cá nhận thì chất liệu vải khá là co dãn, mặc vào khá mát, hơn nữa đường may cũng rất chắc chắn, có thể nói là một bộ quần áo cực kỳ cao cấp.
Tôi có hơi chần chừ nhìn về phía Mạc Lăng.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của tôi thì chị ấy đã lập tức hiểu ra, vừa mỉm cười cười vừa nói: "Vải này là do người của chúng ta dệt đấy, chỉ là loại vải bình thường thôi, em không cần phải ngại!"
Tôi nghe xong liền "à" lên một tiếng, sau đó vừa thay quần áo vừa trò chuyện với Mạc Lăng: "Có lẽ em ngủ lâu quá nên bị tối cổ mất rồi! Cũng may là còn có chị ở đây!"
Tuy đây chỉ là một câu cảm thán bình thường, nhưng vào tai Mạc Lăng dường như đã có ý nghĩa khác.
Chị ấy cười gượng gạo, gương mặt dần trở nên tái xanh, nói chuyện lắp bắp: "Em, vẫn còn giận chị sao?"
Tôi khó hiểu nhìn chị ấy, tự hỏi vì sao chị ấy lại nói như vậy.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát tôi liền hiểu ra, nghiêm túc nói: "Chị, có lẽ đối với chị thì chuyện qua đã lâu, không nên nhắc lại để làm gì.
Thế nhưng, đối với em nó giống như chuyện vừa xảy ra hôm qua vậy.
Nếu nói em không nhớ, không giận, vậy thì không thể nào!"
Mạc Lăng nghe xong liền buồn bã cúi đầu, hai tay mân mê vạt áo.
Tôi vẫn làm như không có chuyện gì mà mặc quần áo mới vào.
Cho đến khi tôi gài đến nút cuối cùng thì chợt nghe Mạc Lăng nói: "Chị biết có thể em sẽ không tha thứ cho chị, thế nhưng chị muốn em biết rằng, dù cho trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì chị sẽ vĩnh viễn không bao giờ hại em!"
Tôi nghe xong liền quay người nhìn thẳng vào Mạc Lăng, nói: "Chị muốn em tin chị cũng được thôi, nhưng chị phải kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho em biết!"
Mạc Lăng dường như có chút giật mình, chị ấy ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi.
Thế nhưng khi vừa thấy ánh mắt nghiêm nghị cùng với biểu cảm của tôi thì chị ấy đã hiểu rằng tôi không hề nói đùa.
Mạc Lăng cười trừ, hai bàn tay chà sát vào nhau để giải toả bớt sự căng thẳng trong lòng, có ý né tránh nói: "Chị cũng không biết phải bắt đầu như thế nào..."
"Vậy thì bắt đầu ngay tại thời điểm chị đã nói dối em đi," chưa kịp để Mạc Lăng nói hết câu thì tôi đã vội vã ngắt lời, "từ cái lúc chị bị bọn chúng bắt về làm thí nghiệm ấy!"
Hai mắt Mạc Lăng trợn lớn, sự ngạc nhiên đong đầy trên gương mặt.
Chị ấy lắp bắp môi, dường như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có tiếng thở dài.
Chị ấy lại cười gượng, đầu nghiêng về một bên, ánh mắt chìm vào hư không, hai bàn tay vẫn không ngừng mân mê vạt áo.
"Chị cứ nghĩ rằng em đã không nhận ra..."
Tôi ngồi lên giường, chờ đợi chị ấy nói tiếp.
Mạc Lăng thấy vậy cũng nhấc một chiếc ghế lại ngồi đối diện với tôi, sau đó với một chất giọng dịu dàng đặc trưng, chị ấy bắt đầu kể lại câu chuyện mà tôi không hề hay biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...