Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh


Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác.

Bây giờ nếu họ ở chung với nhau, rất nhiều người sẽ chỉ coi cô là đối tác của anh, vô ý coi thường cô.

Họ sẽ cảm thấy những thứ cô có như đãi ngộ đặc biệt hay địa vị đặc thù đều là vì anh, không phải do cô dựa vào năng lực của mình để có được một cách danh chính ngôn thuận.
Điều này cũng sẽ rất oan cho cô.
Bởi thế nên chỉ có những người sống chung nhà mới biết được quan hệ giữa họ, vẫn chưa công khai với bên ngoài.
Vẫn chưa đến lúc, Diệp Tiêu nghĩ, đợi đến khi họ có một hậu phương thật sự an toàn, vững chắc, chờ đến khi anh khiến tất cả những kẻ dám mơ tưởng bậy bạ về cô phải kinh sợ, đợi đến khi anh chuẩn bị xong một hôn lễ chính thức, đầy đủ, đợi đến khi tất cả những người biết được tin cũng phải chú trọng.
Diệp Tiêu tự nhận mình không phải là một người có dã tâm, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, trong lòng anh cũng sẽ nảy sinh dã tâm.

Từ đáy lòng, luôn có một giọng nói thì thầm, phải mạnh lên, mạnh hơn chút nữa, mạnh hơn mới có quyền lên tiếng, mới càng được tôn trọng hoặc kinh sợ, như vậy mới có thể sánh đôi với cô gái của anh.
Cho nên, Hàn Anh nói suy nghĩ của anh đã thay đổi, thật ra cũng không hoàn toàn sai...
Anh hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ đó xuống, nói với Lâm Đàm Đàm: “Không phải có Tam Căn và mấy con vật ở chung với em hả? Nếu còn thấy ít thì nuôi thêm mấy con.”
“Cũng đúng.” Cô ngẫm nghĩ rồi cong mắt cười, kéo cánh tay anh cười hihi.
“Đàm Đàm?” Diệp Tiêu bỗng cúi đầu nhìn cô.\
“Dạ?”
“Em...! say rồi hả?” Nếu không say sao cô cười kỳ vậy? Lâm Đàm Đàm vừa nghe vậy lập tức thẳng người lên: “Say? Đâu có? Em rất tỉnh táo.”Ánh mắt cô trong trẻo, không có dấu hiệu say rượu, thậm chí mặt cũng không đỏ, Diệp Tiêu lập tức tin cô chưa say.
Dẫn một đám động thực vật biến dị đã ăn uống no đủ về biệt thự, Lâm Đàm Đàm lập tức lên lầu ngủ bù tiếp.

Diệp Tiêu bận nên rời khỏi, Lâm Đàm Đàm lăn lộn một hồi lại không ngủ được, từ đầu đến chân cảm thấy cực kỳ thanh mát, còn có hơi phấn khởi.
Cô rất muốn làm cái gì đó.
Thế là cô bò dậy, đi đến tòa nhà bên cạnh biệt thự, cô nghiêm túc ngồi canh giữ ở đối diện chỗ đỗ xe giản dị, ngồi một lúc, vận may của cô tốt đến mức thế mà ngồi chờ được Hàn Anh xuống.
Hàn Anh cũng không xuống một anh, anh ta đi cùng vài chiến hữu.

Lâm Đàm Đàm nheo mắt, có vài người lúc ở trong ngân hàng cũng đi theo sau Hàn Anh, là thành viên nòng cốt của đội anh ta?
Lúc này, sắc mặt mấy người nọ rất kém, trong đó còn có kẻ oán giận: “Chỉ co cái phòng, bên trong chả có gì, còn muốn chúng ta tự đi kiếm ăn.


Lão đại, Diệp Tiêu đó vốn không coi anh là bạn đâu.”
Vẻ mặt Hàn Anh cũng nặng nề: “Đừng nói linh tinh, đến chợ gần đây nhất mua chút đồ ăn, còn chậm trễ chợ cũng tan đó.”
“Có đồ ăn cũng không đủ, phải có nồi bát, vật tư của chúng ta mất hết, ngay cả đôi đũa còn không có, may mà tinh hạch lúc nào cũng mang trong người đó.” Một cô gái nói.
Lâm Đàm Đàm tai thính, nghe được đoạn nói chuyện của bọn họ, thầm mắng: Hừ, cho mấy người phòng ở còn chưa đủ, còn đòi cơm bưng nước rót van xin mấy người vui lòng nhận cho mới được hả? Sau đó còn phải bị mấy người oán trách thù ghét? Thể diện của mấy người to nhất đời!
Nhìn chỗ mấy người kia sắp đi qua, lầu hai không biết là nhà ai ở, trên ban công đặt một thau nước, cô cười hì hì, vừa nghĩ gì đó thì thau nước kia đã nhích ra, đổ ào ào, hắt lên đầu mấy người kia cực kỳ đều đặn.
Tốc độ còn nhanh đến mức không cho người ta kịp né.
“A! Thối quá!” “Nước gì đây trời!” Mấy người vội vàng lau mặt mình, ngẩng đầu lên lên lầu.

