Trương Mậu Tài nghĩ mãi không ra, hắn chỉ muốn hòa ly, cũng không phải hắn muốn làm hỏng danh tiết Diệp Hoan, sao lại phải chịu phạt theo?
Hàn song khổ học hơn mười năm, vừa nhìn thấy hy vọng lại lập tức bị tan vỡ.
Hắn không cam lòng.
Huyện thái gia muốn dâng thư lên Cát Châu, đoạt công danh của hắn.
Hôm nay Quận Thủ đại nhân biết chuyện nhà hắn, tất sẽ oán hận hắn, làm sao có thể không đồng ý.
Không có công danh, còn có thể có đường ra nào?
Trương Mậu Tài nhìn không thấy bất kỳ hy vọng nào, hối tiếc muôn phần, nếu lúc trước không ở rể Diệp gia thì tốt rồi.
Hoặc là nhẫn tâm một chút, chờ hắn trở về tự mình động thủ, nói không chừng kết cục sẽ thay đổi lớn.
Nhưng đời không có nếu như.
Mãi cho đến hừng đông, Trương Mậu Tài vẫn chưa ngủ.
Còn chờ được văn thư hưu phu của Diệp Hoan.
Hắn trở thành nam nhân bị hưu phu đầu tiên trong gần mười năm qua ở trấn Lâm Thủy, về sau trà dư tửu hậu đều sẽ trở thành trò cười cho người ở trấn Lâm Thủy.
Diệp Hoan không muốn nhìn thấy Trương Mậu Tài nữa, nhờ Tiền Trạch Nguyên đến phủ nha làm thủ tục.
Nàng thì ở nhà sắp xếp sổ sách.
Từ đó tới nay, rượu của Diệp gia đều ủ không tệ.
Nhưng Diệp Hoan là nữ nhi, hai lão nhân Diệp gia vốn muốn trông cậy vào con rể, nhưng Trương Mậu Tài chỉ muốn thi công danh, bất đắc dĩ mới truyền cho nữ nhi.
Nhưng hai ông bà đi quá sớm, chỉ truyền một nửa kỹ thuật cho Diệp Hoan.
Cũng may hai ông bà có dùng bút ký ghi lại kỹ thuật ủ rượu.
Tuy nói nguyên chủ không biết nhiều chữ, nhưng Diệp Hoan xuyên qua lại xem hiểu được chữ phồn thể.
Thanh lý xong gia sản, trong tay Diệp Hoan còn được một trăm lượng bạc, còn lại chính là rượu trong tửu quán.
Vốn dĩ hai lão nhân Diệp gia để lại rất nhiều tiền tiết kiệm, chỉ là Trương Mậu Tài đi học tốn rất nhiều chi phí, Diệp Hoan đành lấy ra trợ cấp cho hắn.
Hiện tại không có Trương Mậu Tài, quán rượu thuộc sở hữu của một mình Diệp Hoan.
Mà nguyện vọng của nguyên chủ chính là kinh doanh tốt quán rượu này.
Diệp Hoan nhân cơ hội này ngừng kinh doanh, người ngoài cho rằng nàng không có tâm tình khai trương, trên thực tế là đang ủ rượu mới.
Một tháng rưỡi sau, gần tới giao thừa.
Rượu mới của Diệp Hoan cũng ủ xong.
“Nhất Phẩm Túy" mở ra, mùi hương bay khắp đường.
Khi quán rượu mở cửa trở lại, khách vào đều tranh nhau mua "Nhất Phẩm Túy".
Nhưng Diệp Hoan am hiểu đạo lý buôn bán, chỉ nói rượu mới vừa ủ, hàng tồn kho tương đối ít, mỗi ngày chỉ bán hai vò.
Một tháng sau, Diệp Hoan kiếm được gấp ba lần số tiền trước đó.
Việc kinh doanh của quán rượu chuyển biến tốt, Diệp Hoan thuê một tiểu nhị mới đến phụ giúp, những việc này đều bị hàng xóm để ý.
Một phụ nhân độc thân, có tiền còn xinh đẹp, tuy rằng đã từng một lần đò, nhưng người động tâm vẫn rất nhiều.
Người đầu tiên tới cửa cầu thân chính là Lý đại thẩm sát vách.
Lý đại thẩm có sáu người con trai, gia đình dựa vào đánh cá bán cá sống qua ngày, trong nhà đủ ấm no, nhưng đi hỏi vợ lại rất gian nan.
Hiện giờ Diệp Hoan lại độc thân, Lý đại thẩm ám chỉ qua nhiều lần cũng không được Diệp Hoan đáp lại, hôm nay liền trực tiếp tới cầu thân.
“Diệp Hoan à, ngươi xử lý quán rượu tốt thật.
" Lý đại thẩm hàn huyên trước.
Diệp Hoan đại khái đoán được Lý đại thẩm muốn nói cái gì, bưng trà nóng tới, chỉ gật đầu đáp lễ, "Cũng tạm được.
”
“Không chỉ tạm được thôi đâu, con phố này của chúng ta chỉ có cửa hàng nhà ngươi làm ăn tốt nhất.
" Lý đại thẩm không phải người lòng vòng, mím môi, "Thím cũng không lòng vòng với ngươi, trực tiếp nói thẳng vậy.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...