Vì sao lại khẳng định chắc nịch, Quân Du là người duy nhất ở dị thế này, có thể trị khỏi nọc rắn kia.
Bởi trong máu của anh chính là thần dược, lúc mới xuyên qua Quân Du vẫn lù đù không thấu, nhưng dần dà anh phát hiện.
Trên người bị xước bị trầy, vết thương rất mau kép lại, 1 hôm anh đánh bạo thử cắt cổ tay mình 1 vết khá sâu, mạch máu bị cắt đứt tuôn trào huyết được 1 khắc, vết thương rất nhanh tự động khép lại xong, liền như chưa từng bị gì dường như.
Dù không có huyết thanh khử độc như trái đất, máu cùng mấy loại cường dược ở đây, thừa sức chữa trị bách bệnh, bách độc 1 cách dễ dàng như ăn bánh.
Nói gì thì nói, do Thương Khải bị rắn cắn khá nhiều chỗ, bị sốt cao co giật mới gọi anh đến, không tính là quá muộn màng, nhưng muốn chữa khỏi vô thương như cũ.
Quân Du đã phải cho đi rất nhiều máu và công sức, 2 ngày không ngủ, nhất nhất chế ra giải dược, nhìn thấy Khải Thương hạ sốt ngủ rồi, anh mới an tâm ngã ngụy mà ngất lịm đi.
Trong suốt quảng đường đi man di tộc, cho đến khi đến nơi, mọi người nhìn anh vội nhất vội, chiếu cố tốt Khải Thương mà bản thân tiều tụy , hay quên ăn quên ngủ.
Mỹ nhân xinh đẹp nhất tộc, kiêu ngạo nhất tộc man di là Na Nhĩ đây, thấy Quân Du chân thành như vậy, trái tim băng giá nhất cũng phải hoà tan, nếu y không phải lòng đông nha trước, y nhất định sẽ yêu kẻ si tình Quân Du ngay.
Từ cõi chu công, Quân Du ngốc ngất tỉnh lại, ngơ ngát nhìn xung quanh 1 hồi, mới nhớ ra mình đang tạm trú trong túp liều y dược của đại tế ti.
Sau 1 hồi tự ngẫm nghĩ xa xâm, trong đầu anh hiện lên những biểu cảm phức tạp ,của mọi người xung quanh trước khi anh ngất xỉu.
A cha, a phụ, Khả Á , 3 người ôm nhau khóc nấc mừng rỡ vì con, anh trai họ được cứu, 1 số người tò mò hóng vào, không phải trào phúng mắng anh kẻ ngốc, thì 1 hơn nữa người phóng ánh nhìn thương hại về phía anh.
Haha~ thật buồn cười chết anh, lúc đầu anh bị thu hút bởi giọng nói, trầm ấm ôn nhu, thanh lãnh kiêu ngạo của 2 anh em nhà này, nên mới trầm luân trước họ.
Sự thật như tát mạnh vào mặt Quân Du, sau những lần hèn mọn lấy lòng, trả giá, 2 người họ thản nhiên nhận lấy như vật có sẵn, trong đôi mắt xinh đẹp kia, chưa bao giờ hết khinh thường anh.
Chân tuy tê mỏi bất lực, do chủ nhân nó lau lực quá rỗi, run đến lợi hại, Quân Du quyết tâm rời khỏi túp liều này, hung hăng từ hôn.
Anh cũng có tiểu tính tình của mình nha, trời sinh voi sinh cỏ, anh không tin trừ bọn họ, anh không tìm được thư tử nào khác hoàn mỹ, dịu ngoan hơn họ.
Đúng !! Gu bạn đời lý tưởng của Quân Du, nhất nhất phải ngoan ngoãn, u nhược 1 chút, uyển chuyển khéo léo, nâng niu chồng 1 chút, kính trọng chồng 1 chút.
Người theo chủ nghĩa đa phu, đa tình nhưng không bạch tình như anh, bỏ mối hôn sự này đi, nhất định sẽ cưới THẬT NHIỀU!! THẬT NHIỀU~~ thư tử khả ái khác tốt hơn họ mấy trăm lần!!!
Rầm!!
Chưa đi được 2 bước, Quân Du ngã sắp mặt L... anh nằm yên bất động, nếu có kem chống mất mặt trên đời, anh sẽ đem ra sử dụng ngay bây giờ.
- Quân Du phải không? Ngươi tỉnh rồi à, có cần ta đỡ dậy không?!
Thanh niên nọ, tuyệt luân khuôn mặt, nét u buồn hằn sâu trong đôi mắt mỹ miều kia, lê đôi chân tật nguyền, khó khăn trong từng bước đi, vào trong liều hỏi Quân Du.
Người ta đi đứng đã không tiện, anh dám kêu y đỡ mới là lạ nga~ tự thân vận động, Quân Du đứng phắc dậy ngay ,trước khi bị mỹ nhơn cười nhạo.
- huynh là ai? Sao lại biết tên tôi, nếu huynh là người gia tộc La Đắc ấy thì, tôi trịnh trọng thông tri là, tôi muốn từ hôn, anh em nhà họ 1 chút tôn trọng dành cho ,hùng tử của mình cũng không có, thà tôi lấy thư tử ế chồng nhất tộc còn hơn lấy họ...
Nở nụ cười hiếm hoi của mình, La Đắc Khởi Minh chậm rãi nói.
- ta đúng là người gia tộc La Đắc, nhưng ta khác họ, nếu chân ta vô thương, có thể lấy chồng, ta nhất định sẽ tôn trọng, hảo hảo bảo hộ chồng mình...
Nói đến đây, Khởi Minh nắm chặt bàn tay, nhẫn nhịn cảm xúc nồng đậm sát ý, với kẻ đầu sỏ khiến chân y mất đi cảm giác.
- nghe nói Khải Thương độc trên người là ngươi chữa khỏi, chân của ta cũng trúng phải cùng loại độc với nó, ta tổn hao bao công sức chăm sóc ngươi cả ngày nay, đến lúc ngươi trả ơn ta rồi.
Tưởng gì~~ ra là muốn anh chữa trị miễn phí!! Quân Du trào phúng trong tâm, giai nhân tuyệt thế như này, ế chồng cũng thật lãng phí của trời a~
Nảy ra ý tưởng ác ý, Quân Du ngồi trở về giường bệnh, cười điểu.
- dựa vào cái gì tôi phải nghe lời ngài, Quân Du tôi hành y, u tiên nhất trị giai nhân, nhị trị người yêu mến, tam trị người thân, quyến thuộc.
- từ chối không chữa: nhất đại gian ác, nhị không vừa mắt, tam kẻ địch không đội trời chung.
Khởi Minh hiểu được ý Quân Du, muốn chân tốt, mang thân đến đổi đi~~~
Nung nấu hy vọng tìm thấy thần y đã lâu, y không thể bỏ qua cơ hội lần này được, nói thêm nữa , y càng là thích ý, nếu 1 nhà 4 người Khải thương sống không thoải mái.
Chen kín tấm màn che túp liều lại, Khởi Minh chớp nhoáng thoát y, bò đến bên người Quân Du,
đói khát đã lâu~ Quân Du sao nỡ từ chối thịt tươi dâng đến miệng.
Bổ nhào đè Khởi Minh, cảnh đẹp xuân sắc diễn ra sau đó, hành sự xong, Quân Du thỏa mãn ôm giai nhân vào lòng.
Mệt chết, từ từ trong nhịp thở hổn hển, Khởi Minh dần bình ổn lại cảm giác không khỏe, cười Khanh khách gian manh ôm đáp lại anh, 2 người cùng nhau ngủ lúc nào không hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...