Editor: ChieuNinh_dd.
"Tôi giết thú tể long đầu đàn, nó chủ yếu nhìn vào chính là tôi, thời khắc cuối cùng liều chết phản kích chính là muốn lôi kéo tôi cùng chết, tôi, tôi đánh không lại mọi người toàn lực cùng nhau cũng không có cách nào ngăn giết nó, trơ mắt nhìn nó lôi treo Allen rơi vào đỉnh núi." Cổ họng Noah phát nghẹn, gian nan tự nói ra chuyện từ đầu chí cuối, đều là vì hắn, nếu không phải hắn thì Allen sẽ không phải chết, Liễu Thư cũng không đến mức thống khổ như vậy, trong lòng áy náy đều sắp chon vùi hắn.
"Đừng như vậy cậu cũng không muốn thế." Ngả Đạt thở dài vỗ vỗ bả vai Noah, nhưng không kéo hắn, bọn họ đều thực xin lỗi Liễu Thư, đã đánh mất huynh đệ của mình, bọn họ đời này đều không thể tha thứ chính mình cái đại giới trả giá cho sai lầm này: "Chúng ta đều có trách nhiệm."
Ngả Đạt nói lời này không sai, A Mạn Đạt, Carmen đều nhất nhất cúi đầu xuống, thật là trong lòng khó chịu không thôic, đến bây giờ hắn đều không thể tin được đây là sự thật, nhưng toàn bộ đều chân thật xảy ra trước mặt bọn họ, không phải do bọn họ không tiếp thụ sự thật.
"Sống thì thấy người... Chết phải thấy thi thể." Mở trừng mắt nhìn, nhanh chóng chớp đi nước mắt chua xót, Liễu Thư ra vẻ kiên cường, nhưng mà ai cũng biết cô gằn từng tiếng khi nghe Noah tự thuật tim đều phải níu chặt muốn vỡ nát, Allen rơi vào hang núi, cho dù là may mắn không chết thì thương trên thân thể tuyệt đối không nhẹ, cô thật lo lắng không yên.
"Tiểu Thư cậu bình tĩnh một chút." Eva cắn cắn môi cô rất lo lắng: "Hang núi cậu hẳn là biết đến, đừng nói là thú nhân, ngay cả Giác Long lần này rơi vào tuyệt không có khả năng còn sống, huống chi, bọn họ nói lúc ấy Allen bị thương đã rất nghiêm trọng, cánh đã xé rách, đã không thể phi hành."
Không thể bay, thiên phú hạng nhất của thú nhân chính là bay lượn, từ trên hang núi té rớt đã không có năng lực phi hành, chỉ có thể yên tĩnh đợi bị ngã chết, trừ phi có kỳ ngộ bất ngờ mà lại làm sao có thể có nhiều như vậy. Liễu Thư chỉ cần vừa tưởng như vậy thì trong lòng liền bối rối không thôi, nhưng mà cô không nghĩ buông tha cho, vẫn là câu nói kia, sống thấy người chết thấy thi thể, không có cái kết quả cô thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
"Allen đi theo con long đầu đàn đó cùng nhau ngã xuống, các ngươi có đi tìm sao?" Bỏ qua một bên không nhìn Eva, không phải cô không nghe khuyên bảo, mà cô là thật không bỏ qua có thể, có lẽ có cái một đường khả năng thì sao, có lẽ, Allen đang địa phương nào đó trọng thương sắp chết, đang chờ bọn họ nghĩ cách cứu viện cũng chưa biết chừng, nói tóm lại cô vẫn không muốn buông bỏ.
"Đi tìm, thời điểm sau nửa đêm toàn bộ chúng ta đều đi tìm, dưới hang núi là một chỗ hồ nước ngọt không lớn nhưng rất sâu, trong dòng nước vẫn có nước suối chảy rất siết, một khi có vật thể rơi vào trong đó nhẹ sẽ bị cuốn vào trong đó không biết tung tích, nặng một chút sẽ trực tiếp cắn nát. Thời điểm chúng ta tìm chỉ nhìn thấy một ít mảnh nhỏ thi thể Giác Long trên mặt hồ, còn có... còn có vật phẩm trên người Allen." Bọn họ làm sao có thể không đi tìm, như nổi điên đi tìm lấy, nhưng khi chờ bọn hắn đi xuống đã mặt hồ đang ra vẻ bình tĩnh nhìn không tới bất luận bóng dáng vật gì còn sống, chính là một ít mảnh nhỏ linh tinh mà thôi.
"Nước sưới trong hồ quá lợi hại, chúng ta căn bản không thể đi xuống, chỉ có thể tìm kiếm ở chung quanh, không tìm được thi thể Allen, nhưng mà bị nước cuốn vào trong hồ, kết quả có thể nghĩ." Oman trầm mặc cúi đầu, do dự một chút vẫn là tiến lên trong tay cầm chặt thứ gì đó mở ra trước mặt Liễu Thư: "Đây là tại tìm được bên hồ, là trên người Allen, em hẳn là biết."
Liễu Thư luôn luôn lẳng lặng nghe Oman nói, nghe vậy thì chăm chú nhìn lại, thân mình hơi ngừng, thứ trong tay Oman không phải gì khác, cô đương nhiên biết đến, còn rất quen thuộc, đây là một viên mộc châu, là lúc trước cô tự tay làm hai vòng tay đàn mộc cho Allen và cô. Bởi vì là đàn mộc có công hiệu dưỡng người, lúc này hạt châu ở đây chứng tỏ vẻ vòng châu đã phân tán ra không biết nơi đâu. Hơi hơi run tay tiếp nhận từ trong tay hắn, đầu ngón tay vuốt hạt châu, nhìn mặt trên không có khắc chữ không phải mấy hạt viết tên mình, ngón tay khẽ nhúc nhích gắt gao nắm chặt hạt châu vào trong tay thở sâu hạ quyết định quyết tâm thanh âm bình tĩnh bình thường nói: "Chúng ta mau chân đến xem."
"Em nói cái gì?" Cho nên mọi người kinh ngạc nhìn cô, hy vọng cô giải thích ý tứ rõ những lời này, cái gì kêu nhìn xem, chẳng lẽ cô muốn...
"Mang tôi đi hang núi, tôi mau chân đến xem địa phương anh ấy mất tích, tôi muốn đích thân đi tìm, không tận mắt nhìn tôi chưa từ bỏ ý định." Liễu Thư cố chấp xách tới Allen mất tích, đúng chính là mất tích, hiện tại người sống chết không biết không thể một lời liền phán định.
"Hiện tại trời rét lạnh cứng, thân mình cậu lại thật sự hư nhược, đừng chạy loạn." Alice thật là sợ cô, Liễu Thư vừa rồi lập tức hôn mê bất tỉnh thật là dọa hỏng cô, nhìn bộ dáng cô bây giờ, vì cô khó chịu rất nhiều vừa hận vừa tức, chỉ vào cô cả giận nói: "Cậu phá hỏng chính mình như vậy, chẳng lẽ thật sự mặc kệ hai hài tử, còn mới mấy tháng thôi."
"Quản, đương nhiên quản." Lớn tiếng đáp lời, Liễu Thư làm sao có thể không cần hai hài tử của mình chứ, cô là một người mẹ, tự nhiên làm tốt tẫn trách nhiệm của chính mình, trừng mắt mắt nhìn bọn hắn: "Tôi muốn đi nhìn tận mắt, các anh không mang tôi đi, tôi liền tự mình đi." Cô gằn từng chữ, cố gắng mở to hai mắt để cho bọn họ thấy rõ quyết định của chính mình, tuyệt đối không thay đổi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Được anh mang em đi." Oman nghĩ nghĩ vẫn đáp ứng, xoay người nhìn nhóm đồng bạn: "Liễu Thư đều kiên trì, mấy người chúng ta làm huynh đệ liền càng không nên buông bỏ, các cậu nói đi." Ngăn cản Eva muốn nói khuyên, Oman cảm thấy chính hắn một làm anh trai rất không xứng chức, như thế lòng càng kiên định mang Liễu Thư đi.
"Tôi đi cùng các anh." Noah còn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái: "Tôi sẽ vẫn tiếp tục tìm, trừ phi có một ngày tìm được thi thể Allen." Noah đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ như thế nào, Allen không chết là tốt nhất, hắn sẽ tìm được anh ấy, nếu... Như vậy hắn liền cả đời giúp đỡ chăm sóc Liễu Thư cùng Lotter Leila, đương nhiên hắn sẽ cưới Mia, cũng sẽ cùng với Mia cùng nhau chăm sóc bọn họ.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, tất cả cũng đều gật gật đầu: "Được, lại đi tìm, đều lật ngược tìm hết hang núi."
Nói đi thì đi, Liễu Thư ở sau khi uống vào bát canh, thân thể tốt hơn nhiều, ở khi Mia đều ôm hai hài tử tới, ôm hai đứa bọn họ hung hăng trầm mặc một hồi, đột nhiên liền đứng dậy thu thập một chút, tỏ vẻ hiện tại liền đi, cô nghĩ nay Allen mất tích thời gian ngắn ngủi, cứu người như chữa lửa, vẫn là nhanh chút mới tốt.
Oman bọn họ cũng không có ý kiến, đều tỏ vẻ đồng ý, Alice Eva bọn họ mắt thấy là ngăn không được đều không có biện pháp, đành phải giúp đỡ thu thập đồ chuẩn bị cho các thú nhân cũng đủ lương khô, còn có quần áo chống lạnh cho Liễu Thư, giống cái không so được với thú nhân, thân thể Liễu Thư hiện tại lại yếu, vẫn phải cẩn thận bảo hộ.
Giống cái khác lo lắng cho cô đều muốn cùng đi theo, nhưng đều bị nhất nhất cự tuyệt, Liễu Thư nói: "Đây là chuyện của bản thân tớ, vốn tớ đi chính là thêm phiền cho các thú nhân, các cậu đi chẳng phải là càng loạn, hơn nữa bên ngoài trời lạnh, bộ lạc đang thời buổi rối loạn vẫn nên đợi ở trong nhà." Sau đó đều biết khuyên bảo không được cũng liền ngừng tâm tư này, buổi chiều, liền nhìn theo Liễu Thư đi theo mấy thú nhân bay khỏi bộ lạc, hướng về hang núi xa xa, đi tìm bạn lữ mất tích cô tin tưởng thấp thỏm.
Hang núi như mệnh nó, khắp nơi là vách núi đen thẳng đứng, nó rất lớn ôm đồm phần đông núi đá, kỳ thực cũng có thể gọi là một rặng núi, tộc quần Giác Long liền sinh hoạt tại nơi này. Lúc ấy càng đấu càng hung thú nhân liền truy kích đến nơi này, mà tộc quần bị thương thảm trọng, hai thú tể của mình đều lần lượt mà chết, hoàn toàn chọc giận long đầu đàn, làm cho nó bất chấp hết thảy bắt đầu quét ngang thú nhân, rất nhiều người bị thương đều đến từ chính giác long cuối cùng phản công.
"Đây là nơi bọn họ té rớt." Liễu Thư là ngồi ở trên lưng Oman, bản thân cô bị bao vây rất kín kẽ, quả thực tựa như quả cầu, trên đầu đều bao bọc lấy da thú thật dày, lúc này chỉ lộ ra hai con mắt bên ngoài, nghe Oman nói, nhìn kỹ đi, quả nhiên nhìn ra thảm trạng chung quanh bị chiến đấu ảnh hưởng đến, chung quanh núi đá cây cối đều tàn phá lợi hại, có thể thấy được tình hình chiến đấu ngay lúc đó.
"Đi phía dưới đi." Liễu Thư không muốn nhìn nữa, vừa thấy đến cái này có thể tưởng tượng lúc ấy Allen bọn họ có bao nhiêu nguy hiểm, hiện tại thú nhân liền vì thế mà trả giá đại giới, lòng cô rất loạn, thầm nghĩ tìm được người.
"Ừ, em ngồi chắc." Oman cũng không lại nói nhiều, dẫn đầu mang theo Liễu Thư bắt đầu bay xuống dưới núi treo.
Hang núi chẳng những dốc đứng hơn nữa cao có vạn trượng, một đoạn bay xuống này sẽ cần một hồi lâu, thời gian bay xuống càng dài trong lòng Liễu Thư lại càng không yên. Núi cao như vậy ngã xuống tới không nói bị thương cái khác, ngay cả quán tính lực cản trên cao có thể chấn động trọng thương nội tạng Allen, anh ấy... còn có mệnh sống sao? Hung hăng lắc đầu, anh ấy tuyệt đối không thể chết được.
Dưới hang núi thật là một cái hồ rất lớn, chung quanh đều là tuyết trắng bao trùm mặt đất, quang cảnh lộ ra mặt hồ trong trẻo tinh khiết, liền nghĩ là như một mặt gương, rất khó tưởng tượng phía dưới mặt hồ nhìn như bình yên không gợn sóng này thế nhưng giấu giếm sát khí. Liễu Thư đã nhìn thấy mảnh nhỏ thi thể Giác Long theo như lời Oman bọn họ, vừa tưởng đến Allen cũng có thể là gặp phải thế này, liền nhịn không nổi.
"Em đừng đi xuống, chúng ta đều không thể đi xuống huống chi em, anh là tuyệt đối sẽ không cho phép." Oman mặt trầm xuống, hắn hiện tại xem như hiểu được tâm tư Liễu Thư, một bên cảm động với cảm tình của cô với Allen, nhưng mà đối với Liễu Thư hắn cũng có trách nhiệm, trong lòng đã đầy hứa hẹn quyết định với em trai chăm sóc tốt cho ba mẹ con cô.
"Em còn không muốn chết đâu." Tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng, Liễu Thư vô lực thở dài, nhìn quanh bốn phía những người khác cũng đều đang tìm kiếm ở chung quanh: "Chúng ta cũng đi tìm đi, tìm ngay tại phạm vi chung quanh, có lẽ, có lẽ anh ấy... ngay tại chung quanh cũng không nhất định."
Oman cũng không ôm bao nhiêu hy vọng thời điểm, bọn họ ngay từ đầu xuống dưới quả nhiên là thiếu chút nữa thì đào ba thước để tìm, như vậy đều không tìm được nửa điểm tung tích. Allen chỉ có thể là giống như con long đầu đàn đó rơi vào trong hồ, nghĩ đến em trai ngay cả thi thể đều không giữ lại được, trong lòng bi thương lại tăng lên.
Tìm đến xế chiều, đều dựa theo lời Liễu Thư tìm trong khoảng cách phạm vi làm trung tâm, thẳng đến đêm tối sắp sửa buông xuống, bọn họ toàn bộ không công mà về. Mà tâm tình Liễu Thư cũng càng rơi xuống, thẳng đến cuối cùng chìm đến chỗ sâu nhất, cô luôn đang tìm, trong tay nắm chặt hạt châu, gió lạnh gào thét thổi toàn thân cô đều đông cứng, cô luôn đang cố gắng tìm, còi gỗ ngầm có ý cảm xúc nặng nề của mình truyền đi ra ngoài. Cũng mặc kệ cô có phải thổi đến miệng khô lưỡi khô hay không, vẫn đều không có hồi âm, cô nhớ rõ thú nhân từng nói, chỉ cần còi của cô thổi lên, hắn nhất định sẽ đuổi tới bên cạnh cô trước tiên, nhưng mà hiện tại lại nuốt lời, hắn rốt cuộc là không xuất hiện, không có. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Chúng ta đi thôi." Tâm tình Oman cũng tốt không được nơi nào, lần này tìm kiếm, thật là chẳng khác gì chính xác thực em trai tử vong, hắn cảm giác có chút không chân thật, làm sao có thể chứ.
"Đi thôi." Lưu luyến thoáng nhìn một lần cuối cùng, Liễu Thư gật gật đầu.
Oman nghĩ đến cô hết hy vọng mà buông bỏ, tưởng an ủi lại tìm không thấy, cuối cùng chính là thở dài, phi thân mà lên.
Trên đường trở về mọi người đều thực trầm mặc, thú nhân là rất thô kệch, ngay cả có lòng tinh tế cũng tìm không ra lời đến an ủi Liễu Thư, Liễu Thư bao vây kín, mắt đều nhắm lại, căn bản thấy không rõ biểu tình trên mặt, bọn họ cũng không chắc chắn, sau đó liền biến thành trầm mặc trở lại bộ lạc, dọc theo đường đi một chữ cũng chưa ai bật ra bên ngoài.
Trở lại bộ lạc Liễu Thư phản ứng làm cho mọi người càng lo lắng, cũng không phải bộ dạng của cô bi thương với chết tâm, mà là cô quá bình tĩnh, trừ bỏ mắt không có thần thái gì, biểu tình trên mặt không lộ ra nhiều lắm. Thế nhưng vô cùng bình thường, kêu ăn cơm liền ăn, kêu uống nước liền uống, còn ôm hai hài tử cho uống sữa, thanh âm dỗ đứa nhỏ cũng là nhẹ giọng nhỏ nhẹ, hoàn toàn giống như trước kia, cô bộ dạng như vậy thật là làm cho người ta rất lo lắng.
Nếu cô lớn tiếng khóc rống một trận, mọi người còn có thể cùng khuyên an ủi, nhưng cô tự giác như vậy, ngược lại làm cho trong lòng đám người Eva Alice càng lo lắng, càng không nắm chắc, lại sợ Liễu Thư chính là bình tĩnh trước bão táp.
Hết chương 68_Q3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...