Chờ bà nội hoàn toàn tốt rồi, bên ngoài trời đã sáng choang, Tây Viễn vội vàng thúc giục ông nội và cha đến nhà Lý chính một chuyến.
Dù anh ba râu trước khi đi giao phó phải đợi sau hai canh giờ mới cho kể với người khác, Tây Viễn thấy vậy vẫn có chút chậm, một hồi chỉ sợ cũng sẽ có người trong thôn tới nhà hỏi thăm, đến lúc đó nói sau cũng có chút bị động, vạn nhất người khác hoài nghi nhà hắn lén thông phỉ liền không xong. Vẫn là nhà mình sớm giải thích với Lý chính và người trong thôn một chút, nắm giữ quyền chủ động mới tốt.
Hơn nữa Tây Viễn phân tích, cho dù trong thôn có biết phỏng chừng cũng không dám phái người đuổi theo, cùng lắm là mọi người nghị luận rồi báo cáo quan phủ mà thôi. Ông nội cùng Tây Văn Minh ra khỏi nhà, Tây Viễn xem bà nội và mẹ còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ chuyện tối hôm qua liền nói mình đói bụng để hai người đi làm cơm, người chỉ cần công việc lu bù lên liền không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây. Quả nhiên, bà nội vừa nghe cháu đích tôn đói bụng, lại thấy mấy đứa nhỏ cũng gật đầu, liền từ trên giường xuống, cùng mẹ Tây Viễn đến phòng bếp bận việc.
hai đứa nhóc Tây Vi và Tây Dũng cũng tỉnh, bất quá tỉnh tỉnh mê mê không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, người lớn đều không tâm tư để ý đến bọn nó, liền hỏi Vệ Thành và Tây Dương tối hôm qua còn thức, Vệ Thành ghé lỗ tai nói cho hai đứa nhóc, Tây Vi và Tây Dũng cũng không có cảm giác quá lớn. dù sao không tự mình trải qua, ngoài tò mò vẫn là tò mò, liên tiếp truy vấn Vệ Thành râu trông thế nào, Vệ Thành cũng không nhìn kỹ nên trả lời hàm hàm hồ hồ, điều này làm cho Tây Vi rất không hài lòng, vì thế khi trong phòng chỉ còn lại anh trai cùng bọn nó, Tây Vi lại truy vấn anh trai râu trông thế nào.
“Trông ra sao à?” Tây Viễn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Vi, “chính là dạng chó hình người.” Tây Viễn lười trả lời vấn đề này, trôi chảy đùa Tây Vi một câu.
“vậy ư?” Tây Vi há to miệng, trong lòng nghĩ dạng chó hình người là cái dạng gì trời? Là bộ dạng giống đầy tớ, hay là giống chó? Hoặc là giống trong chuyện anh trai kể có hình người lại có một cái đuôi chó? ờ, cái sau chắc là đúng rồi. thật hay, thú nhân đã xuất hiên, có thể thấy được tiểu tử kia bị Tây Viễn “đầu độc” rất sâu.
Sau đó khi đám bạn nhỏ trong thôn của Tây Vi vây quanh nó hỏi râu bộ dáng thế nào thì nó cũng dùng “Dạng chó hình người” để trả lời, làm những đứa trẻ khác hỏi nó dạng chó hình người là cái dạng gì, nó liền tặng một cái liếc mắt, ngay cả dạng chó hình người cũng không biết, thật là một đứa ngốc.
nhiều năm sau, khi Tây Vi lớn rồi cũng biết dạng chó hình người là có ý gì, nhớ tới anh trai lúc trước kể lại, rất là cho xem thường anh trai mấy bận, anh trai thật là, có đôi khi rất khiến người ta chán ghét mà!
Vệ Thành gan lớn, trải qua chuyện ngày hôm qua không sao, còn có thể kể cho Tây Vi chuyện đêm qua. Có điều Tây Dương nhỏ hơn Vệ Thành một tuổi lại sợ hãi, đứa bé này từ sáng sớm đã luôn ngậm miệng không lên tiếng, dắt tay người lớn không chịu rời đi, hiện tại trời đã hoàn toàn sáng, lá gan của nó lớn lên, luôn ồn ào lên phải về nhà mình, không ở nhà bác cả nữa.
Bà nội cùng đám Tây Viễn thực bất đắc dĩ, hiện ở nhà căn bản không có người có thể đưa hai đứa quay về Dương gia trang, ông nội vầ Tây Văn Minh ra ngoài đến hiện tại vẫn chưa thấy về.
Tây Viễn nhìn bộ dạng Tây Dương, nghĩ một hồi lấy chút thuốc an thần lấy được từ chỗ thầy thuốc Lý, đứa nhỏ này đoán chừng là bị hù sợ, tiểu hài tử bị dọa sợ cũng không thể khinh thường, rất dễ sinh bệnh.
Tây Viễn cũng nghĩ tới việc ông nội và cha đến nhà Lý chính, không biết nói thế nào. Vì thế bảo cho bà nội đặt bữa sáng vào trong hộp cơm, hắn mang đi đưa cơm cho hai người, thuận tiện thăm dò tình huống.
Đi vào nhà Lý chính, trong phòng ngoài phòng nhà Lý chính đều là người, lao động cường tráng trong thôn cơ bản đều đã tập trung tới, Tây Viễn tìm nửa ngày mới tìm được ông nội và cha, hai người đích xác cũng đói bụng, trên người không biết là do không nghỉ ngơi tốt hay là chưa ăn cơm, lạnh đến rùng mình.
Tây Viễn mở hộp đựng thức ăn ra, đưa đũa cho hai người, hai người cũng bất chấp người khác có nhìn hay không, bắt đầu lang phun hổ nuốt ăn, trong bụng có thức ăn cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Hai người vừa ăn vừa nói tình huống cho Tây Viễn, Tây Viễn bây giờ là Định Hải Thần Châm trong nhà, chuyện gì nói với hắn xong, hắn đưa ra chủ ý, già trẻ lớn bé trong nhà sẽ biết làm sao, tình huống chậm rãi biến thành như vậy, cụ thể từ khi nào bắt đầu thì cũng không có ai lưu ý.
Lý chính đêm qua cũng ngầm trộm nghe được động tĩnh, bất quá đâu dám đi thám thính, nhà nông luôn sợ phiền phức, chỉ cần sự tình không có phát sinh trên đầu mình, liền đều có một loại tâm lý may mắn, Lý chính cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm, hai người Tây Văn Minh tới nói lại chuyện tối hôm qua, đương nhiên lược bớt một đoạn Tây Viễn trị thương. Trị thương cho râu không phải là chuyện nhỏ, vạn nhất người khác biết được thì tội danh thông phỉ không chạy được, cho nên người trong nhà thông khẩu cung, kiên quyết không thể nói. Người lớn thì không sao, trong đám nhóc Vệ Thành chỉ cần Tây Viễn nói cho không cho nói, hắn nhất định sẽ không nói với bất luận kẻ nào, đến Tây Dương, đứa nhỏ này tối hôm qua sợ tới mức ngay cả chuyện Tây Viễn trị thương cũng không lưu ý đến, căn bản không cần dặn.
Lý chính nghe xong lời hai người, cảm thấy cũng hoảng sợ, ông chỉ nghĩ động tĩnh tối qua lại là nhà ai có trộm vào bị mất đồ gì thôi, không ngờ là râu vào thôn. Ông vội vàng phái con cả ra ngoài mời tộc lão trong thôn đến, mấy người thương nghi quyết định chuyện này không thể gạt người trong thôn, phải thông cáo sự tình, cho nên gọi đàn ông đương gia từng nhà tới, do Lý chính nói tình huống cho đám đàn ông.
Bọn ho nghe Lý chính nói xong thì đều cảm thấy có chút khẩn trương, hiện giờ triều đình thái bình lâu ngày nên dân chúng thật lâu không gặp can qua. tuy nghe nói trong Đông Sơn có râu nhưng ai cũng chưa từng phát hiện, mọi người nhàn thoại tán gẫu đều chỉ cho là truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới thật sự xuất hiện.
từ thôn hoa sen hướng đến phía đông khoảng bảy mươi dặm, có một ngọn núi cao gọi là núi Ngựa Hoang, ngọn núi cao nhất giống một con ngựa hoang lồng lên, nên mới gọi như vậy. Bất quá, bởi vì vùng núi Ngựa Hoang nằm phía đông thôn hoa sen, bọn họ nơi này phổ biến gọi là Đông Sơn. Lúc ban ngày, đứng ở trong sân nhà nhìn về hướng đông, có thể thấy hình dáng lờ mờ của núi Ngựa Hoang.
nói chuyện xong để mọi người trong lòng đều có đo đếm, Lý chính vội mang theo hai người Tây Văn Minh, còn có hai nam nhân trong thôn, mấy người cùng đến trấn Vạn Đức tìm hương thân nói lại tình huống, sau đó còn phải cùng đến thị trấn tìm huyện úy đăng báo. Phỏng chừng cả ngày cũng không rảnh rỗi, buổi tối có thể trở về kịp hay không cũng không dễ nói.
Thời đại này có chế độ tội liên đới, cho nên mỗi người đều không dám lãnh đạm, vội vội vàng vàng lên xe bò nhà Lý chính xuất phát.
Tây Viễn thấy ông nội và cha cùng Lý chính đi xa, bản thân đi vòng đến nhà thầy thuốc Lý, kể lại một chút tình huống của bà nội và Tây Dương. thầy thuốc Lý thở dài sườn sượt, nhà họ Tây năm nay là thật không thái bình, liên tiếp xảy ra chuyện.
từ trong nhà thầy thuốc Lý cầm thuốc đi ra, sắc trời đã gần đến trưa, Tây Viễn vội vàng đi về nhà. Trên đường ngẫu nhiên gặp được thôn dân, bọn họ nhìn thấy Tây Viễn đều sẽ lộ ra ánh mắt đồng tình, râu vào nhà chính là chuyện nguy hiểm, có người trong đồng tình còn có âm thầm đau buồn, dù sao nhà họ Tây chẳng qua bởi vì ở đầu thôn nên mới gặp chuyện như vậy, nhưng ai cũng không dám cam đoan lần sau sẽ không đến phiên nhà mình; cũng có người trong đồng tình mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, nhà họ Tây ngươi không phải rất có khả năng à, đâm đơn kiện Vệ lão nhị lên nha môn, cướp con trai ruột nhà người ta về nhà mình, xem đi, hiện tại báo ứng đến rồi.
Đương nhiên, cái sau là số ít, phần lớn mọi người trong lòng đều có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sợ có một ngày chuyện nhà họ Tây buông xuống lên đầu mình, bởi vậy không có rảnh lòng đi cười nhạo nhà họ Tây.
Tây Viễn mặc kệ những cái đó, hắn đối với người không quan hệ với mình thạt sự không quá để bụng, cũng có thể nói, Tây Viễn từ trong lòng là một người lãnh đạm.
Về đến nhà, Vương Tam ông và Vương Tam bà cùng các bác các thím đang ngồi ở trong gian giữa tán gẫu cùng mẹ Tây Viễn. mẹ Tây Viễn tuy ăn nói vụng về nhưng lời không nên nói đánh chết cũng sẽ không nói ra, mặc cho mấy người kia ba hoa thám thính thế nào cũng không tiếp lời, chỉ kể lại cho người ta chuyện mẹ chồng mình tốt thế nào, sợ râu thấy mình không an toàn, bà cụ giãy dụa đi nấu cơm cho râu, mình ngồi trên đầu giường đặt gần lò kinh hoàng sốt không dám nhúc nhích.
mẹ Tây Viễn lúc này thật sự cảm kích mẹ chồng, chuyện này nếu phát sinh ở nhà khác, không cần nói đến mẹ chồng, dù là chính mẹ ruột, gặp phải lúc sinh tử có thể làm được điểm này không cũng khó nói. Trước kia bà cụ luôn nghĩ tới hai đứa bé nhà chú ba, có đồ ăn ngon cũng lưu một phần, trong lòng bà còn có chút không thoải mái. hiện tại bà xem như nghĩ lại so với chuyện tối hôm qua những chuyện nhỏ nhặt kia thật không coi vào đâu, sau này bà cụ làm thế nào bà cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác. thành thân cùng Tây Văn Minh mười mấy năm, bà tuy tính tình hảo, trong khoảng thời gian đó cũng không phải chưa từng có một chút phân tranh với mẹ chồng, hiện giờ trải qua đại kiếp nạn, lòng của bà rốt cục chân chính thân cận với bà cụ.
Vương Tam bà nghe cũng thở dài, một là vì chuyện nhà họ Tây gặp phải, một là bội phục thái độ làm người của muội tử nhà họ Tây, chuyện này nếu đổi lại là bà, bà cũng không dám cam đoan chính mình có thể làm được hay không.
Tây Viễn vào nhà lên tiếng chào hỏi mấy người liền trực tiếp vào buồng trong. tinh thần bà cụ vẫn không tốt, nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bà nội bình thường rất ít ngủ như vậy, hôm nay thật sự không thể gượng nổi. mấy đứa Tây Vi, Vệ Thành và Tây Dũng không tim không phổi đã sớm chạy không thấy ảnh, chỉ có Tây Dương ngồi ở trên giường, bà nội dùng cánh tay vòng qua nó.
“Bà ơi, bà cảm thấy thế nào?” Tây Viễn ghé sát vào bà nội hỏi.
“Không sao, dưỡng thần một hồi chắc là được.” Bà nội mở mắt ra nói.
“cháu từ chỗ thầy thuốc Lý cầm hai thang thuốc, lát nữa cháu sắc cho bà, uống vào thì tốt rồi.” Tây Viễn cho bà nội xem gói thuốc.
“bà có phải rất không tiền đồ hay không?” Bà cụ hỏi.
“Bà ơi, bà chỉ là tuổi lớn không khỏi gây sức ép, qua trận này thì tốt rồi.” Tây Viễn an ủi.
“bà biết, bà chỉ cảm thấy trên người không có sức, ở bên ngoài ngồi không yên. Viễn à, mua chút thuốc cho Dương Dương chưa đó, đứa nhỏ này đoán chừng là gặp hoảng có chút ủ ê.” Bà nội hỏi.
“Mua rồi ạ, thầy thuốc Lý đặc biệt cho thuốc an thần trước, cháu bây giờ liền cho Dương Dương uống luôn. Sau đó cho đi sắc thuốc cho bà.” Tây Viễn vừa nói vừa mở một gói thuốc nhỏ, dùng muỗng nhỏ đong một lần dùng thuốc đút cho Tây Dương, Tây Dương cũng nghe lời, ngoan ngoãn ăn. Tây Viễn lại cầm một khối đường cho nó ngậm, vỗ vỗ đầu bé, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Trong gian giữa mọi người thấy nhà họ Tây bận chăm nom người bệnh đều ngại nán lại thêm, đứng dậy cáo từ, mẹ Tây Viễn tiễn ra ngoài.
Tây Viễn cho thuốc vào trong cái hũ bắt đầu đun thuốc cho bà nội, cái hũ này trước kia là chuyên dùng để đun thuốc cho Vệ Thành, hiện tại Vệ Thành không cần, trong nhà cũng không dùng nó làm gì khác.
Bà nội cùng Tây Dương uống thuốc đều ngủ thật say, Tây Viễn đoán trong thuốc hẳn là có thành phần gây ngủ. Buổi tối mẹ Tây Viễn làm cơm canh đơn giản, mấy tiểu tử Tây Vi cũng chạy trở về. Tây Vi cùng đám bạn thân trong thôn thổi phồng diện mạo của râu cả ngày, có cảm giác thành tựu, cơm cũng ăn rất ngon, ngẫu nhiên còn có thể cùng Tây Dũng ngây ngô cười hai tiếng, nghe bọn nó cười vô ưu vô lự, tâm tình người lớn nhà họ Tây cũng khá lên theo.
Vệ Thành bởi vì từ tối hôm qua tỉnh lại vẫn chưa ngủ, ăn xong cơm chiều liền buồn ngủ không nhịn nổi, Tây Viễn chuẩn đệm giường cho hắn, cởi quần áo Vệ Thành đã ngủ say đưa vào ổ chăn.
Ông nội và cha mãi cho đến cuối giờ Dậu mới trở về, hóa ra khi bọn họ tới thị trấn thì trời cũng đã tối, có điều mấy người đều lo lắng trong nhà, vội vàng đi đường đêm trở về thôn.
Ngày hôm sau Tây Văn Minh vội vàng đánh xe lừa đưa Tây Dương và Tây Dũng về Dương gia trang, có lẽ là thuốc của thầy thuốc Lý nổi lên tác dụng, Tây Dương mặc dù có chút kinh hách ban đêm ra chút mồ hôi, nhưng không phát sốt, Tây Viễn đem thuốc còn lại cho Tây Văn Minh mang theo, dặn bảo chú hai đúng hạn cho em nó uống.
Tây Dương và Tây Dũng ngồi trên xe, dưới mông đệm vải dày, trên người vây mền dày, ngoài mắt cả người đều bị bao vây kín kẽ. Người ngồi trên xe không hoạt động dễ bị lạnh, Tây Văn Minh cứ đánh xe một chốc lạ hỏi hai đứa nhóc có lạnh hay không, cũng may chỉ có mười lăm dặm đường, chưa tới một canh giờ là đến.
Tây Minh Võ thấy anh cả đến có chút giật mình, hiện tại mọi nhà đều bận rộn chuẩn bị cho tết, hơn nữa chú biết nhà anh cả ở thị trấn bán đồ ăn, sao anh cả lại rãnh rỗi tới đây, hơn nữa còn đưa hai đứa bé trở lại?
Tây Văn Minh cũng không gạt chú, chuyện này không giấu nổi, phỏng chừng không đến vài ngày mười dặm bát hương đều sẽ nghe nói.
Bất quá ông chưa nói chuyện Tây Viễn trị thương, chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù ông tin tưởng em hai, nhưng vạn nhất khi nào đó Tây Minh Võ không cẩn thận cùng vợ mình lỡ miệng thì sao, cho nên vẫn là không nên nói. Trước khi ra cửa bà cụ cũng đã dặn qua.
Tây Minh Võ nghe xong lời anh cả nửa ngày không hé răng, trong lòng chú khó chịu, cha mẹ cùng anh trai chị dâu trẻ con trong nhà trải qua chuyện lớn như vậy chú thế nhưng không biết, lại càng không cần nói đến giúp đỡ phân ưu.
Tây Văn Minh hiểu em hai trong lòng nghĩ gì, vỗ vỗ bờ vai chú, an ủi vài câu.
“thằng ba ngay cả việc này cũng chưa qua xem phải không?” Tây Minh Võ hỏi.
“Nghe chị dâu em nói hôm qua có ghé qua, bất quá tinh thần mẹ không tốt, hắn không ngồi lập tức đi luôn.” Tây Văn Minh đáp.
“Anh, anh đợi lát nữa, em lát nữa cùng anh trở về.” Tây Minh Võ nhớ cha mẹ, ngồi không yên, cũng không lưu anh cả ăn cơm, chú bây giờ là quy tâm tự tiến.
“em hai, em đừng vội, hiện ở nhà đã không có việc gì, em còn phải bán hàng kiếm sống mà.”
“Không sao anh cả, em nói với anh vợ một tiếng rồi đi.” Tây Minh Võ xoay người vào nhà.
“chàng mau cùng anh cả quay về xem đi, để ta nói với anh cho.” Trong gian giữa vợ Tây Minh Võ nói, bà là người sảng khoái, huống hồ trong nhà phát sinh chuyện như vậy, không cho trượng phu trở về một chuyến không thể nào nói nổi.
“Vậy cũng được, anh cả, ta đi thôi.” Tây Minh Võ vào nhà nói với anh cả.
Vì thế hai anh em cùng nhau vội vàng xe quay trở về thôn hoa sen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...