Bọn nhỏ rảo chân rảo tay vui vẻ làm việc, tiểu Cẩu Đản rúc vào bên cạnh bà nội hâm mộ nhìn. nó có nghe Tiểu Dũng nói đây là bọn họ làm rồi bán lấy tiền, có thể mua giấy và bút mực.
Cho nên Cẩu Đản vốn muốn đưa tay giúp lại rụt về. nó muốn giúp nhưng người khác có thể cho là nó muốn chia tiền không đây? Nhưng nhìn những đứa trẻ khác đều làm việc, nó cũng rất thèm. Thỉnh thoảng lại chạy theo đứa bé này, có lúc lại đi theo đứa bé kia.
“Bà ơi, bà xem anh hai bóp hỏng việt quất rồi kia.” Cẩu Đản nói với bà nội. Bà cụ làm việc mệt liền vào sân ngồi nghỉ ngơi nhìn bọn nhỏ làm việc. nghe tụi nhỏ nói cười vui vẻ, tâm tình bà cũng tốt theo.
“ừ, tay anh cháu vụng lắm, không làm được loại việc tỉ mỉ này.” Bà cụ sao lại không biết suy nghĩ của cháu út. Nghĩ một hồi rồi để Cẩu Đản ngồi trên ghế. Bà không đi đến chỗ những đứa khác mà trực tiếp đến trước mặt Tây Viễn, lấy chậu việt quất Tây Viễn vừa mới rửa xong không nói gì đã bưng đi.
Tây Viễn ngửa đầu nhìn trời. chẳng lẽ đây là bà cụ đang dùng cách của mình làm nũng với hắn? Được rồi, hắn đang rửa cho Tây Vi và Vệ Thành. Tây Viễn vốn không tính để hai đứa em nhà mình làm, bởi vì trong nhà thường xuyên cho hai đứa nó tiền tiêu vặt, hai đứa con trai đều có tiền riêng của mình.
Mặt khác việt quất c nhà mình, Tây Viễn định dùng để làm mứt và rượu trái cây giữ cho nhà mình ăn.
Chính là hai đứa con trai mặc kệ, nhảy cẫng lên cũng muốn tự mình kiếm tiền. chịu thôi, Tây Viễn đành phải tiếp tục đi hái việt quất nhà mình cho hai đứa.
đừng nhìn Vệ Thành trong tay có khí lực, làm việc này lại không được. lúc rửa việt quất thường xuyên dùng sức bóp nát mất. Tây Viễn đau lòng số việt quất này, giận đến muốn lấy giầy đuổi nó ra ngoài. ở hiện đại, đây chính là thứ xài bao nhiêu tiền cũng mua không được.
Vệ Thành cũng không giận, lại dẻo miệng nhờ anh trai giúp mình rửa. Tây Viễn chỉ đành tự mình ra tay giải quyết, bằng không hắn cũng sợ bị Vệ Thành giày xéo.
Vừa rửa xong một ít, lại bị bà nội bưng đi.
Bà nội thuận tay lại cầm hai cái bình nhỏ, cùng nhau đưa cho Cẩu Đản. Cẩu Đản không dám lấy. nó vừa rồi dã nhìn thấy đây là bà nội đoạt từ chỗ anh cả. có lẽ do không thân với Tây Viễn khiến cho Cẩu Đản có chút sợ, không tùy ý ở trước mặt Tây Viễn như những hài tử khác. Nó đưa tay ra sau lưng, ánh mắt ngắm nhìn Tây Viễn.
“Cầm đi, bà đưa cho cháu, anh cả không dám nói cháu đâu. Nó mà dàm thì bà sẽ lấy giày đánh đít.” Bà nội cầm lấy tay Cẩu Đản đặt đồ vào. Cẩu Đản vẫn lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tây Viễn.
Tây Viễn bất đắc dĩ, đây là buộc hắn phải tỏ thái độ sao? Không có cách nào, Tây Viễn nhìn về phía Cẩu Đản cười, gật gật đầu.
Cẩu Đản lập tức liền nhếch miệng cười. anh cả đây là đồng ý để cho nó làm! Nó vội vàng hai tay từ chỗ bà nội nhận lấy đồ, cũng không ngồi trên ghế mà chạy đến trước mặt Tây Dũng hỏi làm thế nào. Tuổi hai đứa này không chênh nhau mấy nên thân hơn, cũng dễ dàng trao đổi.
mấy đứa bé khác thấy Cẩu Đản gia nhập vào, cũng đều nhiệt tâm chỉ cho, còn đem trái cây c mình phân cho Cẩu Đản một chút. Cẩu Đản tổng cộng làm bốn bình nhỏ, bên trong là toàn bộ tấm lòng của nó, mỗi ngày trước khi ngủ đều nghĩ đến, ngóng trông thứ trong bình mau được.
Đợi khi thu hoạch vụ thu xong, thời tiết dần dần chuyển lạnh, thứ bọn nhỏ làm ra đã có thể ăn. Tây Viễn chọn một trong số đó mở ra, có bình làm rất khá, có bình làm thất bại, nhưng phần lớn vẫn là thành công.
khiến Tây Viễn kinh ngạc chính là bốn bình nhỏ Cẩu Đản làm, dù là mứt hay rượu đều rất tốt, hương vị còn hơn những hài tử khác làm. có lẽ Cẩu Đản ở mặt này có thiên phú chăng?
Tây Viễn cũng không khách khí, giữ lại những bình Cẩu Đản làm cho nhà mình ăn. Bất quá tiền thì vẫn trả đủ cho Cẩu Đản, hơn nữa còn cho thêm mười văn, nói với nó là tiền bán được.
Cẩu Đản thật cao hứng đếm tiền. có điều không có ai từng dạy nó học đếm, dưới sự giúp đỡ của Tây Dũng biết biết cách. Sau đó nó lấy từ đó là năm văn tiền nhét vào túi để tiêu vặt, còn lại đều giao cho bà nội giữ hộ.
nó không dám đem tiền về nhà, cha mẹ nhìn thấy nhất định tịch thu, Hổ Tử nếu nhìn thấy cũng sẽ đoạt mất.
Tây Viễn chọn những bình làm tốt để Tây Minh Văn đưa đến Tụ Đức Lâu cho Trương Tài trong lúc bán đồ ăn tiện thể bán luôn. Mứt hoa quả không cần phải nói, song bì nãi chỗ Tôn Diệp còn đang lo không có mứt hoa quả. lúc trước Tây Viễn còn chưa đưa ra công thức c mứt hoa quả.
Rượu trái cây cũng không lo bán. Lúc này mọi người ngay cả việc ấm nó còn chưa lo xong nên dùng lương thực nhưỡng rượu cũng không phải ai cũng có thể, rượu sản xuất ra rất bị hạn chế.
bọn Tây Viễn làm là rượu trái cây chỉ dùng để trái cây nhưỡng, không nằm trong phạm vị quản lý. Bởi vậy dù đám đàn ông không quá thích loại rượu nồng độ thấp này, nhưng có ít còn hơn không. Mặt khác, rượu trái cây còn có quần thể tiêu thụ của chính nó, chính là người già, trẻ em và phụ nữ.”
Mùa đông đúng là mùa hiếm rau quả. ở đây mỗi ngày đều là cải thảo với khoai tây, trong lúc đó lại nềm được vị ngọt ngọt, vừa khai vị vừa tiêu thực. Bất kể mua cho nhà mình hay đem đi tặng đều được, già trẻ đều thích.
Cứ như vậy, thứ xưởng nhỏ làm ra một chút một chút đều bán ra ngoài. Bọn nhỏ trong tay cũng đều có tiền. Tây Viễn chỉ điểm cho chúng cách tính sổ sách trong tay.
Tiểu Cẩu Đản không có sổ sách, nó cũng sẽ không nhớ, nhưng nó biết ai tốt nhất với mình. Cho nên trong thôn có người bán hàng rong đi qua, Cẩu Đản dùng tiền trong túi mua hai khối đường nhỏ hoan hỉ chạy tới cho bà nội.
Bà nội cầm đường cháu trai mua cho liền khóc.
“Bà?” Cẩu Đản mơ hồ, không biết vì sao mình cho bà nội đường, bà nội còn khóc, là mình làm sai rồi sao?
“Không sau đâu cháu, bà vui quá đấy mà. Để bà ăn thử xem đường cháu mình mùa có ngon không nào.” Bà nội tuổi không tốt, có điều vẫn ngậm đường Cẩu Đản mua cho trong miệng, một viên khác nhét vào miệng Cẩu Đản cho thằng bé ăn.
Cẩu Đản vui vẻ ngậm đường, chạy đến trong nhà. bên trong có Tây Dương và Tây Dũng, Cẩu Đản muốn tìm Tây Dũng chơi. Bất quá lúc này Tây Dũng không thấy đâu, Cẩu Đản liền ngồi xuống trước bàn đợi.
Lúc này, Tây Viễn không có việc gì nằm trên giường, suy nghĩ việc sau này trong nhà và thôn.
Hai ngày trước Trình Nghĩa đến đây hỏi Tây Viễn đồ ăn bọn nhỏ làm sau này người lớn trong thôn có thể làm hay không. Người khác không biết chứ Trình Nghĩa biết Trình Nam nhà hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Tây Viễn không do dự liền gật đầu, đây cũng là tính toán c hắn cho thôn sau này. Nghe suy tính của Trình Nghĩa thì bốn phía quanh thôn bên bờ ruộng đều trồng cây ăn quả, sau này trong thôn có thể dựa vào đó mà lời ít tiền.
Tây Viễn thấy Trình Nghĩa một bộ thoả thuê mãn nguyện, thật sự không đành lòng đả kích hắn.
Bất quá vẫn vạch ra, làm ông chủ không khó, khó là bán thế nào.
Hiện giờ bọn họ làm ra ít, liền bán ở Tụ Đức Lâu, nếu làm ra nhiều thì không thế được.
đồ Làm ra có thể bán không là vấn đề mấu chốt nhất. Mặt khác muốn dễ bán còn phải đảm bảo chất lượng, tốt nhất là xây một cái xưởng gia công ở trong thôn. Có thể để mỗi nhà hợp tác theo cách hợp cổ, như vậy nhà nào cũng có phần, đều được chia hoa hồng. Chuyện liên quan tới lợi ích của bản thân, cũng không lo có người làm chuyện xấu.
Trình Nghĩa vừa nghe, vốn tin tưởng tràn đầy, lập tức ủ rũ. Hắn đúng l à không hiểu mặt này, chưa từng làm bao giờ.
Tây Viễn bảo hắn không nên gấp gáp, cây ăn quả có thể từ từ trồng. cây ăn quả có tốt cũng phải hai ba năm mới kết quả, đến lúc đó nhất định sẽ có cách.
Trình Nghĩa vừa nghe, ánh mắt lại phát sáng lên. Tây Viễn có năng lực hắn biết, mấu chốt là chuyện này hắn có muốn quản hay không, có nguyện ý ra sức hay không. Nếu chịu quản thì nhất định có thể thành.
Tây Viễn suy nghĩ rồi cũng đồng ý. tiền nhà mình kiếm được quá mức ỷ lại Tụ Đức Lâu. có Tôn Diệp ở đó còn dễ nói, vạn nhất ngày nào đó Tôn gia phát sinh biến hóa, Tụ Đức Lâu phát sinh biến hóa, chiêu số kiếm tiền c nhà mình sẽ bị chặt đứt. chuyện không nắm trong tay mình cảm thấy không tốt, cho nên nhất định có một cách kiếm tiền độc lập, không cần ỷ lại bất luận kẻ nào.
Cho nên Tây Viễn tìm cách mở cửa tiệm cho nhà mình. Lúc trước hắn bán đồ ăn ở Tụ Đức Lâu ở trên bảng giá có đề Tây Ký cũng là xuất phát từ quyết định này. Có điều về sau trong nhà hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến giờ vẫn không có thời gian và tinh lực đi thực hiện.
Nhà mình có cửa hàng rồi, sau này trong thôn sản xuất được gì đều có thể cầm đi bán. Mở cửa tiệm phải có tiền vốn, tiền đó, thật đúng là có bao nhiêu cũng chê ít.
sau khi Trình Nghĩa đi rồi, Tây Viễn lại nằm trên giường một hồi rồi mới đứng lên tản bộ một vòng trong nhà. Không thấy Bà nội, Tây Viễn thử vào phòng xép xem bà nội có ở nhà hay không, lão nhân có đôi khi sẽ ở bên trong thu thập đồ đạc của Tây Dương và Tây Dũng.
trong Phòng, Cẩu Đản đang quỳ trên ghế, trong tay cầm bút, viết gì đó lên giấy. Có thể do nhận thấy không thích hợp, Cẩu Đản ngẩng đầu thì thấy anh cả đang đứng ở cửa nhìn mình!
Cẩu Đản hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế. Bút và giấy cũng bị nó kéo theo, xui xẻo rơi xuống đất.
Cẩu Đản sợ hãi đứng ở bên ghế. nó biết anh cả không thích thấy nhà mình, cho nên đối với anh cả luôn ôm tâm lý vừa tôn kính vừa sợ e ngại. Anh cả chưa từng nói muốn dạy nó học chữ, cũng chưa từng dạy nó viết chữ. giấy bút để viết chữ đều rất quý giá, nó ở sau lưng anh cả dùng giấy bút, giờ lại bị anh cả bắt tận tay!
Cẩu Đản hai tay chắp sau lưng, cúi đầu, luống cuống đứng đó.
Tây Viễn cũng rất giật mình. đứa bé này, tiểu Cẩu Đản nhà họ Tây, bởi vì chán ghét chú ba thím ba, hắn chưa bao giờ đưa ánh mắt dừng trên người đứa bé này, hoặc trong nội tâm của hắn, hi vọng một nhà chú ba vĩnh viễn không hiện ở trước mặt hắn. có điều tiểu Cẩu Đản lại là một tồn tại làm cho người ta đau lòng!
Tây Viễn đi qua, khom người nhặt giấy bút trên mặt đất, thấy bên trên có mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Cẩu Đản mặt trướng đến đỏ bừng, trong mắt đẫm lệ. hành vi của nó coi như là lén lút, anh cả nhất định sẽ mắng nó! Dù nó chưa từng nghe anh cả mắng chửi người, nhưng ở trong lòng Cẩu Đản, bị anh cả mắng một câu so với cha đánh một trận còn khó chịu hơn.
” Cẩu Đản, đừng sợ, anh không mắng em đâu. Anh hỏi em, sao em lại biết viết mấy chữ này?” Tây Viễn tận lực làm ra vẻ mặt ôn hoà, đứa bé này bị sợ hãi.
“Em, em, em, hỏi, hỏi tiểu, tiểu Dũng.” Cẩu Đản nghe tiếng cũng run lẩy bẩy.
“Ngoài biết mấy chữ này, em con biết gì khác không?” Tây Viễn tận lực dịu dàng, có điều Cẩu Đản căn bản không ngẩng đầu.
“em, em còn thuộc ‘Nhân chi sơ, tính bổn thiện.’ “.
“ồ? Vậy em thử đọc cho anh cả nghe một chút, anh cả liền không giận.”
“Thật ư?” Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn anh cả, anh cả đang cười híp mắt nhìn nó. Như được cổ vũ, Cẩu Đản dũng khí tăng lên, bắt đầu đọc thuộc cho Tây Viễn nghe.
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn…” Cẩu Đản lúc đầu con nói lắp, đọc một đoạn liền quên chuyện vừa rồi, ngẩng đầu nhìn anh cả cười như được cổ vũ, càng đọc có trật tự.
Tây Viễn thật sự chấn kinh. tiểu Cẩu Đản thế nhưng thuộc được non nửa 《 Tam Tự kinh 》! Dù ở giữa có nhiều chỗ không được đầy đủ nhưng vậy là đủ rồi.
“Đứa bé ngoan, thật không tệ đâu. Em đây là học từ ai thế?” Tây Viễn cũng nói vấp.
“Tiểu Dũng dạy em, em nghe Tiểu Dũng học thuộc cũng học theo. có đôi khi không nhớ kỹ, liền hỏi Tiểu Dũng.” Nhận được anh cả cổ vũ, Cẩu Đản hai mắt sáng ngời nói.
“Thế chữ thì biết bao nhiêu?”
“Chỉ có mấy chữ này.” ánh mắt Cẩu Đản lại ảm đạm xuống. học biết chữ và học học thuộc lòng không giống nhau. Tiểu Dũng chỉ biết viết xuống cho nó xem chứ không giải thích được. Cẩu Đản không thể ghi nhớ.
“Sáng sớm mai, lúc anh dạy bọn Tiểu Dũng em cũng hãy tới cùng bọn Tiểu Dũng học chữ nhé?”
Tây Viễn không phải không thừa nhận, cái gọi là Ngạt trúc ra tốt măng chính là để nói tiểu Cẩu Đản. vợ chồng chú ba thím ba thế nhưng sinh ra được một đứa bé ngoan như vậy.
Đời trước Tây Viễn vốn là học trò, sau đó dạy dỗ học sinh, cả đời không rời trường học. Từng là một nhà giáo, giáo viên khác Tây Viễn không biết, dù thế nào đi nữa hắn thích hai loại học trò. một là loại học giỏi dạy cái gì cũng rất nhanh học vào khiến các thầy cô giáo cảm thấy mình bỏ ra có thu hoạch. Hai là loại nỗ lực, cho dù thành tích không nổi trội, nhưng thái độ học tập nghiêm tục, tích cực tiến thủ.
Cho nên xuất phát từ mẫn cảm chức nghiệp, Tây Viễn cũng muốn đối tốt với Cẩu Đản. Không thể để cho một tiểu sinh mạng khi đang cố gắng hướng về ánh mặt trời lại bị hờ hững bỏ mặc.
“Thật ư? Anh cả…” Cẩu Đản không dám tin trừng to mắt, anh cả thật sự để mình tới cùng học chữ?!
“Thật. Bút giấy anh có, sáng mai em đến đúng giờ là được.”
“Dạ, em biết rồi anh ạ!” Cẩu Đản vui mừng phát rồ, nhảy cẫng lên hai cái ngay tại chỗ rồi xoay người ra ngoài. Nó muốn đem tin tốt này nói cho bà nội!
Cứ như vậy tiểu Cẩu Đản bởi vì cha mẹ cảm thấy đứa bé này không đồng lòng với mình mà gọi là Cẩu Đản Cẩu Đản, về sau anh cả đặt cho nó cái tên là Tây Phương, bằng chính cách của mình đi vào tầm mắt của anh cả, bắt đầu nhân sinh bình thường mà cũng đầy phấn khích!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...