Xuyên Đến 40 Năm Sau Ông Xã Đã Già!


“Cô Du, bên chúng tôi đã liên hệ được với ngài Giang, ông ấy sẽ sớm đến đón cô.” Nhân viên công tác nở một nụ cười chuyên nghiệp, bưng một ly nước đưa đến trước mặt Du Dao, dùng loại ánh mắt như nhìn thấy loài hiếm lạ nhìn cô.

Du Dao nhận lấy ly nước rồi nói cảm ơn, mắt không nhịn được liếc nhìn cái đồng hồ treo tường ở phía đối diện đang hiển thi — 5h31 chiều ngày 15 tháng 7 năm 2058.

Năm 2058.

Cô uống một ngụm nước.

Ngày 15 tháng 7 năm 2018 là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của cô và Giang Trọng Lâm, hiếm khi cô chủ động nấu cơm, kết quả là trên đường đi mua đồ ăn về thì té ngã, lúc bò dậy thì phát hiện ra, cảnh vật xung quanh đáng lẽ phải quen thuộc thì giờ đây bỗng trở nên xa lạ.

Cô đến giờ vẫn không phản ứng kịp việc mình chỉ té một chút đã bị ném đến bốn mươi năm sau, từ năm 2018 xuyên thẳng đến năm 2058.

Sau khi choáng váng một lúc, một người qua đường mở to mắt nhìn cô đột nhiên xuất hiện giữa đường đã tốt bụng trực tiếp đưa cô đến trung tâm phục vụ nhân dân ở khu này rồi nói rõ về tình huống, nhân viên công tác rất nhanh chóng đã giúp cô liên lạc được với chồng là Giang Trọng Lâm, hiện tại đang chờ ông ấy đến đón người.

Như trường hợp mời người bị mất đồ được mời đến nhận lại vậy.

”Thật ra, cô Du đã là người thứ năm được hồ sơ xuyên không ghi lại trong những năm gần đây rồi ạ.” Một nhân viên công tác trẻ tuổi tiếp đãi cô đang cùng cô tám chuyện, nói rằng lúc trước đã có bốn trường hợp xuyên không gồm một cụ già, một trẻ em, một người bị ung thư phổi, một người ngồi xe lăn, bốn vị đàn anh này cộng lại xem như điển hình ”già yếu bệnh tật”.

Cô là người thứ năm, bảo sao nhân viên công tác lúc nghe cô nói chuyện xuyên không thì chưa trực tiếp tống cô vào bệnh viện tâm thần, nguyên nhân là do đã sớm có tiền lệ.

Từ lúc bị đưa đến đây, Du Dao ngồi ở trung tâm phục vụ cũng đã gần hai tiếng đồng hồ, cứ cách một lúc, sẽ có một nhân viên công tác đến lấy lý do đưa nước cho cô để nhìn cô ở khoảng cách gần, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Uống nước đến nỗi no căng cả bụng, Du Dao để ly nước xuống, chán muốn chết nhìn cái túi nhựa ở bên chân.

Bên trong là thực phẩm cô mua ở siêu thị, trứng gà, cà chua, ớt, cà, cải thìa, đậu đũa, đậu hũ, tiết vịt, nấm, củ từ, một hộp thức ăn đã nấu chín, còn có hai con cá Rô Mó*.

Bởi vì cô chưa nghĩ ra tối nay nấu món gì nên đã mua một đống đồ, chuẩn bị tối về cùng Giang Trọng Lâm thương lượng.


[*] Hình ảnh của bạn cá Rô Mó:


Cô đang đếm xem trong túi có bao nhiêu trái ớt, bỗng nhiên nhận thấy điều gì đó, cô ngẩng đầu lên.

Có một người đẩy cửa chính đi đến, đang vào hè, anh mặc áo sơ mi quần dài, đeo cặp kính gọng nhỏ trên sống mũi, trong tay cầm một chiếc dù màu đen có dính mưa — bên ngoài không biết đã mưa từ khi nào.

Những giọt mưa từ cây dù nhỏ xuống tí tách, người cầm dù đứng ở cửa một lúc, sau đó anh đặt cây dù lên cái kệ cạnh cửa rồi đi về phía Du Dao.

Du Dao nhìn chằm chằm mái tóc đã điểm bạc và hoa văn in hằn dấu vết của năm tháng trên mặt anh, nhẹ nhàng hít một hơi.

Tiểu Giang tiên sinh quả nhiên là đã biến thành lão Giang tiên sinh.

Chồng cô mới có một năm kỷ niệm ngày cưới đã biến thành một ông lão.

”Du Dao?” Anh đi đến cách Du Dao một mét thì dừng lại, gọi tên cô, nhìn qua thì vẫn còn rất bình tĩnh.

Giọng nói không còn trong trẻo êm tai như bốn mươi năm trước, nhưng lại rất ấm áp và hiền hòa.

Du Dao ngồi ở đây lâu như vậy mà vẫn bình tĩnh, nhưng ngay lúc này, cô lại nhịn không được mà mắng chửi thô tục trong lòng, bỗng nhiên tức giận.

“Là em.” Du Dao đứng lên, tùy ý nhặt cái túi nilon nằm trên đất lên, “Đi thôi?”

Cô nhìn thấy Giang Trọng Lâm duỗi tay đẩy kính mắt lên rồi gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “Em chờ anh thêm một chút nữa, anh đi điền bản kê khai đã, tình huống của em không quá giống những người trước, nên được yêu cầu ký hiệp nghị bảo mật, sau đó còn phải đến bổ sung thêm những thủ tục khác, em ngồi thêm một lúc nữa nhé.”

Du Dao ngồi xuống lại, nghĩ thầm, thái độ này, anh là ông nội đến đón cháu gái ở nhà trẻ sao?


Giang Trọng Lâm đi đến quầy phục vụ bên kia, nói chuyện với nhân viên công tác một lúc, điền một vài thứ, khoảng mấy chục phút sau thì quay trở lại, nói với cô: “Đi thôi.”

Cửa vừa mở ra, tiếng mưa rơi rào rào đột nhiên lớn lên, Giang Trọng Lâm bung dù ra.

Tán dù rất lớn, đủ để che cho hai người, Du Dao cùng anh đi men theo ven đường, nhìn nước văng lên dưới chân anh, anh đi không nhanh, bước chân cũng rất vững vàng.

Giang Trọng Lâm sáu mươi lăm tuổi, lưng không gù tai không điếc, nhưng đầu lại bạc phơ, tay cầm dù có nếp nhăn, là một đôi tay của người già.

Điểm đẹp nhất trên cơ thể của Giang Trọng Lâm hai mươi lăm tuổi ngoại trừ mắt ra thì là tay, vừa dài vừa trắng, còn đẹp hơn tay cô nữa.

Hiện tại đã không còn.

Du Dao kìm nén hoảng loạn trong lòng, muốn nói điều gì đó, nhưng hai người bọn họ đã đi đến một sân ga ở ven đường, Giang Trọng Lâm bấm vài cái vào bảng điều khiển ở trạm, lập tức có một chiếc xe trống dừng lại, anh mở cửa chỗ phó lái để Du Dao đi vào, còn mình thì ngồi vào vị trí tài xế, lái xe chạy ra ngoài.

Du Dao im lặng, quan sát xe của bốn mươi năm sau.

Hình dạng to lớn không thay đổi, nhưng rất nhiều chi tiết không giống trước, hình như là có đặt ra tuyến đường cho xe lái tự động.

Xe thay đổi, người cũng thay đổi, ngay cả đường xá và kiến trúc cũng thay đổi theo.

Cô nhìn thấy những toà nhà xa lạ ở bên ngoài, tất cả đường xá và các tòa kiến trúc đều lần lượt bị quy hoạch, phố Hải này không quá giống phố Hải giống trong trí nhớ của cô, hay là nơi này không phải phố Hải? Đến khi cô thấy ở phía xa xa kia có một tòa tháp cao chót vót, đó từng là tòa kiến trúc tiêu biểu của phố Hải, lúc này mới dám khẳng định, thực sợ cô vẫn còn đang ở phố Hải.

Xe dừng trước một khu dân cư, trong khu dân cư này có rất nhiều ngôi nhà nhỏ ba tầng, mỗi căn đều có một cái sân nhỏ.

Trong khu dân cư, việc phủ xanh được thực hiện khá tốt, hai bên đường đều có những cây xanh che gần nửa bầu trời, gần như là mỗi gia đình trong khu đều trồng hoa cỏ.


”Đến rồi, chính là chỗ này.” Giang Trọng Lâm dọc theo đường đi không nói lời nào, đưa cô đến một trong những căn nhà đó.

Du Dao nhìn chiếc xe trống tự lái rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn căn nhà trước mặt.

Giang Trọng Lâm đi đến mở cửa, cửa phát ra âm thanh lạch cạch rồi tự động mở ra.

Sau khi hai người kết hôn thì ở tại khu dân cư Hoa Điền đường Quảng Nam, tòa nhà hai căn số 502, không phải là ở chỗ này, không biết anh đã dời đến nơi này từ khi nào.

Đi vào nhà, Du Dao nhìn lướt qua cái giá để giày, rồi lại nhìn cái giá móc quần áo ở cửa, chậm rãi thở phào.

Chỉ có đồ của đàn ông, không thấy bất kỳ món đồ nào của nữ tính hay của con nít, cho nên Giang Trọng Lâm không có bà bạn già nào ở nhà.

Du Dao trên đường đi đến đã suy nghĩ, nếu như vừa vào đây đã thấy một bà già, cô nên gọi em gái hay là bà, hoặc là nên động tay trước rồi nói.

Thành thật mà nói, tính tình của cô không được tốt lắm, cô lo là lúc cô khó chịu, sẽ đánh người già, làm bộ xương già của Giang Trọng Lâm gãy mất.

”Em ngồi xuống trước nghỉ ngơi đi, anh đi rót nước cho em.” Giang Trọng Lâm lấy đôi dép cho cô thay, nói chuyện với cô đặc biệt gần gũi nhưng cũng rất khách khí.

Du Dao đứng trên góc độ của anh ngẫm nghĩ, bây giờ anh ấy đang đối mặt với tâm trạng giống như kiểu anh em họ hàng xa lâu ngày ko liên lạc đến chơi vậy, không thể không để ý nhưng lại không thể thân thiết nổi, kèm theo đó là vài phần ngại ngùng.

Thực ra, với quan hệ của bọn họ trước đây, sau đó lại liên hệ với tình hình hiện tại mà nói thực sự rất xấu hổ.

Du Dao khó chịu sắp bay lên trời, nếu như là lúc trước, cô sẽ trực tiếp ném người tới sô pha để ”nói chuyện xíu” rồi.

Nhưng lúc này, lý trí cô mách bảo rằng bản thân không có lý do gì để tức giận, dù sao chuyện xuyên không này, bọn cô không thể khống chế được, nói cho cùng thì Giang Trọng Lâm cũng không làm gì sai, với anh mà nói, bốn mươi năm không gặp, thái độ xa cách như thế này thì rất bình thường.

Nhưng đối với Du Dao mà nói, sáng hôm nay, khi thằng nhóc Giang Trọng Lâm này ngủ dậy đỏ mặt ngượng ngùng nói tối nay sẽ về sớm hơn một chút, lúc đó cô thấy ánh mắt của anh trong veo, mềm mại như nước.

Nhưng bây giờ thì sao? Ngoại trừ ánh mắt đầu tiên ra, đôi mắt của anh chưa từng nhìn thẳng vào cô.

