Xuyên Đến Đại Lục Thú Nhân

Sau nửa ngày thất thần như mất hồn, Tiểu Vy lấy lại "linh hồn" của mình rồi xách cái ba lô to lớn đi về phía cánh rừng rậm rạp.

Suốt quãng đường, Tiểu Vy không nói câu nào khiến cho thú hộ vệ Mimi không khỏi lo lắng.

Chủ nhân bị làm sao vậy?

Mimi càng ngày càng tò mò về chuyện ngài Long Vũ nói với chủ nhân. Không nhịn được nữa, bé thỏ gan dạ hỏi: "Chủ nhân đã nói chuyện gì với ngài Long Vũ khi nãy vậy? Ngài không nói chuyện sẽ làm em sợ đó."

Tiểu Vy vẫn cứ bước đi tiếp, mặt không biểu cảm nhưng thâm tâm vẫn đang đấu tranh.

Có nên nói cho em ấy biết không nhỉ? Thôi thì cứ nói ra, dù sao em ấy sớm muộn cũng biết thôi!

Thấy chủ nhân không có ý định dừng lại, Mimi càng cảm thấy sợ hãi. Bất chợt Tiểu Vy quay lại nhìn Mimi thì bé thấy có chút chột dạ.

Chủ nhân không định... mắng bé đó chứ?

Đang nghĩ ngợi lung tung thì một bàn tay ấm áp vuốt ve đầu Mimi, nói dịu dàng: "Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi. Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta!"


Thấy chủ nhân không mắng mình, Mimi tươi tỉnh hơn, cười cười một cái.

Nụ cười của bé lây sang Tiểu Vy bên cạnh, nhưng cô cảm thấy càng có lỗi hơn nếu nói ra sự thật.

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói một cách nặng nề: "Mimi thực ra... thực ra là chúng ta không có rơi vào một không gian chưa được khám phá, mà chỉ là ma lực ở đây rất ít thôi."

"Thật sao?" Mimi không tin vào tai mình nghe thấy, hỏi lại.

"Đúng vậy!"

Mimi càng cười nhiều hơn: "Vậy chúng ta có thể về được thế giới cũ phải không?"

Cố gắng mở miệng, Tiểu Vy nói tiếp: "Mimi, đây thực ra là nhiệm vụ trong nghi thức trưởng thành của ta. Vì vậy nếu không hoàn thành thì sẽ không thể về được! Mà vấn đề là... nhiệm vụ này cấp S."

Mimi nghe xong đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng hồi phục rất nhanh.


Mimi dùng bàn tay bông mềm của mình nắm lấy tay Tiểu Vy, nói giọng chắc nịch: "Mimi sẽ theo chủ nhân đến hết đời! Cho dù có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ chết cùng với chủ nhân!"

Cảm thấy được sự trung thành trong đôi mắt hồng của Mimi, Tiểu Vy liền ôm bé vào lòng, hai hàng mi ướt dần: "Cảm ơn em Mimi! Cảm ơn em vì đã luôn ở bên ta!"

Hai người ôm nhau như một cách để an ủi người bên cạnh mình thì một tiếng gầm rú khiến cho Tiểu Vy lạnh rung người.

Đến rồi!

Từ phía trước, một con quỷ cao 50m bỗng nhiên đứng sừng sững trước mắt Tiểu Vy.

Hai cặp sừng dài, to lớn cắm trên đầu. Đôi mắt đỏ như tuôn ra máu, chất đầy sự hận thù. Cái mồm đầy những răng sắc nhọn, nồng nặc mùi vị của máu thịt khiến cho người ta phải buồn nôn. Từ phía sau, một con rắn to làm đuôi uốn éo, há miệng như đòi ăn. Đặc biệt hơn, tai của nó lại là một cánh tay dài, giúp nó bắt con mồi nhanh chóng, dễ dàng hơn.

Tất cả những đặc điểm này cùng với sức mạnh ngang với một vị thần đã biến chúng trở thành loài tàn ác, máu lạnh nhất trong lịch sử. Truyền thuyết kể rằng chúng là những con ma thần địa ngục, chuyên đi ăn thịt con người.

Với chúng, một khúc rừng xanh um, rậm rạp chỉ một cái bước chân cũng đã biến thành bãi đất khô cằn. Nước sông trong suốt ngay tức khắc trở thành thứ nước đen thui bốc mùi thối vô cùng chỉ bằng một hơi thở.

Tuy trông nó khá là dữ tợn nhưng lại chỉ là một con nhỏ, chưa trưởng thành.

Tiểu Vy thở phào nhẹ nhõm, một con ma thần cấp D cô có thể xử lý tốt. Nhưng điều này chứng tỏ một điều nữa. Nếu có con con thì chắc chắn sẽ có con mẹ.

Có lẽ cô phải giải quyết nhanh gọn lẹ nếu không thì sẽ thu hút nhiều con nữa tới, lúc đó sẽ khó mà đánh thắng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận