Màn đêm như tấm vải đen từ từ buông xuống, trong một ngôi nhà nhỏ ở cuối thôn, hai bóng người lén lút tiến đến gian nhà kho phía tây đã xuống cấp.
"Thím, chúng ta đã nói rõ rồi, tôi chỉ cần vợ lão đại Từ Văn Lệ thôi, hai đứa con nhỏ thì tôi không cần đâu!"
"Đó là giống nòi nhà họ Mục chúng tôi, có muốn tôi cũng chẳng nỡ đâu, cô ta ở trong này, đưa hai mươi đồng tiền đây, người là của cậu rồi!"
Ai mà không có đạo đức công cộng cãi nhau trước cửa nhà người khác, có để cho người ta ngủ không hả!
Từ Văn Lệ nằm trên giường trở mình, xoa xoa cái lưng già đau nhức đến mức suýt kêu lên, từ bao giờ mà nệm giường lại cứng thế này?
Cảm giác cực kỳ khó chịu khiến cô phải mở mắt, trên chiếc bàn gỗ cách đó không xa có đặt một ngọn đèn dầu tỏa ra mùi hôi hám, ánh lửa chiếu lên bức tường đất đen sì, trên bức tường có treo một tờ lịch đã ố vàng, trên đó in rõ ngày 20 tháng 10 năm 1972!
Trời đất ơi, chuyện gì thế này, mình xuyên không rồi sao?
Một đoạn ký ức xa lạ nhưng chân thực tràn vào trong đầu, cô nhanh chóng ép mình bình tĩnh và xem xét ký ức.
Cô không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào một cuốn niên đại văn có tên là "Mẹ chồng ác độc những năm 70", trở thành một nữ phụ pháo hôi cùng tên cùng họ, bị bà mẹ chồng độc ác bán đi, cuối cùng phát điên rồi nhảy xuống sông chết đuối.
Trong truyện, chồng của Từ Văn Lệ là anh cả trong nhà tên là Mục Kiến Quân, là một người lính, nghe nói là loại lính thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, đã hơn ba năm không về nhà, có người nói anh đã chết, có người nói anh làm quan rồi bỏ đi biệt tích.
Hai vợ chồng có một cặp song sinh, tính cách của nhân vật chính yếu đuối, không dám phản kháng mẹ chồng, chịu ấm ức thì trút giận lên con.
Vì vậy, mẹ con ba người không hề thân thiết, tính cách của đứa trẻ trở nên méo mó, lại bị bán đi nhiều lần, đều trở thành những đứa trẻ có vấn đề.
Sau này, đứa con trai ngồi tù, đứa con gái chết trong phòng khám phá thai chui.
Đm, đây là cốt truyện máu chó gì thế, Từ Văn Lệ thốt lên một câu chửi tục.
Bên ngoài vang tiếng cửa mở “kẽo kẹt.
"
Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày nguyên chủ bị mẹ chồng bán đi, bà già độc ác nghe hợp hơn, cô cười khẩy không thành tiếng, hôm nay chưa biết ai tính kế ai đâu!
Cô đưa tay sờ cổ, viên ngọc bội truyền gia vẫn còn, có nó, Từ Văn Lệ yên tâm hơn nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...