Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Quán rượu ngừng kinh doanh nửa tháng, Diệp Hoan cũng không nhàn rỗi, mà là ở nhà tiếp tục nghiên cứu chế tạo rượu mới.

Có đôi khi cũng sẽ đi theo Lý đại thẩm đến phụ cận trấn hái rau dại.

Ngày hôm đó, lúc Diệp Hoan và Lý đại thẩm rửa rau dại bên bờ sông, chỗ thượng lưu đột nhiên trôi tới một cái chậu gỗ.

Lý đại thẩm nhìn thấy chậu gỗ trước, kêu lên: "Ai nha, hình như là một đứa bé!”

Sau khi Diệp Hoan đứng lên nhìn, đúng là nhìn thấy một đứa bé.

Hai người hợp lực câu chậu gỗ lên bờ, đứa bé bên trong oa oa khóc lớn.

“Đứa nhỏ này khóc lớn như vậy, chắc là đói bụng rồi." Lý đại thẩm ôm đứa nhỏ nói.

Diệp Hoan xem xét xong chậu gỗ, không phát hiện gì ngoại trừ một lá bùa hộ mệnh.

Đứa bé khoảng chừng năm tháng, là một bé trai, tiếng khóc có chút khàn, hiển nhiên đã khóc một thời gian.

Hai người ôm đứa bé trở về, tìm một phụ nhân cho nó bú, đứa bé mới chịu nhắm mắt ngủ.


Lý đại thẩm nhìn đứa bé trong nôi, mặc dù nó bị bỏ rơi, nhưng lại trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến trước kia chắc hẳn được nuôi dưỡng rất tốt.

Diệp Hoan đã nói với người trong tộc muốn nhận con thừa tự, nhưng vẫn chưa gặp được người thích hợp, hiện tại có sẵn, nàng có chút động tâm, "Nếu cha mẹ nó không cần nữa thì để ta nuôi.”

"Ngươi thật sự muốn nuôi?"

Lý đại thẩm không khỏi cất cao âm lượng, nhưng sợ làm ồn đến đứa nhỏ, lập tức nhỏ giọng nói, "Ngươi bây giờ còn trẻ, có một số việc nghĩ không thông, cẩu vật như Trương Mậu Tài có chỗ nào xứng đáng để ngươi khổ sở vì hắn.

Lúc trước ngươi nói không muốn thành thân, ta có thể hiểu được, nhưng thời gian lâu dài, một mình khó tránh khỏi lúc cô đơn.

Nếu thật sự nuôi đứa nhỏ này, về sau có thể sẽ có gánh nặng.”

Có gánh nặng, Diệp Hoan sẽ không còn thu hút nữa.

Diệp Hoan cũng không để tâm, nàng ước gì không có ai đến quấy rầy mình, "Đa tạ thím quan tâm, chuyện sau này chúng ta không ai nói chính xác.

Nếu ông trời đã đưa đứa bé này đến trước mặt ta, vậy ta sẽ nuôi nó.”

Sau một hồi lý luận, Lý đại thẩm vẫn không khuyên được Diệp Hoan.

Ngày hôm sau, Diệp Hoan liền mang theo đứa nhỏ đi tìm Diệp thái công.

Diệp thái công không có ý kiến, những người khác cũng không có gì để nói, Diệp Hoan liền mang đứa nhỏ đi tìm Tôn Gia Dụ ban tên, sau khi đặt tên xong liền đi đăng ký hộ tịch.

Bận rộn một ngày, đứa nhỏ đã thành con của Diệp Hoan, mọi người lúc này mới tin tưởng Diệp Hoan muốn độc thân.

Không ít người vì Diệp Hoan cảm thấy đáng tiếc, rõ ràng điều kiện không tệ lại muốn sống một mình.

Diệp Hoan lại không cảm thấy đáng tiếc, nàng sẽ không vì sống qua ngày mà đi thành thân, phải có người mình thích mới có thể thành thân.

Nàng cần một đứa bé làm bia đỡ đạn, mà đứa bé này vừa vặn đến bên cạnh nàng, đó là duyên phận.

Nuôi con là một chuyện phiền toái, cũng may Diệp Hoan có học qua một khóa nuôi con tại Cục quản lý thời không, hơn nữa có hàng xóm hỗ trợ, ngược lại mẫu tử bình an qua hai năm.

Trong thời gian hai năm, Diệp Hoan lại để dành được hai ngàn lượng.

Cái này ở trấn Lâm Thủy có thể nói là một khoản tiền lớn.


Tuy rằng Diệp Hoan chưa từng nói với người khác mình có bao nhiêu tiền, nhưng quán rượu sinh ý bùng nổ, người khác cũng biết Diệp Hoan rất có tiền.

Dần dần, người tới cửa vay tiền nhiều hơn, thậm chí còn có người từ chỗ nhi tử Diệp Trường Minh của nàng nghĩ biện pháp moi tiền.

Diệp Hoan có thể giải quyết một lần hai lần, nhưng nghĩ đến mọi người trong trấn nhỏ đều biết chuyện của nhau, nếu chờ Trường Minh lớn lên, không thể không xuất hiện một vài tin đồn.

Cho nên, Diệp Hoan dự định chuyển nhà.

Lý do đơn giản lại có sức thuyết phục, Trường Minh đến tuổi đọc sách biết chữ, trong quận thành có thư viện và tiên sinh tốt hơn.

Trước khi chuyển nhà, đám người Lý đại thẩm đều đến tiễn biệt.

Đối với hàng xóm, Diệp Hoan cũng không nỡ.

Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nàng không thể cứ ở lại trấn Lâm Thủy.

Thu dọn xong hành lý, Diệp Hoan lại đánh xe ngựa đi đưa rượu cho Tôn Gia Dụ.

Mới vừa vào viện, Nghiễn Thư đã tức giận nói, "Trường Minh nhà ngươi muốn học chữ, lão gia nhà ta cũng có thể dạy, nhất định phải chuyển nhà chạy xa như vậy, là xem thường học thức của lão gia nhà ta sao?"

Diệp Hoan đã quen với tính tình của Nghiễn Thư, cười yếu ớt nói, "Học vấn của Tôn tiên sinh đương nhiên là tốt, Trường Minh muốn đọc sách chỉ là cái cớ, Nghiễn Thư ngươi còn nhỏ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.”

Nghiễn Thư nóng nảy, "Ta đã hai mươi hai, có thể cưới vợ, ngươi lại nói ta còn nhỏ!"

Nghiễn Thư rất không phục, chắn trước mặt Diệp Hoan muốn nàng nói rõ ràng.


Tôn Gia Dụ đi ra nhéo lỗ tai Nghiễn Thư, bảo Nghiễn Thư đi lấy rượu, "Tiểu tử bớt nói nhảm, đi làm việc đi.”

Lại nhìn về phía Diệp Hoan, nghiêm túc hỏi, "Thật sự nghĩ kỹ rồi?”

"Nghĩ kỹ rồi, nếu ở lại trấn Lâm Thủy, không thể không bị người ta chỉ trỏ.

Những năm này ta tiết kiệm được một ít tiền, mặc kệ đi nơi nào cũng đều đủ dùng." Diệp Hoan nói.

“Nghĩ kỹ là được, trấn Lâm Thủy quá nhỏ, quả thật không thích hợp với mẹ con các ngươi.

Ta đã sớm nói, rượu của ngươi cho dù bán đến Thịnh Kinh cũng có người mua."

Tôn Gia Dụ cũng không bất ngờ trước quyết định của Diệp Hoan, Diệp Hoan nhìn thì mềm mỏng nhưng lại rất có chủ ý, "Có điều ngươi muốn chuyển nhà, cũng không nên đi Cát Châu.

Cát Châu quá gần, ngày sau khó tránh khỏi gặp được người quen.

Đây là thư đề cử ta viết cho ngươi, đi Từ Châu đi, Thái Thú nơi đó là học trò của ta.

Một mình ngươi mang theo hài tử, không quen cuộc sống dễ bị khi dễ, nhưng nếu có Thái Thú làm chỗ dựa vững chắc, không ai dám khó dễ ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui