Vì thế, Ân Tử Mạch bị bọc thành quả cầu đi đến nhà Cố Thừa.
"Thiếu gia, ngươi đã về rồi!" Cố Thừa mới từ trên xe ngựa xuống, liền thấy tiểu nha hoàn nhà hắn chạy tới, vẻ mặt vui mừng gọi người đến.
Cố Thừa cười gật gật đầu, sau đó xốc mành xe ngựa lên, nói: "Mạch Nhi, xuống dưới đi."
Ân Tử Mạch lại khẩn trương ngồi trên xe ngựa, chớp mắt nhìn Cố Thừa.
Cố Thừa cười nói: "Mạch Nhi, còn không xuống, ta liền ôm ngươi xuống."
Ân Tử Mạch nhanh chóng đứng lên, cầm tay hắn, nhảy xuống xe ngựa.
Xuống xe ngựa, Ân Tử Mạch ngẩng đầu, liền thấy vây quanh trước xe ngựa có mười mấy người, tất cả đều tò mò nhìn hắn.
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn yên lặng mà muốn rút tay khỏi tay Cố Thừa, lại không nghĩ tới Cố Thừa đã nắm thật chặt, mang theo hắn đi qua, đối đoàn người nói: "Các ngươi nhìn hắn như vậy, hắn sẽ thẹn thùng."
Mọi người tức khắc hi hi ha ha mà tản ra, nói: "Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân ở đại sảnh chờ các ngươi."
Cố Thừa mang theo Ân Tử Mạch đi đến đại sảnh.
Ân Tử Mạch khẩn trương, cùng tay cùng chân, thẳng lưng, đại não trống rỗng đi theo Cố Thừa.
"Mạch Nhi, không cần sợ hãi, bọn họ đều rất tốt." Cố Thừa nhẹ giọng nói, gãi gãi lòng bàn tay hắn.
Ân Tử Mạch nuốt nuốt nước miếng, nói: "Cha ngươi, hắn......Không phải hắn đang không khỏe sao? Đợi chút nữa nhìn thấy ta, có thể sẽ......"
Cố Thừa cười nhẹ một tiếng, không nói gì, cùng hắn đi vào đại sảnh.
Trong phòng, Cố phụ cùng cố mẫu ngồi ở ghế trên, vẻ mặt nghiêm túc.
Ân Tử Mạch theo Cố Thừa vào, nhìn thấy Cố phụ cùng cố mẫu ngồi nghiêm chỉnh, tức khắc càng khẩn trương, nhỏ giọng bảo Cố Thừa buông tay hắn ra.
Nhưng Cố Thừa vẫn nắm tay hắn, đi đến trước mặt hai lão nhân gia, hô một tiếng: "Cha, nương."
Cố mẫu có chút kích động, muốn đứng lên đi tới, lại nghe thấy Cố phụ ho khan một tiếng, nàng đành phải ngồi xuống.
Cố Thừa nhìn về phía Cố phụ, cười nói: "Cha, Cố bá nói ngươi bệnh nhẹ, vậy lão nhân gia còn tốt chứ?"
Cố phụ hừ một tiếng, nhìn thấy hắn cùng Ân Tử Mạch nắm chặt tay ở bên nhau, cả giận nói: "Trước công chúng còn ra thể thống gì!"
"Ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng dọa đến hài tử......" Cố mẫu ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố phụ trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó nói với Cố Thừa: "Ngươi đem hắn về là chuyện gì? Còn muốn làm võ lâm minh chủ hay không?!"
"Ở đại hội võ lâm, nhân sĩ giang hồ đều đã biết ta cùng Mạch Nhi." Cố Thừa cười nói, "Cha, kỳ thật ngươi không cần làm bộ sinh bệnh gạt ta trở về. Ta vốn dĩ liền đã tính sẽ dẫn hắn trở về gặp các ngươi."
"Hồ nháo!" Cố phụ nặng nề nắm góc bàn, "Ngươi còn biết trở về! Nếu không phải ta bảo Cố bá đi nói với ngươi, ngươi có phải định ở luôn Huyền Thiên Giáo! Ngươi biết hắn là ai không?! Ân Tử Mạch!"
"Vâng." Ân Tử Mạch khẩn trương, theo bản năng mà cho rằng Cố phụ kêu hắn, bật thốt lên lên tiếng.
Cố phụ: "......"
Cố Thừa nhịn không được cười một tiếng, Ân Tử Mạch tức khắc 囧 mặt đỏ tai hồng, nếu không phải Cố Thừa gắt gao cầm tay hắn, nói không chừng hắn sẽ lúng túng mà trực tiếp chạy trốn.
Cố Thừa đột nhiên quỳ xuống.
Ân Tử Mạch kinh hãi, hô một tiếng: "Cố huynh......"
"Cha, ta biết hắn là Ân Tử Mạch, là Huyền Thiên Giáo giáo chủ. Nhưng ta yêu hắn!" Cố Thừa quỳ gối trước Cố phụ, Cố mẫu, nghiêm túc nói, "Cha, trước kia ngươi vẫn luôn nói ta chỉ biết luyện kiếm, hiện tại ta rốt cuộc tìm được người so với luyện kiếm càng quý giá hơn, ta muốn cùng hắn ở bên nhau, cùng hắn trải qua hết đời này, mong rằng cha cùng mẫu thân có thể thành toàn."
"Thừa nhi, mau đứng lên." Cố mẫu duỗi tay kéo Cố Thừa, thấy hắn không chịu đứng lên, quay đầu nhìn về phía Cố phụ, nói, "Ngươi giả bệnh còn không phải là muốn hài tử mang người trở về cho ngươi nhìn hay sao, hiện tại hài tử đã trở lại, người cũng đã mang về, ngươi chẳng lẽ muốn hắn vừa trở về liền đem người đuổi đi!"
Cố phụ kỳ thật cũng hơi ngây ra.
Bởi vì Cố Thừa lớn như vậy, lần đầu tiên ở trước mặt bọn họ quỳ xuống. Lúc còn rất nhỏ, Cố Thừa dù là đã làm sai chuyện muốn ai phạt, hắn cũng sẽ cắn răng thừa nhận, không bao giờ quỳ xuống xin tha.
Ân Tử Mạch khẽ cắn môi, nắm chặt tay, nói: "Bá phụ bá mẫu, trước kia ta đã làm rất nhiều việc sai, nhưng ta bảo đảm về sau không bao giờ làm những việc đó. Ta yêu Cố huynh, chúng ta ở bên nhau cũng rất hạnh phúc lại vui vẻ, muốn cả đời cứ như vậy ở bên nhau, mong rằng bá phụ bá mẫu thành toàn."
"Hài tử, ngươi đừng như vậy, ta......" Cố mẫu nói đến một nửa, đã bị Cố phụ ngắt lời, Cố phụ nhìn chằm chằm Ân Tử Mạch, nói: "Ân giáo chủ, Thừa nhi nhà chúng ta không thích hợp với ngươi. Ngươi phải biết rằng, hắn là minh chủ, trên vai chịu trách nhiệm của giang hồ, mà ngươi, là Ma giáo giáo chủ, hơn nữa ngươi là nam nhân. Thừa nhi nhà chúng ta phải kéo dài hương khói Cố gia, ngươi có thể vì hắn sinh một nhi tử mập mạp không?"
Ân Tử Mạch: "......" Thật sự là không thể......
"Cha, ta muốn cùng ngươi nói một việc." Cố Thừa nói, sau đó đứng lên đi đến một bên.
Cố phụ đi qua, Cố Thừa ở bên tai hắn thấp giọng nói nói mấy câu, chỉ thấy Cố phụ sắc mặt đại biến, râu cơ hồ cũng sắp thổi bay trừng mắt nhìn Cố Thừa.
Cố Thừa sờ sờ mũi, bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
Cuối cùng Cố phụ bại trận, lắc lắc đầu thở dài đi ra ngoài.
Cố Thừa một lần nữa đi qua đi giữ chặt tay Ân Tử Mạch, nói với Cố mẫu nói: "Nương, đây không phải là xúc động nhất thời, ta muốn nghiêm túc sống cùng Mạch Nhi cả đời, mong rằng nương có thể chúc phúc chúng ta."
Cố mẫu ban đầu đã không phản đối, khi chưa thấy được Ân Tử Mạch, trong lòng thấp thỏm, mong con đừng mang nam nhân hay gây rối vô cớ trở về, nhưng khi thấy Ân Tử Mạch, thấy hắn lớn lên trắng nõn sạch sẽ, lịch sự, lại văn nhã, tức khắc yên tâm.
Đặc biệt khi nhìn thấy Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch nhìn nhau, ánh mắt ôn nhu, cố mẫu liền càng hiểu rõ, con bà, đời này đã thật sự thua cái người nam nhân gọi là Ân Tử Mạch.
"Chỉ cần các ngươi sống tốt, nương đương nhiên sẽ không phản đối. Bất quá, cha ngươi hắn......" Cố mẫu nhìn Cố phụ đi ra, nói, "Ngươi phải từ từ nói với hắn, không cần phải bắt hắn đồng ý ngay."
Cố Thừa cười nói: "Đa tạ nương. Cha hẳn là cũng đồng ý, nương cũng giúp ta hỏi một chút?"
"Ngươi nói gì với hắn?" Cố mẫu rất tò mò.
Ân Tử Mạch cũng đặc biệt tò mò, vì sao Cố Thừa nói thầm với Cố phụ, chỉ nói nói mấy câu là có thể làm Cố phụ không hề gây khó xử cho bọn họ?
Cố Thừa cười tủm tỉm nói: "Nương, xin thứ cho hài nhi vô lễ. Ta nói với cha, ta không lên được, đời này cũng chỉ có thể lên với Mạch Nhi. Cho nên lão nhân gia hắn đại khái cũng không ôm được tôn nhi mập mạp."
Cố mẫu: "......"
Ân Tử Mạch: "!!!"
Thấy Ân Tử Mạch đỏ mặt, cố mẫu tức khắc càng thêm yên tâm, trong lòng nghĩ đây là hài tử da mặt mỏng, cùng Cố Thừa ở bên nhau, Cố Thừa khẳng định là chủ đạo cái kia.
Chỉ là lời Cố Thừa nói, làm nàng thực sự ngượng ngùng, đứng lên nói: "Nương chuẩn bị canh cho các ngươi ăn lót dạ, các ngươi tới phòng nghỉ ngơi một chút, đợi chút nữa ra uống canh."
Sau khi nói xong cũng vội vội vàng vàng tránh đi.
Còn lại Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch ở trong đại sảnh.
Cố Thừa cười tủm tỉm nhìn Ân Tử Mạch, nói: "Mạch Nhi, vừa lòng không?"
Ân Tử Mạch: "......"
Cố Thừa: "Hay là bảo bối không hài lòng?"
Ân Tử Mạch cảm thấy vô lực, nói: "Ngươi nói với cha ngươi như vậy, không sợ hắn đánh ngươi một trận!"
"Ta ăn ngay nói thật a. Có ngươi rồi, ta đối với ai cũng không có hứng thú. Nếu hắn không đồng ý chúng ta ở bên nhau, ta thật sự không lên được. Hắn tới đâu ôm tôn nhi của hắn thì đi." Cố Thừa hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng, đặc biệt thản nhiên nói.
Ân Tử Mạch: "......"
"Không cần rối rắm, nương ta đối với ngươi rất vừa lòng. Cha ta, hắn chỉ mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, nhiều nhất chỉ là xụ mặt một chút thôi." Cố Thừa đưa hắn vào trong, nói: "Ta mang ngươi đi xem phòng ta, đợi chút nữa lại mang ngươi đến nơi ta luyện võ, nơi đó có một giường băng, thích hợp với nội lực của ngươi, có giúp ngươi gia tăng nội lực."
Buổi tối dùng cơm, Cố phụ quả nhiên không có phản đối, tuy rằng vẫn xụ mặt, nhưng thái độ không kiên quyết giống giữa trưa, nhưng chốc chốc lại nhắc mãi, nếu như có một tôn nhi mập mạp thì càng hoàn mỹ hơn.
Cố Thừa cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho Ân Tử Mạch, sau đó nói với cha hắn: "Cha, ngươi muốn tiểu hài tử như vậy, không bằng cùng nương ta nỗ lực một phen, sinh cho ta một đệ đệ."
"Hồ nháo!" Cố phụ tức khắc thổi râu trừng mắt, kém chút nữa là hất bay cái bàn.
Cố Thừa bày ra vẻ mặt "Ta là biết ngươi không thể cùng nương có thêm một đệ đệ" cùng Cố phụ đối diện.
Cuối cùng Cố phụ chịu thua.
"Được rồi, thôi nào, ngồi ở trên bàn cơm còn nhiều chuyện như vậy, ăn cơm nhanh lên." Cố mẫu tới hoà giải, nàng đưa một chén canh cá tới trước mặt Ân Tử Mạch, nói, "Ngươi xem, ngươi lớn lên gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút."
Ân Tử Mạch ngẩn người, Cố Thừa cầm tay hắn, cười nói: "Còn không cảm ơn nương."
Ân Tử Mạch ngơ ngác mà nói: "Cảm ơn nương."
Sau khi nói xong hắn bỗng nhiên mới có phản ứng, thôi rồi, hắn vì sao cũng gọi là nương! Có thể lui lại mấy giây trước không!
Thấy Ân Tử Mạch đỏ mặt, Cố mẫu thật sự vừa lòng, khẽ cười nói: "Về sau cùng Thừa nhi phải sống thật tốt, Thừa nhi nhà chúng ta ngày thường chỉ biết luyện võ, nếu nó lại luyện võ mà lơ là ngươi, ngươi tới đây mách ta, ta giúp ngươi mắng mắng nó."
Ân Tử Mạch vội nói: "Cố Thừa sẽ không, hắn đối với con rất tốt."
Cố Thừa: "Nương, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không lơ là Mạch Nhi, ta hận không thể lúc nào cũng ở cùng hắn."
"Còn không ăn cơm!" Cố phụ hừ một tiếng, nhưng đối với tiếng nương vừa rồi của Ân Tử Mạch cũng không có ý kiến.
Buổi tối, cuối cùng Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa rốt cuộc cũng ở riêng với nhau.
Hắn ghé vào giường, cũng không muốn nhúc nhích một chút, Cố Thừa cười tủm tỉm đè ở trên người hắn, ngón tay xuyên qua tóc, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai hắn.
Ân Tử Mạch đánh bay tay hắn, lẩm bẩm nói: "Ta hôm nay quá ngu ngốc." Vì sao lại gọi nương a, nói không chừng mẫu thân Cố Thừa sẽ cho rằng hắn bị ngốc!
Cố Thừa cười: "Nơi nào ngốc, ta lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu."
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn đem đầu chôn trong gối, muộn thanh muộn khí mà nói: "Cha ngươi nhất định cho rằng đầu của ta có vấn đề."
"Cha ta chỉ đối với việc ngươi không thể sinh cho ta một nhi tử mập mạp mà không hài lòng thôi." Cố Thừa lấy ra gối đầu, hôn lên gương mặt hắn, nói, "Đêm nay chúng ta nỗ lực một chút, nói không chừng thật sự có thể sinh một đứa."
Ân Tử Mạch: "......"
"Đêm ngắn lắm, Mạch Nhi......" Cố Thừa vén tóc mai của Ân Tử Mạch lên vành tai, liếm vành tai hắn, thấp giọng nói, "Đêm nay còn muốn ở trên không?"
Ân Tử Mạch: "......"
Hắn lập tức nhớ tới lần ở trên của hắn ở Huyền Thiên Giáo!
Lần kia rõ ràng là chịu khổ được chứ!
"Ta không cần." Ân Tử Mạch hừ hừ nói, "Ngồi ở trên quá mệt mỏi, ta muốn nằm."
Cố Thừa hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó đặc biệt vừa lòng mà cười rộ lên, nói: "Cũng đúng, Mạch Nhi chỉ cần phụ trách nằm hưởng thụ là được."
Ân Tử Mạch lại dùng gối đầu che mặt, ngọa tào loại đối thoại này thật sự cảm thấy thẹn!
Hắn muốn nói lời hòa hoãn một chút, lúc này không khí vô cùng ái muội, nhưng không đợi đến khi hắn nói ra, Cố Thừa cũng đã hôn tới, nhẹ nhàng mà cởi thắt lưng hắn, quần áo rơi xuống......
Bóng đêm từ từ tới, màn đong đưa, nến đỏ, một đêm kiều diễm.
Triền miên, Cố Thừa ôm Ân Tử Mạch, ở bên tai hắn một câu lại một câu lẩm bẩm lời ngọt ngào, Ân Tử Mạch hai mắt mê mang, tay gắt gao ôm cổ Cố Thừa, đáp lại tình yêu của hắn.
Trời hửng sáng, phòng yên tĩnh lại, Cố Thừa hôn hôn gương mặt Ân Tử Mạch, thấp giọng nói: "Mạch Nhi, ta yêu ngươi."
Ân Tử Mạch tuy rằng mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn động, nhưng vẫn mở mắt, nhìn Cố Thừa, nỗ lực ngẩng đầu hôn lên bờ môi của hắn.
"Ta cũng yêu ngươi, Cố Thừa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Ân Tử Mạch nói chậm rãi, nhưng lại cực kỳ kiên định.
Phòng hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, bọn họ ôm nhau, nặng nề ngủ.
Chỉ một mong ước, sống bên nhau một đời một kiếp, cả đời này việc may mắn nhất chính là, ở đúng thời gian gặp đúng người, từ đây hiểu nhau yêu nhau, cầm tay nhau đến khi đầu bạc.
_Hoàn chính văn_
Còn 4 PN, cóaihóngkhôngnè
Đoánxem 4 PNnàylàvềai nào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...