Du Dao nhìn thấy anh định đi về phía trước, này một tiếng gọi anh đứng lại, Giang Trọng Lâm quay đầu, Du Dao ngay lập tức lấy túi đồ trong tay đưa cho anh, nhìn anh nói: “Sáng sớm anh nói anh muốn ăn cá rô mó, nên em mua hai con đó.”


Giang Trọng Lâm sững sốt trong giây lát, có lẽ bởi vì câu nói này nên có chút hoảng hốt, rốt cuộc vẻ bình tĩnh của anh từ trên đường đến lúc này đã bị tróc ra một mảng.

Nhưng anh rất nhanh đã quay đầu lại, cúi đầu tháo kính ra lau rồi đeo trở lại, sau đó mới tay nhanh nhẹn nhận lấy túi đồ Du Dao đưa, ”À, được.” Anh cười một chút, vẫn là dáng vẻ ôn hòa, lại rất khách khí đó.

Du Dao không nhịn được, cố đi đến vỗ một cái mạnh vào mông của ông lão, khiến anh giật mình, chống vào cái tủ kế bên để ổn định cơ thể, Du Dao mới cảm thấy thoải mái được một chút, xỏ dẹp đi lộc cộc vào phòng, nằm thẳng xuống ghế sô pha.

Giang Trọng Lâm cầm túi đồ đứng ở đó một chốc, rồi vào theo, trước tiên là nhìn thoáng qua phòng khách, nhìn thấy Du Dao tự nhiên nằm thoải mái trên ghế sô pha ở phòng khách, lúc này mới đi vô nhà bếp để túi đồ xuống.

Một lúc sau, anh bưng ly nước đến cho Du Dao.

Du Dao trước đó đã uống nước đến phát no, không muốn động đậy, nhưng khi thấy Giang Trọng Lâm yên lặng nhìn cái ly, nên cô vẫn đứng lên bưng ly nước nhấp một chút.

Có vị ngọt, đã bỏ thêm mật ong.

Hai người họ đã sống với nhau hơn một năm, uống nước có thêm mật ong đã là thói quen của Du Dao, Giang Trọng Lâm người này không thích uống trà, không thích uống rượu, thường thì chỉ uống nước trắng, mới tuổi trẻ mà không biết là tật xấu gì nữa.

Cũng không biết hiện tại tật xấu này còn hay không.

“Anh…” Du Dao nhìn ông lão phía đối diện, có chút do dự nói một tiếng, nhưng không biết nói gì tiếp, có lẽ có quá nhiều chuyện muốn hỏi nên cô không biết nên hỏi gì trước.

Cô có chút phiền não vò tóc, nằm xuống sô pha thêm một lần nữa, đạp một cái bay luôn cái gối trên sô pha.

Giang Trọng Lâm ngồi ở đối diện, tính tình lúc trẻ hay già đều tốt như nhau, thậm chí bây giờ còn tốt hơn, anh thấy thế nói: ”Trong nhà chỉ có một mình anh, em yên tâm sống ở đây, có một hiệp ước hỗ trợ xã hội đặc biệt cho tình huống của em, ngày mai anh sẽ dẫn em đi làm chứng minh nhân dân và mua đồ dùng hằng ngày.”

“Em không cần lo lắng, cũng không cần sốt ruột, từ từ sẽ quen thôi.” Ông lão nhẹ giọng an ủi cô, không nhắc đến dù chỉ một chút về bốn mươi năm qua của mình, cũng không hỏi cô điều gì.

Du Dao ồ rồi ngồi xuống, cau mày hỏi: “Anh xem em là cháu gái đúng không?”

Giang Trọng Lâm mở to mắt, nhìn cô rồi thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Anh đã hơn sáu mươi rồi, gần như có thể làm ông của em.”

Khi còn trẻ, anh có dáng vẻ phong độ tri thức, tính tình tốt chẳng bao giờ đỏ mặt tía tai với ai, lúc này, anh càng là một ông lão nhìn xa trông rộng, có chút hoài niệm và có chút thẫn thờ nhìn chăm chú vào cô, cứ như đã nhìn thấy rõ nội tâm của cô vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận