Xuyên Đến Hậu Tận Thế Ta Nhặt Rác Trồng Trọt Cứu Nhân Loại


Hoắc Hải phản ứng lại, trợn tròn mắt, "Anh, anh thực sự được phân vợ rồi sao?"
Tiếp đó, vẻ mặt phấn khích, "Vậy thì chẳng phải hai người có thể nhận hai phần chất dinh dưỡng sao? Mẹ, hôm nay con có thể ăn no rồi phải không?"
Nhưng bà lão bị gọi là mẹ lại không vui như vậy.

Nheo mắt nhìn Thẩm Quả Quả vài lần.

Bà ta đột nhiên tiến lên một bước, giơ nắm đấm trắng trẻo đấm vào vai Hoắc Đào, "Đồ bỏ đi, người ta nói mày được phân một cô vợ lợi hại, nhưng mày không chịu, cứ đòi đổi một đứa bỏ đi, tao thậm chí còn không tin.

"
"Con nhỏ này, nó chính là đứa bỏ đi Thẩm Quả Quả đó phải không?"
"Bây giờ tìm một đứa bỏ đi mang về, ngoài lãng phí chất dinh dưỡng thì còn làm được gì? Nhà tôi nuôi cô để làm gì?"
Nói rồi, nắm đấm lại giơ lên đấm tiếp.

Hoắc Đào nghiêng mặt, dứt khoát nhắm mắt lại.

Cơn đau như dự đoán không ập đến, nhưng trên đầu lại vang lên một tiếng cười khẩy.


Mở mắt ra, anh thấy Thẩm Quả Quả đang nắm lấy cổ tay của mẹ Hoắc.

Khóe miệng cô nở nụ cười lịch sự, "Xin lỗi, là tôi muốn đổi người.

"
Mẹ Hoắc ghét bỏ, giằng tay khỏi Thẩm Quả Quả, vẫn đấm một phát, "Đồ bỏ đi! Không nuôi nổi em trai ruột của mày thì thôi, còn tìm thêm một đứa ăn bám về!"
Thẩm Quả Quả lạnh lùng nhìn.

Cô đã hiểu ra, mẹ Hoắc chỉ đơn giản là ghét Hoắc Đào, tiện thể ghét cả cô.

Còn thiên vị Hoắc Hải.

Mặc dù không biết tại sao Hoắc Đào không phản kháng, nhưng không ngăn cản được cô bênh vực anh.

Cô trực tiếp cầm lấy chiếc bát bằng thép không gỉ trên bàn, đập vào đầu Hoắc Hải.

Rầm!
Lại đập tiếp.


Rầm!
"Ối!"
Hoắc Hải ôm đầu ngồi thụp xuống đất, đầu óc ong ong, một vệt máu đỏ chảy từ trán xuống.

Mẹ Hoắc hoảng hốt, lập tức buông Hoắc Đào, chắn trước mặt con trai út, "Cô điên rồi, cô làm gì vậy?"
Hoắc Đào cũng giật mình, đẩy xe lăn lặng lẽ tiến về phía trước Thẩm Quả Quả.

"Nhìn vóc dáng của hai người thì biết, dù là chất dinh dưỡng, bình thường cũng ăn không ít nhỉ?"
"Xem ra, hai người vẫn thường ăn phần chất dinh dưỡng của Hoắc Đào.

"
"Hai người có mặt mũi gì mà cứ gọi người ta là đồ bỏ đi?"
Thẩm Quả Quả cầm bát, ngồi xổm trước mặt mẹ Hoắc và Hoắc Hải, "Hơn nữa bà còn thiên vị.

"
Tiếp đó, cô cười giả lả, từng chữ một nói, "Bắt đầu từ hôm nay, chất dinh dưỡng của Hoắc Đào sẽ không đưa cho hai người một giọt nào.

"
"Dựa vào đâu!" Mẹ Hoắc vừa định phản kháng, Thẩm Quả Quả đã vỗ vỗ cái bát trong tay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận