Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói
Bạch Nguyên chỉ thấy như đang gặm mía.
Khá giòn nhưng mà nhiều xơ.
Mùi vị như quả lê dại, hạt to, ăn xong trong miệng hơi chát, mùi của hạt còn đọng lại trong miệng.
May mà răng cậu tốt hơn trước nhiều nên mới ăn được.
Nghiên cứu trái cây trong tay xong, cậu lại nhìn cây cỏ mà Diệu đang gặm.
“A Nguyên không ăn.
”
Diệu vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy cậu nhìn cỏ trong miệng mình là biết ngay cậu muốn làm gì.
Diệu lập tức ngoạm một miếng thật to.
Bạch Nguyên vội vàng duỗi móng ra cướp thức ăn trong miệng sói, làm gãy cây cỏ bên miệng hắn.
Vừa mới bỏ vào miệng, mặt Bạch Nguyên đã nhăn nhúm lại.
Diệu nhai nhồm nhoàm rồi nuốt, quay đầu thấy Bạch Nguyen đang lo lắng nhìn hắn: “Không ăn được, A Nguyên ăn quả đi.
”
Bạch Nguyên nuốt xuống.
Đây đâu phải là sói ăn cỏ.
Mùi vị nơi đầu lưỡi khá gay, vì để lâu quá nên không còn tươi nữa, hương vị của nó khá khó nhét vào miệng.
Bạch Nguyên so sánh với đồ mình ăn rồi lại nhìn cây cỏ những con sói khác ăn.
Cậu vừa bực vừa lo gặm một miếng quả thật to rồi nhét nửa quả còn lại vào miệng Diệu.
Lúc nhét vào miệng xong rồi cậu mới nhận ra mình từng liếʍ rồi.
Bạch Nguyên chớp mắt, thấy Diệu không ăn nên tay nhanh hơn não, hai cái móng vuốt lập tức bịt miệng sói lại.
Cậu đâu có suy nghĩ nhiều thế, trước đây không phải “mình” ăn không hết cũng để cho Diệu xử lý hết sao.
Kỳ lạ là cậu không thấy mình bây giờ khác gì “mình” của trước đó, hơn nữa cậu còn dễ dàng chấp nhận sự thật bây giờ mình là một con sói.
Bạch Nguyên thầm nghĩ: Có lẽ ngủ một giấc xong bị đồng hóa trong mơ chăng?
Cậu mới suy nghĩ một chốc đã bị hắn túm lấy gáy.
Cậu ho nhẹ một tiếng, cái mũi ướt sũng dưới móng làm cậu luống cuống.
Để che giấu sự mất tự nhiên, cậu quay đầu đi, cứng rắn nói: “Ăn đi.
”
Diệu không nhúc nhích.
“Ăn đi!” Bạch Nguyên rất ngang tàng.
Diệu chăm chú nhìn cậu, đôi mắt xám đầy vẻ bất đắc dĩ: “Em ăn không đủ.
”
Một ngày một bữa thịt đông, một bữa cây cỏ trái cây đối với sói trong bộ tộc mà nói chỉ có thể miễn cưỡng không để đau dạ dày.
Bạch Nguyên kéo cây cỏ bên cạnh: “Không thể để anh ăn cỏ mãi được, mỗi người một nửa.
”
Diệu do dự.
“Không ăn thì tôi đi đấy.
”
Mấy con sói lập tức đứng hết dậy, vẻ mặt căng thẳng, chặn cửa động lại bằng tốc độ nhanh nhất.
Thảo bước tới.
Hắn ngồi xuống cạnh Bạch Nguyên, nhìn chằm chằm sắc mặt cậu.
Hắn muốn nhìn cả ngày cơ nhưng Nguyên bị giấu mãi nên lúc này mới nhân cơ hội nhìn cho rõ.
Thấy cậu có tinh thần, hắn mới thở phào một hơi, lúc lắc cái đuôi đen bị cắn trụi về lại chỗ của mình.
Có cái móng to gác lên bụng, sau đó Bạch Nguyên lại bị kéo vào dưới lớp lông.
Bạch Nguyên còn chưa làm rõ, đã nghe thấy giọng nói ngột ngạt của Diệu: "Không được đi.
"
"Đánh gãy chân.
"
"Không được đánh gãy chân!"
"Nhưng Nguyên nói phải đi.
"
"Nhưng! nhưng cũng không thể đánh gãy! "
Âm thanh bàn bạc của những con sói khác bị Bạch Nguyên nghe được một cách dễ dàng.
Bạch Nguyên biết mình đã dọa con sói sợ, vội vàng nhảy ra khỏi bộ lông: "Tôi không đi, nói đùa thôi.
"
"Grào.
"
"Grào hú.
" Âm thanh uể oải, rõ ràng là mọi người không tin.
Sau khi bọn họ sợ hãi thì đồng loạt đi về phía cửa hang, tiếp đó nằm ngay tại chỗ.
Giống như là đang nói rằng: Muốn đi, không có cửa đâu!
Bạch Nguyên ngẩng đầu.
Cậu do dự một chút, tiến tới đạp đạp vào bộ lông dài trước ngực của sói đen.
Nhìn đôi mắt vừa trong veo vừa thâm sâu của Diệu bằng ánh mắt mong đợi: "Tôi thật sự không đi.
"
"Ừm.
" Diệu thu chân trước lại, ôm chặt lấy cậu.
Nói đùa xong rồi.
Thấy bọn họ không nghe, Bạch Nguyên cũng không còn cách nào khác.
Cậu khoác cái áo choàng lông to lớn lên người, trông giống như một con tằm trắng mập mạp vậy, cậu kê đầu lên chân trước của Diệu, thở hổn hển mấy cái.
Cậu không có thời gian lo lắng về chuyện này, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là lấp no bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...