Người ở trên lầu cũng bị tiếng ồn này làm cho giật mình, vội chạy ra, vừa thấy đã la to: “Úi, nước rửa chân của tôi, nó nặng quá nên rớt xuống đất rồi.”
Rửa chân, rửa chân, rửa chân...
Mấy người kia sờ mấy hột đen sẫm trên mặt trên tóc, cái này không phải bùn đất rơi ra lúc chà chân à?
Oẹ! Dù mấy người này đã từng trải việc đợi lúc này cũng thấy mắc ói.
Thế là người trên lầu còn an ủi: “Thôi, dù sao nước này cũng đã dùng rửa mặt mà!” “Rửa tay nữa” “Còn dùng để giặt khăn lau bàn” “Còn nước súc miệng ban nãy nữa” “Chúng ta còn lấy rửa chân, cũng không xem như lãng phí.”
Mấy người bên dưới: Oẹ!
Lâm Đàm Đàm: Hì hì hì hì! May mắn quá! Vui vẻ ngoài ý muốn nha!
Thừa dịp mấy người kia còn ngổn ngang trong gió, cô lặng lẽ rời khỏi.

Hừ hừ, ai cho mấy người ăn hiếp Diệp Tiêu.
Sau đó đi đâu đây?
Cô ngẫm nghĩ, nhớ tới hôm nay còn chưa phóng nước.
Hôm nay mọi người chuyển đến nhà mới, nhà ai cũng có vòi nước, rất tiện sử dụng, dù có hạn mức nhưng chắc chắn sẽ dùng nước nhiều hơn trước, xưởng nước có thể không đủ, nghĩ thế cô phủi mông đi qua đó.
Đến xưởng nước, quả nhiên đang có cảnh báo mức nước, cô cũng ngồi phóng nước vào như hôm qua, đổ đầy hai thùng nước lớn, ước chừng bốn tấn nước.

Thế là mùi rượu như có như không tràn ngập xưởng nước, ông già canh giữ xưởng nước mở to cặp mắt ưng, nhìn vào bên trong, nghi hoặc hỏi: “Cô Lâm?”
Lâm Đàm Đàm lảo đảo đi ra, cười cực kỳ xán lạn: “Ông Hoắc, vất vả cho ông rồi, ăn kẹo ăn kẹo, hi hi hi.”
Lão Hoắc: “...”
Tiếp theo làm gì đây ta? Ừm, phải đào hồ.


Lâm Đàm Đàm lập tức đi về hướng triền núi cạnh khu gieo trồng.
Không lâu sau đó, những gia đình mới đang định làm cơm chiều đều thấy kỳ quặc.

Sao nước từ trong vòi chảy ra lại phảng phất mùi rượu nhỉ? Có phải bị biến chất rồi không? Nhưng có biến chất sao lại biến thành như vậy? Hơn nữa nước cực kỳ sạch, ngoại trừ mùi rượu không rõ ràng thì rất trong.
Dù dùng vị giác lẫn khứu giác vẫn không thấy có gì bất thường nhưng mọi người cũng không dám dùng thứ nước này, lập tức đến hỏi xưởng nước.

Rất nhanh sau đó, Diệp Tiêu ở trong đại viện cũng hay tin, nghe nói nước trong xưởng nước có mùi rượu.
Diệp Tiêu ban đầu cũng nghĩ xưởng nước xảy ra trục trặc, nhưng anh ngay lập tức nhớ đến ai đó, thầm giật mình, anh gọi điện thoại cho Lâm Đàm Đàm, không ai nghe máy, dự cảm càng trở nên mãnh liệt, anh tiến đến xưởng nước.
Lúc này, có không ít người vây quanh xưởng nước, mọi người mồm năm miệng mười nói ở đây mùi rượu càng đậm hơn, lão Hoắc cũng bị mọi người vây hỏi, trên gương mặt gầy hiện lên vẻ khó xử áy náy, đến khi thấy Diệp Tiêu mới thở phào một hơi.
Thấy Diệp Tiêu đích thân đến, những người khác cũng không dám nói nhiều.

Diệp Tiêu đi vào trong, nhìn két nước, sau đó lại dẫn lão Hoắc sang một bên, mở lời liền hỏi: “Vừa rồi Đàm Đàm đến đây à?”
Lão Hoắc: “Sao cậu biết? Đúng là cô ấy có tới, hai thùng nước này là do cô ấy phóng đó.”
Diệp Tiêu nhất thời thấy hơi đau đầu, anh cho đóng hai thùng nước lại, để những két nước khác cung cấp nước trước, đồng thời trấn an mọi người sau đó mới đi tìm Lâm Đàm Đàm.
Lão Hoắc nói Lâm Đàm Đàm đi về phía đại viện.
Anh tìm vào trong, cả đại viện nói lớn không lớn, không cần tìm, đi vào trong một lúc là có thể thấy những người đang ở khi gieo trồng đang nhìn lên triền núi, giống như đang xem cái gì náo nhiệt lắm.
Mà dáng vẻ của triền núi đã khác trước, đất bị dọn đi một cách hung tàn, vốn là một con dốc thoải này bị tước cho bằng hơn, cạnh đó còn một cái hố to, lúc này từng đám lại từng đám đất bị vứt ra ngoài hố, lần nào cũng chính xác đáp xuống một chỗ, đã hình thành một tòa núi đất.
Khóe mắt Diệp Tiêu giật giật, vừa đến hỏi họ có chuyện gì thế, đám người vây xem nói cô Lâm đang đào hầm đó.
Quả nhiên!
Diệp Tiêu lên trên, từ trên thành hố nhìn xuống, Lâm Đàm Đàm đang ở dưới một cái hố sâu tận ba, bốn mét, hì hục đào.

Cô hiển nhiên đang dùng dị năng để đào, trên tay còn đang cầm một cái xẻng, một xẻng đi xuống là một đống cát lớn hoàn toàn không phù hợp với kích thước của cái xẻng bị bứng lên, sau đó bị hất lên một cái dễ dàng trái với lực hấp dẫn của Trái Đất.
Người đang đào đất còn hì hục hì hục kêu khẩu hiệu cho chính mình.
Diệp Tiêu thở dài: “Đàm Đàm.”
Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu, cười thật rực rỡ: “Diệp Tiêu hả? Anh tới đây đào chung với em à? Anh thấy cái hố này đủ lớn chưa?”
Lớn, cũng đủ lớn rồi đó, sâu tận ba, bốn mét, còn có hình trứng vĩ đại, đừng nói cho hai con ngỗng ngâm, một trăm con cũng nhét được.

Diệp Tiêu nói: “Đủ rồi, em lên đây đi.”
“Dạ.” Lâm Đàm Đàm nghe thấy lời này lập tức quăng xẻng, sau đó nhìn lên đỉnh hố còn cao gấp đôi mình, có chút mờ mịt, làm sao lên?
Diệp Tiêu nhẹ nhàng nhảy xuống, phủi sạch bùn đất trên đầu và trên người cô, nói với vẻ cam chịu: “Em đó, còn nói không say, say đến mơ hồ luôn rồi.”
Lâm Đàm Đàm nhìn anh, cười “hi hi hi”
Diệp Tiêu không kiềm được cũng bắt đầu cười theo, sau đó dặn: “Theo anh về, xem em bẩn chưa kìa.”
“Dạ.”
“Lát nữa trước mặt nhiều người đừng cười ngây ngô như vậy.”
“Dạ.”
Lâm Đàm Đàm ngoan ngoãng đồng ý, Diệp Tiêu thấy vậy cảm thấy trong lòng mềm như bông, dùng dị năng hệ phong nhảy ra, sau đó hai người trở về biệt thự như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong biệt thự lúc này không có ai, Diệp Tiêu đưa Lâm Đàm Đàm về phòng cô, lấy nước cho cô rửa mặt rửa tay.
Lâm Đàm Đàm ngồi trên giường, nhìn anh dùng khăn lông lau mặt cho cô, bỗng dưng hỏi: “Em cười được chưa?”
Diệp Tiêu ngẩn người: “Được.”
Lâm Đàm Đàm: “Hì hì hì hì.”
Diệp Tiêu: “...”
Anh dở khóc dở cười: “Em uống say sẽ thành thế này à?” Trên mặt không nhìn ra, không hề đỏ chút nào nhưng lại có thể làm ra những chuyện không bình thường.
Nghe đến hai chữ uống sau, Lâm Đàm Đàm nghiêm mặt lại: “Em không có say, không thể uống say, uống say là chết đó.”
Diệp Tiêu ngạc nhiên: “Không đâu, hết dư vị là ổn rồi.”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Không, chết đó, người ta say rượu loạn tính, còn em sẽ chết.”
Diệp Tiêu nhíu mày, cẩn thận đánh giá vẻ mặt cô, cảm thấy lời này không phải cô nói linh tinh, hơn nữa còn có vẻ rất tin vào điều này, lòng anh liền trầm xuống: “Đàm Đàm...”
Nhưng chưa đợi anh chuyển biến từ căng thẳng thành hoảng loạn, Lâm Đàm Đàm đã cười gian xảo, thần bí nói như thể đang nói một bí mật: “Nhưng đó là trước kia thôi, bây giờ thì không, bây giờ em muốn uống thế nào thì uống nha.”
Diệp Tiêu vẫn chưa thả lỏng: “Đàm Đàm, em có biết em đang nói gì không? Tại sao lúc trước sẽ chết?”
“Bởi vì...” Hình như Lâm Đàm Đàm nhớ ra cái gì đó, sau đó lại cười hì hì: “Không nói cho anh biết đâu.”
Diệp Tiêu chỉ có thể thở dài, xoa đầu cô.

Lâm Đàm Đàm cầm tay anh, lắc lắc như tranh công: “Lúc nãy em đã làm một chuyện lớn, trả thù cho Diệp Tiêu.”
Diệp Tiêu cười, tiếp tục lau mặt cho cô: “Trả thù cho anh rồi hả?”
“Em chọc Hàn Anh một chút á.” Cô kể ra chuyện mình đã làm sinh động như thật, vẻ mặt Diệp Tiêu có hơi phức tạp, phần nhiều là buồn cười: “Em so đo với anh ta làm gì? Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), anh ta rời đi là được rồi.”
“Không được, anh ta khiến Diệp Tiêu của em không vui, em sẽ khiến anh ta không vui.” Nói rồi cô ngẩng đầu, mắt mở to, vẻ mặt như đang nói ‘khen em đi, khen đi’.
Ý cười xao động trong đáy mắt Diệp Tiêu, ngọt ngào tự đáy lòng bừng lên.

Anh ngồi xuống bên giường, tầm mắt ngang với mắt Lâm Đàm Đàm, thấp giọng hỏi: “Em để ý đến anh, thích anh?”
Lâm Đàm Đàm gật đầu ngay tắp lự, nghiêm túc nói: “Đúng đúng, Diệp Tiêu là người tốt nhất thiên hạ, em thích anh ấy nhất, em không muốn anh ấy phải chịu khổ.”

Diệp Tiêu kinh hãi trong lòng, đây là lần đầu tiên anh nghe được cô nói thích anh một cách rõ ràng, vui mừng và hạnh phúc như bong bóng thổi ùng ục tràn ra từ lồng ngực, không thể khống chế nỗi.
Niềm vui sướng mãnh liệt khiến anh có chút không kiềm chế được bản thân, anh xúc động ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt, ôm lấy bả vai mềm mại của cô, trán kề trán với cô, ngửi hô hấp thoang thoảng hương rượu mà có vài phần cảm thấy mê say.
Tim anh đập rất nhanh, giống như một thằng nhóc cuối cùng cũng được đáp lại tình cảm, vui đến mức muốn nhảy cẩng lên, nhưng lại sợ động tác của mình quấy nhiễu bầu không khí dịu dàng này, anh cúi đầu, giọng như đang nỉ non: “Em đã thích anh sao lúc trước còn từ chối, trốn tránh anh?”
Tư thế anh ôm Lâm Đàm Đàm khiến cô phải ngã ra sau, sức nặng đặt hết lên cánh tay sau lưng, nhưng vẫn theo bản năng ôm cổ anh giữ lấy thân mình.
Cô nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, cảm xúc viết rõ nơi đáy mắt, thích rất thích, nhưng sự thành khẩn và thẳng thắn cũng đong đầy, cô nói: “Bởi vì Diệp Tiêu có người trong lòng mà.”
Diệp Tiêu cứng đơ tức khắc, anh lùi lại một chút, bất đắc dĩ nói: “Đừng nói bừa, người trong lòng anh chỉ có em.”
Lâm Đàm Đàm lại lắc đầu, hình như cảm thấy lắc đầu còn chưa đủ, cô đưa một ngón tay trắng tuyết ra, lắc lắc theo: “Không phải, anh ấy thật sự có người trong lòng đó nha.

Anh ấy thích Bạch Trừng, em biết mà, ừm, đúng vậy, em thấy mà.”
Vẻ mặt lộ ra vẻ ‘em biết hết’, còn gật đầu rất chắc chắn, cười đến hiền lành nói: “Bọn họ tốt lắm, là couple đẹp nhất thế giới!” Nói rồi lại nở một nụ cười vừa say mê vừa khát khao, sau đó lại lập tức về dáng vẻ cười ngây ngô: “Hì hì hì hì.”
Diệp Tiêu: “...”
Diệp Tiêu: “...!...”
Diệp Tiêu: “...!...!...”
Diệp Tiêu hoàn toàn ngây dại chỉ trong một cái chớp mắt, vô cùng mất hình tượng móc lỗ tai: “Ai? Em nói ai?!”
(*)Đạo bất đồng bất tương vi mưu:
Giải nghĩa câu: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu”
Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công, nguyên văn như sau子曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)
Câu này có một số cách hiểu như sau:
1.

Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
2.

Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.

Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau.
3.

Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận