Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh


Lâm Đàm Đàm cũng nhìn anh, lúc trước cô chỉ vội nhìn thoáng qua, giờ mới có thể nhìn rõ anh.

Anh dựa vào tượng, quần áo lúc này bị cắt ra rất nhiều lỗ hổng, miệng lỗ nào cũng đầy máu, từng vòng từng vòng dây thừng trói quanh người anh, thiếu điều trực tiếp len vào miệng vết thương, thế nên dây thừng cũng nhuốm đầy màu máu.

Tóc anh hỗn độn, sắc mặt trắng bệnh lộ vẻ tím xanh, đầu đầy mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng rất gian nan, thoạt trông có vẻ vô cùng chật vật và suy yếu.
Lâm Đàm Đàm cắn môi, vội chạy qua, đầu ngón tay lóe ánh vàng, vẫy hai lần đã cắt hết dây thừng, cô nhanh tay kiểm tra miệng vết thương trên người anh.
Diệp Tiêu cười với vẻ “suy yếu”: “Không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Lâm Đàm Đàm kiểm tra qua, quả nhiên chỉ tổn thương da thịt, không hại đến gân cốt, nhưng toàn thân có hai, ba mươi vết cắt vẫn trông mà ghê người.


Cô nắm lấy tay anh, trên cổ tay có vết cắt rất sâu, lúc mấy người đó trói anh cũng không để ý tới, trói lẫn vào vết thương luôn.
Môi cô run rẩy, cúi đầu, dùng năng lượng mộc hệ giúp miệng vết thương của anh khép lại, thuận tiện dò xét tình huống cơ thể anh, bỗng cô khựng lại: “Anh trúng độc rồi.”
“Ừ.

Bị kiến cắn một cái, nhưng không có gì nghiêm trọng.” Diệp Tiêu thong thả giải thích, anh chú ý đến vẻ mặt của cô gái nhỏ.
Nhưng cô gái nhỏ vẫn cúi đầu, yên lặng chữa trị vết thương cho anh.
Diệp Tiêu mờ mịt.

Phản ứng của cô là sao đây? Bạch Trừng có làm theo lời anh nói không?

Anh thử gọi: “Đàm Đàm?”
Giọng Lâm Đàm Đàm thật trầm: “Anh không nên tới đây.”
Diệp Tiêu nói: “Đây là cách tốt nhất, em đừng nghĩ anh bị thương nặng, anh có tính toán cả.”
Lâm Đàm Đàm vẫn không hé răng, đột nhiên nước mặt lại lộp bộp rơi xuống, vừa vặn rơi tay Diệp Tiêu cô đang nắm.
Diệp Tiêu hoảng, không giả vờ nữa, anh vội vàng ngồi dậy: “Em đừng khóc, anh thật sự không sao mà, chỉ là mấy vết thương nhỏ, nghỉ dưỡng một chút là khỏe ngay, anh chỉ lừa họ thôi.

Không phải em đã dạy anh khắp toàn thân nơi nào cũng có thể dùng dị năng à? Lúc dao găm bắn tới anh đã dùng dị năng cản lại, không có vết thương nào quá nặng! Con kiến kia nữa, lúc nó cắn vào anh đã dùng dị năng bức phần lớn độc tố ra ngoài! Tinh thần lực cũng vậy, nó vốn không thể làm anh bị thương, anh cản chúng lại hết rồi, anh rất khỏe, thật mà!”
Lâm Đàm Đàm nghe không lọt tai, cô cúi đầu, nước mắt tuôn như mưa.
Diệp Tiêu lo lắng nóng nảy, anh không muốn cô đau lòng khóc lóc, anh chỉ muốn… Haiz!
Lúc này, Minh Trạch rốt cuộc đã mơ hồ tỉnh tại, ký ức của anh ta dừng ở đoạn sau
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận