"Tiểu Thư cậu thật sự có thể vẽ ra sao?" Lặng lẽ tiến đến Liễu Thư phía sau, Kathy ở sau khi ngạc nhiên ngắn ngủi đối với dệt của bộ lạc Dực Xà, bắt đầu lo lắng Liễu Thư rốt cuộc có thể gánh vác hay không, mấy thứ vẽ ra này, thật sự không phải nói chơi ngoài miệng.
"Không thể.
" Rất hùng hồn, nói năng khí phách.
"! " Khóe miệng Kathy co rút mãi, quả thực muốn ôm tim tháo chạy, có cần sắc bén như vậy hay không, cân nhắc một chút tim nhỏ của bọn họ đi.
Nhìn Kathy che mặt đi ra, đám người Alice yên lặng lui về phía sau từng bước, quên đi, vẫn không cần đi tìm ngược, ngoan ngoãn nhìn là tốt rồi, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Thư, ừ ừ, nắm tay.
"Đây là khung dệt của chúng ta.
" Ngạc Duy nâng tay làm giới thiệu cho bọn hắn, từng bước từng bước, nói còn thực cẩn thận, hơn nữa đều nói rõ ràng tác dụng từng cương vị, cuối cùng là làm cho lòng dạ mấy cái giống Kathy nghẹn bụng khí bình tĩnh không ít, được rồi, người bộ lạc Dực Xà cũng không phải nhiều chán ghét, vẫn có tồn tại thuần lương.
Liễu Thư nhìn kỹ, cô đã nói muốn vẽ tự nhiên là nhất định phải vẽ ra bản vẽ, cho dù tình huống chân thật có chút chênh lệch với suy nghĩ của cô, nhưng mà, không sao cả không cần gấp, bởi vì trọng điểm là cô vốn không phải muốn nghiêm trang vẽ ra khung dệt bộ lạc Dực Xà không lộ ra ngoài.
Cô cần chính là dựa theo nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo thôi.
Chênh lệch nhiều, cô xem qua máy móc dệt kiểu cũ, nhưng mà lúc ấy lại không cẩn thận nhớ kỹ, đối với nhiều điểm chi tiết trong đó thật sự không hiểu lắm, sở dĩ muốn dệt thuật bộ lạc Dực xà, chẳng qua là tìm một biện pháp tham khảo thôi, nếu thật sự không có bức vẽ nửa phần trả giá, bộ lạc Dực Xà khẳng định là không sẽ đồng ý.
Cái này chẳng qua nhìn đơn giản chút, khung dệt của bộ lạc Dực Xà tuy rằng vô cùng không phù hợp cùng máy móc 'Khéo léo' trong trí nhớ, nhưng mà rốt cuộc một ít nguyên lý đều ở đây, cô chỉ cần điểm ấy là tốt rồi, còn lại có thể trở về chậm rãi cân nhắc.
Nghĩ xong, cũng không quản những người khác là nghĩ như thế nào, lấy qua túi da thú vừa rồi Alice cân trong tay, vừa vặn nơi này còn có một cái bàn, liền trực tiếp ngồi xuống, Allen vô cùng thức thời lấy đồ trong túi da thú ra, bày hết trên bàn.
Đồ cũng không nhiều chỉ hai loại, mấy tấm da thú, còn có mấy đầu gỗ thiêu than đen, Allen từng thấy Liễu Thư lấy hai thứ đồ này viết vẽ qua, tự nhiên biết tác dụng trong đó, cũng không hỏi nhiều dọn xong liền nói: "Hiện tại vẽ liền sao? Còn có cần gì khác không? Có thì nói anh đi tìm.
"
"Không có.
" Vuốt lên một cây than củi, tùy ý mài mài trên mặt đất, mài thành bộ dạng bút chì bị gọt nhọn, giương mắt quét một vòng, mỉm cười, liền cúi đầu bắt đầu động tay, vừa rồi chuyển một vòng làm cho cô nhớ kỹ không ít, hiện tại cũng không cần nhìn nhiều, chỉ bằng trí nhớ liền vẽ ra.
"Đây là bắt đầu vẽ?" Ngạc Duy có chút mộng, nhưng mà thấy bộ dạng người bộ lạc Dực Xà thực bình tĩnh, cũng không nói quá nhiều, nhưng mà một đôi mắt nhanh nhìn xem chằm chằm than củi trong tay Liễu Thư, như rất muốn nhìn ra đóa hoa, đương nhiên hoa là không thấy ra, nhưng bức vẽ dần dần xuất hiện.
"Vẽ thật giống.
" Không chút nào keo kiệt khích lệ, bộ dạng tự hào trên mặt Kathy, giống như bức vẽ là cô nàng vẽ ra.
Cũng hiếm khi Gina chẳng những không sẵng giọng với cô ấy, còn thực nể tình gật đầu: "Thật là không sai.
" Nếu phía sau cô không nói tiếp một câu, tin tưởng mọi người thật sự sẽ nghĩ đến hai người đang dần dần tốt lên: "Đẹp hơn nhiều châu hoa trang sức gì đó lần trước cô vẽ ra, chậc chậc.
" Ánh mắt giọng điệu khinh bỉ không cần quá mạnh mẽ.
"Hừ! " Có lòng muốn phản bác một chút, tìm về chút mặt mũi, nhưng mà nhìn xem mọi người đều nghiêm túc nhìn Liễu Thư vẽ tranh, Kathy rất biết nhìn đại cục, cắt ~ một tiếng, đây vẫn là học cùng Liễu Thư, ánh mắt giận coi thường càng trừng khinh bỉ trở về, hai tay ôm ngực, gì cũng không muốn nói với con hàng này.
Gina thấy thế cũng chuyển biến tốt liền thu, nghiêng liếc mắt một cái, cũng tiếp tục nhìn xem chằm chằm.
Nửa khắc chung đã xong chi tiết giản lược, cái khác trong lòng Liễu Thư có mẫu sẽ không vẽ nữa, đợi sau khi trở về phải cân nhắc một chút.
Quyết định xong, cầm da thú đứng lên, tùy tay cầm cây thước gỗ nhỏ ở địa phương cạnh vách tường lót dưới da thú, ôm bàn vẽ lâm thời đến một phương hướng khác, cô muốn vừa nhìn vừa vẽ, như vậy tiết kiệm thời gian chút.
Ngạc Duy thì buồn bực rồi, bởi vì hắn phát hiện giống cái này vẽ chính là một khối nhỏ như vậy, tuy rằng khối nhỏ được vẽ rất nhỏ, nhưng vẫn không cải biến được, những khung khác cô cũng chưa vẽ đấy thực sự, quay đầu xem Allen: "Bạn lữ nhà ngươi vẽ như vậy! " Thật sự có thể chứ?
"Ta tin tưởng cô ấy.
" Allen hồi đáp tương đối khốc đẹp trai cuồng bá duệ.
Ngạc Duy thoáng bị chấn trụ: "! " Cái này hình như không phải trọng điểm, hơi do dự, vẫn khuyên bảo: "Như vậy các ngươi trở về rất khó làm thành công.
" Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, đáng giá có được.
"Cô nhất định có thể.
" Tiếp tục khốc đẹp trai cuồng bá duệ!
"! " Ngạc Duy che tim bại lui, quên đi, hảo tâm đều cho 'Hổ' ăn uổng rồi.
Khung kéo sợi và khung dệt vải cũng không phải cùng một cái, khung kéo sợi có vẻ đơn giản, khung dệt vải thì tương đối khó khăn, nhưng Liễu Thư lại không tính sẽ ra toàn bộ, chính là vẽ xuống chi tiết bộ phận trọng yếu mà thôi.
Hơn nữa cũng chỉ là đại khái, bởi vì còn lại cô phải đi về tạo hình tinh tế, cho nên còn không đợi đến ăn
.