sau khi Vụ xuân kết thúc, nhà họ Tây lại công việc lu bù lên.
Đầu tiên, nhà chú hai cần xây nhà mới. chẳng qua Nhà Tây Minh Võ chuẩn bị tương đối sớm, nguyên liệu năm ngoái đã chuẩn bị toàn bộ, hiện giờ chỉ cần xây lên là được.
Tuy cũng tiêu nhiều tiền mời người xây nhà như nhà anh cả, nhưng mà phải bao ăn. Nhà Tây Minh Võ vẫn tìm đám người năm kia xây nhà cho nhà Tây Minh Văn bởi vì cảm thấy bọn họ làm việc vừa chịu khó vừa thành thực. không ngoài ý muốn, Tây Viễn ở trong đám người lại thấy Lý Đắc Mạch.
Lý Đắc Mạch đến nay còn vô cùng cảm kích Tây Viễn, muốn báo đáp lại không biết dùng cách gì. Nhà họ Tây vừa nhìn là biết điều kiện rất tốt, nhà có nhà họ Tây cũng không thiếu.
mẹ Lý Đắc Mạch phơi củ cải khô rất ngon, Lý Đắc Mạch cầm tới nhà họ Tây một vài bình, hắn xấu hổ không lấy nhiều, sợ người ta không vừa mắt.
Tây Viễn lấy củ cải khô xào lên với mỡ và ớt, kết quả ngon bất ngờ. mấy đứa trẻ con Trong nhà lúc ăn cơm đều tranh ăn, bởi vì khi phơi không dùng nước muối nên không mặn, bọn nhỏ còn lấy làm đồ ăn vặt.
Tây Viễn liền hỏi Lý Đắc Mạch có còn không, nếu còn thì lần sau về nhà nhớ lấy thêm cho một chút.
Lý Đắc Mạch cao hứng sờ đầu, cười ha ha đồng ý.
Trong lúc nhà chú hai đang xây, Ngọc Trân có đến đây. Nàng ở nhà mẹ đẻ không nổi, anh trai chị dâu ngại hai mẹ con ăn không ngồi rồi nên ngày nào cũng không hoà nhã, còn càm ràm để cho nàng nghe được.
Ngọc Trân tuy đã mạnh mẽ hơn, nhưng một nữ nhân không nhà không cửa, mang theo con nhỏ, cuộc sống thật sự là gian nan. Trước đó vài ngày còn đỡ, anh trai chị dâu bận việc trong ruộng, Ngọc Trân có thể giúp một tay, giờ việc trong ruộng tạm thời đã xong, thái độ đối với mẹ con nàng càng tồi tệ.
Nhà mẹ đẻ khó chịu, Ngọc Trân thừa dịp hiện giờ thời tiết ấm áp, lại là nông nhàn, đến nhà họ Tây ở hai ngày, chủ yếu là vì giải sầu.
Ngọc Trân đến, trong nhà lại có thêm một tay chân mạnh khỏe người giúp đỡ. Nàng làm gì cũng nhanh nhẹn, đặt Nha Đản xuống trước mắt bà cụ đưa cho con ít đồ ăn hoặc đồ chơi. Nha Đản có thể tự chơi cả buổi, không khóc không nháo, bà cụ chỉ cần khi không xác định đứa bé không có việc gì là được.
Sau đó Ngọc Trân vén tay áo lên giúp mẹ Tây Viễn và thím hai nấu cơm. Ba người đều làm việc lưu loát, làm cơm cho hai mươi mấy người ăn không tốn sức mấy.
làm xong việc, Ngọc Trân an vị ở bên cạnh bà cụ, cùng bà cụ tán gẫu. hai mẹ con vốn đã nói chuyện hợp gu, giờ Ngọc Trân lại đầy bụng cảm kích với nhà này, cùng bà cụ càng thêm tri kỷ.
Trong tay nàng cũng không nhàn rỗi, xẹt xẹt làm đế giày, cái khác nàng không biết làm, tính toán làm giày bán ít tiền duy trì cuộc sống c hai mẹ con. Có đôi khi đang cùng bà cụ trò chuyện, Ngọc Trân lại thất thần. nhìn nhà họ Tây trôi qua ngày lành, trong lòng nàng phi thường hâm mộ mẹ Tây Viễn và thím hai. Được gả đúng nhà có khác, không giống mình!
Chịu khổ nhiều năm, giờ ngay cả cái nhà cũng mất!
vẻ mặt c Ngọc Trân, bà nội nhìn vào trong mắt cũng thở dài theo.
Đứa con gái này đúng là số khổ. Còn nhỏ đã không còn cha mẹ, phải cẩn thận mà sống trước mặt anh trai chị dâu, sáu bảy tuổi đã phải ở trong bếp nấu cơm, không cẩn thận làm vỡ đĩa bát thì sợ đến mức khóc lên vì sợ anh trai chị dâu đánh. May là trong lòng nghĩ thoáng, lênh đênh lớn lên, vốn định gả cho người rồi yên tâm mà sống, giờ lại thành kết quả này.
Cuộc sống khó khăn làm Ngọc Trân có vẻ lớn hơn tuổi thật nhiều. nàng năm nay mới hai mươi tuổi, nhưng nhìn lại không chênh với mẹ Tây Viễn lắm. khóe mắt đã vết chân chim, cả ngày làm lụng vất vả khiến cho hai tay của nàng cho với những người vợ khác thô ráp hơn nhiều.
Đối mặt với cuộc sống khó khăn, Ngọc Trân không than thở cả ngày mà là trầm mặc gánh vác lấy, tận lực hướng đến cuộc sống tốt hơn. nàng không có chồng không có nhà, nhưng còn có Nha Đản. đời này mạng nàng như vậy nhưng không thể để cho con gái khổ như mình.
Ngọc Trân tính toán ở lại nhà họ Tây vài ngày rồi trở lại nhà mẹ đẻ nhìn xem có thể thuê một căn nhà trống hay không. nàng có tay có chân, thế nào cũng có cách nuôi sống hai mẹ con. nàng không muốn để Nha Đản giống mình trước đây, phải nhìn sắc mặt người ta mà ăn cơm.
“con muốn sống một mình, nếu không thì tìm nhà ngay tại chỗ chúng ta đi?” Bà cụ nghe Ngọc Trân nói xong, do do dự dự nói. Nhà mình còn phòng, mỗi tội Ngọc Trân chỉ là con gái nuôi, bà cụ không thể trực tiếp làm chủ.
“Mẹ ạ, con nên sống bên thôn mẹ đẻ. Không thể làm phiền mẹ và các anh nữa.” Ngọc Trân cự tuyệt đề nghị c bà cụ, mình không nên thêm phiền toái cho nhà họ Tây nữa, “không sao đâu ạ, bên kia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ con. Con lớn lên ở đó, người trong thôn đều biết, dù sao cũng hơn với nơi khác.” Ngọc Trân nhìn thấy ánh mắt lo lắng c bà cụ thì trấn an lão nhân gia.
” hai mẹ con các con không nhà không cửa, sao có thể sống đây.” Bà cụ nghĩ đến đầu tiên chính là vấn đề sinh kế cơ bản.
“Thôn nhà con gần Hứa gia trấn, con có rảnh sẽ làm giày. Nếu có người cần thêu thùa may vá, con cũng có thể làm cho người ta.” Ngọc Trân thực ra rất ưu sầu. nàng một phụ nữ trong nhà, trước kia rất ít khi ra thôn, mỗi ngày đều chỉ ra ruộng về nhà, giờ cần một mình đối mặt với thế giới bên ngoài, trong lòng nói không sợ hãi là giả.
“Con gái à, con đừng vội trở về. cứ ở chỗ ta một vài ngày, có làm giày thì cầm đến chơ phiên trên trấn Vạn Đức mà bán. trong tay có ít tiền hẵng sống một mình.” Bà cụ giúp Ngọc Trân quyết định.
“Dạ, mẹ, con nghe lời mẹ.” Ngọc Trân trong lòng cảm thấy lo lắng. Trên thực tế bà cụ và nàng không thân chẳng quen, chỉ là thấy có duyên nên mới kết nghĩa. Nhiều năm như vậy nhưng không thấy Ngọc Trân đưa đến được cái gì. Mà khi có chuyện, anh ruột không trông cậy được, còn phải nhờ nhà bà cụ giúp đỡ, đây cũng là nàng đời này có phúc.
Ngọc Trân cứ như vậy ở lại, ban ngày giúp mẹ Tây Viễn làm việc, buổi tối thức đêm thêu thùa may vá. Tây Viễn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng thực ra cảm thấy Ngọc Trân cũng không tệ lắm. vậy có thể, ờ, lấy làm vợ cậu cả không nhỉ?
Tây Viễn thấy ca này hơi khó, dù sao Ngọc Trân nhỏ hơn cậu cả mười mấy tuổi, lại có Nha Đản là con chồng trước. có điều con gái không cần lo nhiều, có tiền thì cho ít hồi môn, không có thì có thể không cho.
Tây Viễn không lên tiếng nhưng thái độ làm người làm việc c Ngọc Trân hắn đều dụng tâm nhìn, càng nhìn càng cảm thấy Ngọc Trân không tồi. tuy có ăn theo nhà bọn họ, nhưng không mượn tình cảm của bà cụ với mình mà mặt dày mày dạn, ngược lại còn đốt đèn dựa vào thêu thùa may vá kiếm tiền, là một người có ý chí.
nhà chú hai nhà xây rất nhanh, không đến hai mươi ngày đã xong phần khung. bởi vì phải đợi nhà hong khô mới có thể làm bên trong cho nên được tạm thời đình công.
trong khoảng thời gian Đình công, những người làm công cũng không nhàn rỗi vì nhà Tây Minh Văn muốn xây tường sân.
Vốn nhà Tây Viễn chỉ có bên cửa là xây tường, phía sau vườn rau và phòng phía tây để trống, đều là hàng rào. Tây Viễn cùng cha và ông nội thương lượng, quyết định mua gạch xanh về xây tường.
Đây là một công trình lớn. nhà Tây Minh Văn rất rộng, ngoài chỗ nhà đang ở, năm đó xây nhà còn mua thêm nửa miếng đất, lại thêm vườn rau phía sau và là chú hai phía đông, hiện giờ đã rộng bằng một cái sân trường tiểu học lớn.
Nhà cũ phía đông để cho chú hai Tây Minh Võ, vốn Tây Minh Võ ngại lấy, muốn tự mình mua đất xây nhà. chẳng qua Tây Minh Văn và Tây Viễn đều kiên trì, bọn họ đều hi vọng nhà chú hai ở gần, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tây Minh Võ do dự rồi cũng đồng ý, chú cũng không muốn cách nhà anh cả quá xa. Xây lại nhà cũ, chung sân với nhà anh cả, cách cha mẹ cũng gần. Nhà anh cả rộng rãi, sau này Vệ Thành và tiểu Vi lớn lên, muốn một mình ra ở riêng cũng đủ. Chú không tiếp tục chối từ.
Lần này xây tường viện, ngay cả nhà chú hai cũng cùng làm. Có tường viện, nhà họ Tây thật sự thành tòa nhà lớn, người trong thôn bắt đầu gọi là đại viện nhà họ Tây.
Trước kia Tây Viễn còn do dự, nhà cửa lớn như vậy sợ khiến người ta đỏ mắt.
Có điều, Trình Nghĩa năm ngoái dẫn người trong thôn lên tường vây, nhà họ nằm đúng hướng được tường chắn. từ phía nam qua theo như Trình Nghĩa tìm cách, cả thôn ở phía nam và phía bắc để cái cánh cửa là được. Như vậy nhà họ tuy nhấc đầu nhưng được tường vây lại, so với trước an toàn hơn. có tường vây trong thôn chống đỡ, nhà họ Tây tất nhiên không thể bị đục lỗ.
Trình Nghĩa cũng lạ, trong thôn xây tường vây không bắt đầu xây từ đâu khác mà là bắt đầu từ phía tây, cũng chính là bắt đầu từ nhà họ Tây. hiện giờ trai tráng trong thôn đều đã đi phục lao dịch, chuyện tường vây tạm thời gác lại, nhưng năm nay lao dịch chỉ có một tháng, mọi người sắp trở về đến nơi. đến lúc đó vừa đào đất vừa kháng tường, phỏng chừng năm nay mặt tường vây phía tây coi như xong.
Tường viện sau khi xây lên, Tây Viễn lại để cho người làm công xây ba gian phòng gạch xanh nhỏ ở tận cùng phía tây. tuy không bằng sương phòng nhà họ Tây, chẳng qua vẫn hơn nhà tranh bình thường trong thôn.
Xung quanh ba gian phòng gạch xanh này lại xây một cái sân nhỏ, bên trong ba mặt đông tây nam dựng ba hàng chuồng gà.
Đúng vậy, Tây Viễn tính toán phát triển sự nghiệp nuôi gà. trong nhà hiện giờ nuôi bốn năm trăm con gà. Gà nuôi vài năm, tích góp từng tí một cũng đã đủ kinh nghiệm. lúc này còn còn chưa có ai nuôi gà quy mô lớn, thịt gà và trứng giá không rẻ. hơn nữa vào mùa đông, trứng gà càng tăng giá. nhà họ Tây hai năm qua, chỉ tiền bán trứng đã thu không ít.
Chuồng gà, bên trong nuôi hai ba ngàn con gà vậy là đủ rồi. mẹ Tây Viễn đã nói với những nhà quen biết trong ngoài thôn, có gà con cần bán thì cứ đến nhà mình, bọn họ đều mua cả.
Nhiều gà như vậy, người trong nhà bận làm sao nổi, cho nên tất phải thuê người. Tây Viễn vốn thấy Lý Đắc Mạch không tồi, muốn hỏi xem hắn có muốn làm không. Nhà Lý Đắc Mạch ở thị trấn Ngạn Tuy, đến thôn hoa sen bọn họ sống, không biết người ta có muốn không nữa.
Không đợi Tây Viễn nói chuyện này với Lý Đắc Mạch đã có người đến nhà họ Tây, chính là người mà trong thôn có nhà còn rách nát hơn nhà ông ngoại Tây Viễn, Lý Oai Cổ.
Lý Oai Cổ cổ cũng không oai, chỉ là quen tính khi nói chuyện hay chếch mặt, đi cho nên người trong thôn đặt cho ngoại hiệu là Lý Oai Cổ.
Làm người thành thật, đàn ông trong nhà lại ít ỏi, số mạng vừa tốt vừa không.
Nói hắn tốt số là bởi vì chó ngáp phải ruồi cưới được người vợ xinh xắn. mấy phụ nhân đồng lứa, ngoài mẹ Vệ Thành năm đó, không có một người nào so được với vợ Lý Oai Cổ.
Lý Oai Cổ số mệnh không tốt cũng là ở đây. vợ đẹp không phải ai cũng có phúc hưởng. cũng không phải nói vợ Lý Oai Cổ không đồng lòng sống với hắn, mà là vợ đẹp khó tránh lọt vào mắt đàn ông khác. Lý Oai Cổ lại thành thật, khi ông cụ nhà hắn còn sống thì còn đỡ, hắn ra ngoài làm việc, vợ ở nhà không có chuyện gì.
đến khi lão nhân vừa mất, vận khí tốt c Lý Oai Cổ cũng không còn. mấy tên du thủ du thực không đứng đắn trong thôn cứ không có việc gì là vòng qua nhà hắn tìm cơ hội trêu trọc vợ Lý Oai Cổ.
Mấu chốt vợ Lý Oai Cổ không phải người như vậy, thấy mấy tên du thủ du thực này liền sợ hãi, càng trốn tránh. Có điều những nam nhân kia cứ như là ruồi bọ, né một người lại tới một người. Bình thường không có chuyện gì còn khoác lác với người trong thôn nói vợ Lý Oai Cổ cùng mình thế nào, nhìn trúng mình.
Mấy phụ nhân lắm miệng trong thôn không biết xuất phát từ ghen tị hay là muốn làm xấu thanh danh người ta, tóm lại thường xuyên qua lại liền truyền ra vợ Lý Oai Cổ thái độ làm người bất chính, bị phá hỏng thanh danh.
Lý Oai Cổ cũng bực mình, đánh nhau với đám du thủ du thực. có điều hắn là người thành thực đâu có dễ đánh nhau, động tay thì chỉ có nước thua.
Có một lần, trong thôn có phụ nữ sinh con không có sữa, vợ Lý Oai Cổ cũng đang độ cho con gái bú sữa, vợ Lý Oai Cổ có lòng tốt cho đứa bé kia uống sữa. khéo là đến ban đêm hài tử kia bị đau bụng. phụ nhân trong thôn bèn nói là do vợ Lý Oai Cổ, nói nàng không đứng đắn, trẻ con uống sữa của nàng sẽ không tốt.
Lời này thường xuyên qua lại bị vợ Lý Oai Cổ nghe được. nàng nhát gan lại là người đứng đắn, tâm nhãn cũng không thoáng lắm, cuối cùng uất ức thành bệnh. Bây giờ có hơi điên điên khùng khùng, thấy nam nhân khác trong thôn liền phát bệnh, đuổi theo người ta kêu, “Đi nào, ngươi không phải tìm ta à, đi nào.” đi đâu, chính nàng cũng không biết.
Trong nhà có ba đứa bé, hai đứa trai một bé gái, mẹ không thể chăm, trong trong ngoài ngoài đều chỉ có mình Lý Oai Cổ lo tuốt. tuổi hắn không chênh với Tây Minh Văn là bao, nhưng lưng hơi còng xuống, năm tháng gian khổ đã đem người nam nhân này đè sập.
Nhà bọn họ là cái nhà rách nát trong thôn. năm trước mưa một trận lớn, sụp một mặt tường, Lý Oai Cổ sửa lại, không biết người một nhà làm sao chịu qua được mùa đông khắc nghiệt.
Lý Oai Cổ đến nhà họ Tây không việc gì khác, hắn nghe nói nhà họ Tây cần tìm người cho gà ăn, muốn hỏi có thể dùng mình không.
Hắn không có ý gì khác, một là tiền công nhà họ Tây cho, cấp theo tháng, trong thôn không ít người thèm thuồng công việc này. Mặt khác, nhà họ Tây xây ba gian phòng gạch xanh nhỏ chính là để người cho gà ăn ở. độc môn độc viện, bên ngoài lại có đại viện nhà họ Tây vây quanh, là một nơi thanh tĩnh. chỉ cần nhà họ Tây không đồng ý thì không ai có thể đi vào quấy rầy.
Nếu nhà họ Tây đồng ý dùng mình, hắn có thể đưa vợ con qua. Không còn đàn ông xấu trêu chọc, có lẽ bệnh của vợ có thể tốt lên. đây mới là mục đích chính yếu c Lý Oai Cổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...