Edit: Hến Con
Trong văn phòng của một công ty truyền thông công nghệ, Tưởng Văn Thiện đang nghiêm túc gõ số liệu, đột nhiên màn hình nhảy ra cửa sổ trò chuyện.
【 giữa trưa muốn ăn cái gì? 】
Là đồng nghiệp bên cạnh gửi tin nhắn, gọi cơm hộp cùng nhau sẽ có nhiều ưu đãi, bình thường ở công ty bọn họ đều cùng nhau gọi cơm hộp.
Công ty hắn làm việc không lớn lắm, lão bản là phú nhị đại, ra mở công ty để tích lũy kinh nghiệm, nhân viên không nhiều lắm, nhưng là phúc lợi đãi ngộ rất tốt, đồng nghiệp làm việc với nhau cũng hòa thuận.
Tưởng Văn Thiện click mở cửa sổ, nhanh chóng đánh mấy chữ.
【 Không cần, hôm nay ta có mang cơm.
】
【 Ngươi mang cơm? Ngươi không phải không biết nấu cơm sao, mau khai ra, có phải có bạn gái đúng không.
】
Đồng nghiệp thấy rất kinh ngạc, còn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nghĩ đến gần đây tên này làm việc chăm chỉ như vậy, thì cảm thấy bản thân mình đoán đúng rồi, quả nhiên yêu đương rất phí tiền, vẫn là độc thân tốt hơn
【 Không phải, tan làm lại nói chuyện sau nhé.
】
Tưởng Văn Thiện trả lời ngắn gọn, hắn hiện tại muốn nỗ lực làm việc, kiếm tiền, không thể giống trước kia sờ cá được (sờ cá: hay còn có nghĩa khác là làm cá mặn chỉ những con người không thích làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bão to lớn)
Đồng nghiệp không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm người khác kết nhóm gọi cơm hộp.
Cuối cùng cũng đến thời điểm nghỉ trưa, đồng nghiệp liền gấp không chờ nổi muốn xem cơm trưa của hắn
Tưởng Văn Thiện thong dong bình tĩnh lấy ra hộp cơm tiện lợi mang đi đun nóng, công ty cũng có người mang cơm đi, cho nên có để sẵn lò vi sóng, rất thuận tiện.
Ba phút sau, cơm của hắn được đun nóng, mở hộp cơm ra, bên trong tràn đầy một hộp cơm trắng.
Đồng nghiệp khó hiểu: “Sao lại chỉ có cơm mà không có đồ ăn?” Hắn còn nghĩ tới cọ món ăn nữa đấy, đồ ăn ở bên ngoài không ngon bằng đồ ăn nấu ở nhà
“Đồ ăn ở chỗ này.
”
Tưởng Văn Thiện lấy ra một túi nilon màu đỏ, bên trong là hai bình thủy tinh, một lọ đựng tương ớt, một lọ đựng dưa chua.
Đồng nghiệp có chút ghét bỏ nói: “Ngươi sao chỉ ăn cái này, gần đây không phải được phát tiền thưởng sao? Sao lại không ăn ngon một chút ’‘
“Ngươi nhưng đừng xem thường hai món ăn này, hai món này ăn với cơm chính là tuyệt phối, ta thật vất vả mới mua được hai món này đấy.
" Tưởng Văn Thiện nghiêm túc nói.
“Ngươi tự lừa mình dối người đi” Đồng nghiệp nhún vai, đi lấy cơm hộp của mình.
Chờ hắn mang cơm hộp lên, thì Tưởng Văn Thiện đang ăn rồi, đồng nghiệp cũng vội vàng mở cơm hộp của mình ra, vừa mới phát tiền lương, hắn tính toán ăn món ăn ngon một chút, nên có gọi món gà hầm nấm.
Hắn ăn một lát, cảm thấy món gà hầm nấm cho quá nhiều dầu, ăn thấy hơi ngấy, hơn nữa hiện tại trời nóng hơn, càng không muốn ăn uống gì, quay đầu nhìn về phía Tưởng Văn Thiện, hắn đang ăn cực kỳ ngon miệng, màu đỏ của tương ớt sa tế rưới lên cơm tẻ, nhìn rất mê người, hắn nuốt nuốt nước miếng, thấy có chút thèm.
“Thiện ca, tương ớt này của ngươi ăn có ngon không? Có thể chia cho ta một chút không.
”
Đồng nghiệp cười ân cần.
“Không được, ta chỉ có được một phần như vậy thôi , tương lai một tháng tới đều chỉ dựa vào ăn hai món này.
” Tưởng Văn Thiện cảnh giác bảo vệ thức ăn, quyết đoán cự tuyệt.
“Thiện ca, chúng ta đã từng hứa sẽ không bao giờ quên nhau bất kể giàu sang, một muỗng tương ớt mà ngươi cũng không chịu cho ta.
” Đồng nghiệp u oán, đánh bài cảm tình lên án.
Tưởng Văn Thiện bị nói đến nổi hết da gà, đành phải thật cẩn thận múc cho hắn một muỗng nhỏ, “Chỉ có như vậy thôi, bản thân ta cũng không đủ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...