Ly Y Khả Sanh nàng
chưa nghĩ tới sẽ có ngày bước chân về Minh phủ, cảnh vật không quen
thuộc, người không ấn tượng. Các nương tiếp đón không quá náo nhiệt,
huynh đệ tỷ muội lại càng không. Thật đúng như trong lời Vân Hiểu nói,
vị tiểu thư thiếp thất này hoàn toàn mờ nhạt đến không thể mờ nhạt hơn, gia nhân thấy nàng đều đúng phép hành lễ, không ai dám ngước nhìn cũng không dám chậm trễ một bước chân.Chỉ có một người đáng để chú ý tới,
đó là Lục muội
Ly Y Khả Sanh trở về biệt viện nhỏ nay đã được sắp
xếp chỗ tốt hơn trước, Minh Khải Hàn vẫn chưa hồi phủ, chỉ có các di
nương đều đang bận rộn chuẩn bị lễ giỗ ngày mai.
Người có thể nói
quá nhiều câu với nàng là Lục muội theo lễ phép xưng hô, khuôn mặt được
coi tiểu mỹ nhân, lời lẽ thân mật cử chỉ thân thiết giống như việc
trước đây nàng và nàng ta vốn là tỷ muội ruột thịt
Vân Hiểu cùng Vân
Tranh rời đi, chỉ có Bích A Dao đang soạn sửa đồ dùng, trong phòng chỉ còn nàng ta và nàng. Là một tiểu mỹ nhân, hài tử của kỹ nữ, do Minh
Khải Hàn chuộc từ một thanh lâu. Trong phủ thường bị bắt nạt bởi vài tỷ muội khác, nhan sắc có phần nổi bật. Nhìn tay chân có vài vết thương
cả mới lẫn cũ khá nhiều.
” Tam tỷ nữ tử không thể ngày ngày tháng tháng che dung nhan “
” Ừ “
” Muội cùng mẫu thân mới vào phủ không lâu mới biết có một tam tỷ đang du ngoạn ở bên ngoài, chỉ mới gặp tựa như thấy tri kỉ ngàn năm “ Lục muội
cười duyên, tay ngọc sau áo nâng lên che miệng, thân thiết rót trà cho
Ly Y Khả Sanh
Thật ngại, nàng vốn không muốn cái gì tri kỉ. Nữ tử này đây là đang tính cái gì.
Phía ngoài trời dần tối, sân đình lên đèn, đột ngột lại nghe tiếng quát lanh lảnh tới gần cửa chính. Ly Y Khả Sanh tâm trôi lên tầng mây mặc Lục
muội hàn huyên tâm sự.
” Cũng không nghĩ tới rằng nàng ta là ai về tới phủ không có mặt mũi để hành lễ với ta “
Xem đi, một màn nữ chủ chịu sự đả kích của vài tỷ muội trong truyền thuyết
đã xuất hiện. Ngoài cửa lớn là tiếng bước chân ba, bốn người. Trong
phòng Lục muội nghe thấy âm thanh mới lo lắng nhìn Ly Y Khả Sanh “ Tam
tỷ... nhị tỷ sợ rằng... tỷ ấy... “
Ly Y Khả Sanh chống cằm, híp
mắt nhìn bóng dáng ngoài cửa lớn vung roi tạo nên trường khí lớn trong
sân. Lục muội giống như quen thuộc trường roi, khuôn mặt ủy khuất lệ
trào run run ngồi im.
” Tam tiểu thư, nhị tiểu thư tới người không ra hành lễ? “ Tiếng nói vọng từ ngoài vào của nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư
” Tam tỷ...” Lục muội ngồi cạnh chịu sự giận dữ cũng vội thúc dục Ly Y
Khả Sanh, nhìn nàng vẫn mặt lơ đễnh thưởng trà trong lòng không khỏi
một trận khẩn trương, người này muốn chết sao. Trường roi của nhị tiểu
thư chỉ chạm tới cũng lưu lại vết sẹo rất lâu đau rát tứ chi, huống hồ
gì nàng ta tính tình khó ưa, kiêu ngạo do nuông chiều
” Tam tiểu thư “ Bước vào cửa là nha hoàn bên người nhị tiểu thư, nàng ta mặt ngước
cao, híp mắt nhìn điệu bộ chẳng muốn nhúc nhích của Ly Y Khả Sanh trướng mắt lớn tiếng
Minh Khải Tuyết Liên đứng ngoài sân vung roi khiến
vài khóm hoa trong vườn chịu một trưởng lớn nát tan. Tứ muội đứng sau
âm thầm cười, vội xoa dịu “ Nhị tỷ, nàng ta không để cho tỷ ba phần mặt
mũi xem ra ở bên ngoài quá lâu tính bần hàn đã ăn vào xương cốt “
” Hừ, chỉ là đứa do thiếp thất sinh ra lại dám kiêu ngạo về tới phủ không đến hành lễ, cũng thật xem nhẹ sự dạy dỗ “
” Tỷ nói phải, tỷ cũng sắp trở thành Tam phi, nay nàng ta cố ý muốn qua mặt, trước kia nhan sắc không có nay lấy gì kiêu ngạo “
Dứt lời,
nhìn thấy thân thể của nha hoàn bên người bay ra khỏi cửa chính rơi trên nền đất, trọng thương không nhẹ ngất xỉu. Minh Khải Tuyết Liên đã vài
phần tối mặt, tay cầm chắc trường roi, vung mạnh đánh tan cánh cửa ghỗ
lớn. Tứ muội tay che đi nửa mặt, nhìn tiểu nha hoàn vừa còn bình thường nay như mất mạng nằm im lìm dưới đất, trong lòng một trận thất kinh
không thôi
” Vân Hiểu, nhị tiểu thư Minh phủ cũng thật to gan “ Vân
Tranh cùng Vân Hiểu tay ôm đồ, đứng dựa lưng vào tường nhìn một góc sự
tình, lại nhìn tiểu nha hoàn nằm bất động trên đất. Đứng cạnh hai
người là một hắc y nhân, im lặng dõi theo
” Ở kinh thành đã sắp xếp
ổn thỏa, chủ tử giống như nôn nóng muốn đón chủ mẫu hồi phủ “ âm thanh
nhàn nhạt, hắc y nhân nhìn Nhị tiểu thư Minh phủ trong sân đã tiến vào
phòng Ly Y Khả Sanh
Vân Hiểu rời mắt, nhìn Hắc y nhân “ Ảnh đại nhân, trên đường về Lục Đế đã có vài người phát hiện ra tiểu thư còn sống.
Mê hương dược cũng đã dùng tới mức hạn chế, mỗi lần xảy ra sự việc đều
dùng dẫn đến tiểu thư hoàn toàn trong trạng thái mơ hồ mỗi khi tỉnh dậy “
” Các ngươi quả không phụ sự kì vọng của chủ tử “
Tiểu nha đầu Vân Tranh hiếm khi yên lặng, trong đầu một mống suy nghĩ không xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người
” Có điều, tai mắt trong kinh thành dòm ngó, chủ tử chỉ một mực muốn để
chủ mẫu mơ hồ, nếu nhớ quá rõ chuyện trước kia, chi e rằng..” Vân Hiểu
nói
” Bổn phận của các ngươi là bảo hộ chủ mẫu nguyên vẹn, chủ nhân có lo liệu”
” Vâng, Ảnh đại nhân “
Hai người cung kính cúi đầu, bóng dáng người vừa rồi biến mất không dấu vết. Vân Hiểu chỉnh lại y phục trên tay nhìn Vân Tranh
” Trong lòng có gì nghi tâm? “
” A Hiểu... theo tiểu thư đã lâu, trước khi được chủ tử tái sinh gân cốt tiểu thư là kẻ đáng thương, chỉ mong người không nhớ lại đoạn bi
thương trước kia”
” Chủ nhân đã hết lòng, toàn tâm toàn ý, chỉ là vài việc nhân sinh khó giải đáp, phận tôi tớ như chúng ta, có muốn cũng
không thay đổi được gì nhiều “ Vân Hiểu xoa đầu Vân Tranh, nhìn tiểu nha đầu ánh mắt chua xót gật gật
” Tiểu thư... thật ra không nhớ gì
cũng là việc tốt “ Vân Hiểu ánh mắt cụp xuống, môi mấp máy tiếp tục dõi mắt chăm chú nhìn tình hình ngoài sân.
Phía bên kia đã tạo thành
một trận náo loạn, Ly Y Khả Sanh rốt cuộc cũng chịu phủi váy đứng dậy,
chậm rì rì đi ra ngoài. Quan sát vị Nhị tiểu thư trong truyền thuyết,
ra là người có sắc cũng có tài, chỉ kém đức, ngông cuồng cũng là lẽ
đương nhiên. Với nhan sắc hiện tại của nàng ta cũng đủ kiêu ngạo chưa
kể đến tài năng. Minh phủ xem không hề nhỏ, chức vụ Ly Y Khả Sanh vẫn
chưa thể rõ hết nhưng theo quan sát cõ thể thấy thuộc dòng dõi thư hương quý tộc.
Minh Khải Tuyết Liên nhận được cái nhìn của Ly Y Khả Sanh
khiến nàng ta khó chịu, vung một roi lên quật thẳng vào người Ly Y Khả
Sanh liền quát lớn
” Gặp Nhị tỷ ngươi còn không biết phép tắc mà hành lễ? “
Lục muội hai tay run rẩy che miệng, nhìn trưởng roi chỉ trực quật vào
người Ly Y Khả Sanh không ngờ tới không những không chạm vào nổi một sợi tóc của nàng mà còn bật ngược phản phệ lại Minh Khải Tuyết Liên khiến
nàng ta trợn tròn mắt ăn một roi đau điếng ngã về phía sau. Đám nha
hoàn cùng Tứ Muội không kịp phản ứng khiến nàng ta thân thể ngã dập
xuống đất
” Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư “
Hai nha hoàn bên cạnh
hoảng hốt đỡ nàng ta dậy, nhìn trên mặt đã có tia máu mới vội vội vàng
vàng rút khăn đưa cho Minh Khải Tuyết Liên. Nàng ta còn đang bần thần
mới phát hiện huyết sắc chảy dài trên dung nhan rớt xuống, tay cầm lấy
khăn lau mạnh” Ngươi... ngươi.mm “ miệng không ngừng nghỉ lẩm bẩm như
không thể tiếp thu nhận chuyện vừa rồi xảy ra
Tứ muội ngước nhìn Ly Y Khả Sanh, cảm nhận được sự sắc bén như dao liền ngậm miệng không phát
ngôn gì thêm. Nhìn Minh Khải Tuyết Liên dung nhan đã có vết trong lòng
bỗng chốc lại hả hê không thôi. Vị trí Tam phi của Tam hoàng tử hẳn là
nàng ta khó khăn ngồi hơn trước kia
” A....aaaaaaaaa “ Tiếng thét
thất thanh thu hút vài nam nhân vừa hồi phủ thính lực tốt nhanh chóng
phi thân tới, có mặt tại sân đình viện vốn đã vắng bóng người nay lại
đông như diễn xiếc.
Minh Khải Hàn cùng ba người con trai tới nơi
thì thấy một màn lạ lẫm thế này. Ly Y Khả Sanh đứng dựa cửa nhìn Minh
Khải Tuyết Liên gục trong sân đang ôm lấy khuôn mặt mà gào thét, miệng
luôn mồm “ Tiện nhân, tiện nhân....aaa “
” Chuyện gì đang xảy ra “
Minh Khải Hàn so với suy nghĩ của nàng khác xa, lão là người có tuổi đã
qua tứ tuần nhưng dáng vóng cùng khuôn mặt vẫn còn mang phong thái hào
hoa như chưa già, đi theo sau là ba nam nhân con của Minh Khải Hàn,
thiếu gia Minh phủ.Xem quan phục trên người chưa kịp thay hẳn là vừa bãi triều mới tới nơi này ngay khi nghe thấy tiếng hét thê thảm của Minh
Khải Tuyết Liên
Các di nương cũng vội vàng tới qua,không nghĩ lại
thấy một màn kì lạ, dung nhan Minh Khải Tuyết Liên dính một đường máu,
huyết sắc vẫn không ngừng chảy, nàng ta ngay cả trường roi kiêu ngạo
không bao giờ rời tay cuối cùng vẫn phải vất qua một bên mà ôm lấy khuôn mặt
” Lão gia...” Đại phu nhân oán hận ôm lấy con, nâng khuôn mặt Minh Khải Tuyết Liên lên nhìn thấy một phen trấn động nước mắt lã chã “ Ông xem, con tiện nhân kia ra tay với Liên nhi, sắp tới Liên nhi thành
thân dung mạo không hoàn chỉnh,ông nói xem, phải làm sao xuất giá...
Tam vương gia sẽ trách tội “
Minh Khải Hàn nhìn nữ nhi ôm lấy mặt,
trước kiêu ngạo nay giống như phát điên, lại đưa mắt nhìn Ly Y Khả Sanh
đang ung dung xem cục diện, trong lòng căm phẫn không thôi, chú ý tới
Vân Hiểu cùng Vân Tranh đi tới, tay trong ống tay áo nắm chặt thành
quyền. Khuôn mặt cứng ngắc nói “ Đưa Liên nhi về phòng, sai người mời
ngự y giỏi nhất về Minh phủ, làm đi “
” Lão gia... ông bỏ qua cho con tiện nhân kia?Lão gia, nàng ta là cái gì ông bỏ qua “ Đại phu nhân gào khóc, ôm lấy Minh Khải Tuyết Liên đang run rẩy không ngừng, nhìn Minh
Khải Hàn phất tay áo rời đi làm lơ mọi chuyện, uất ức không thôi ôm lấy
nữ nhi.
Minh Khải Hứa nhìn muội muội huyết thống lại đưa mắt nhìn Ly Y Khả Sanh, chỉ trách kẻ ngu ngốc non dại, nữ nhân đúng thật là phiền
phức. Nàng có tài cũng có sắc, nàng kinh thiên địa nghĩa, nàng trong
lòng hắn trước kia là một hồi mộng không thể với tới. Minh Khải Trác
cùng Minh Khải Triệt mỗi người một suy nghĩ, đại ca Minh Khải Trác tính
cách ngông nghênh, nhìn Ly Y Khả Sanh đáy lòng thèm thuồng không thôi.
Ngoài mặt đã biểu lộ rõ nét khiến Vân Hiểu để mắt tới
Tam thiếu gia
Minh Khải Triệt là người không màng danh lợi, thuộc dạng thư sinh, thích đọc sách thánh hiền, nhu nhược vô dụng nhìn thấy máu chân tay đã không
vững
” Nương, trước nên đưa muội muội về chữa trị, thời gian lâu vết thương càng khó lòng hồi phục “
” Các ngươi trúng tà rồi phải không “ Đại phu nhân nhìn biểu tình muốn bỏ qua chuyện, chống nạnh đứng dậy, quát lớn chỉ tay vào Ly Y Khả Sanh
cách đó không xa “ Con tiện nhân, mẫu thân ngươi đã hoa tàn bại liễu
quyến rũ lão gia, ta cho ngươi nương nhờ vài năm lại không nghĩ tới
ngươi vong ơn bội nghĩa, dùng oán báo ân “
Ly Y Khả Sanh trong lòng
vốn thắc mắc việc Minh Khải Hàn bỏ qua mọi việc nay được Đại phu nhân
nhắc đến khiến nàng chú ý tới. Nhìn đám di nương cuời trộm lại nhìn
Đại phu nhân đang hừng hực tức giận, bỏ qua tôn nghiêm mà mắng mạnh
miệng, nàng nói “ Hay cho câu lấy oán báo ân? Các ngươi mắt nhìn thấy
ta ra tay với Nhị tiểu thư? “
Đám nha hoàn hết liếc nhau lại đồng
loạt gật đầu, thực chất cái mà bọn họ nhìn thấy chỉ là Minh Khải Tuyết Liên vung trưởng lực đánh Ly Y Khả Sanh nhưng không rõ vì sao roi trên
tay nàng ta quật ngược lại chính mình. Nếu nói như vậy chẳng phải Nhị
tiểu thư đây là tự tìm đường chết hay sao
” Ngươi còn già mồm chối cãi, ta xem Minh phủ này còn không biết tôn ti trật tự trên dưới “
Đại phu nhân nhìn đám nha hòan quay sang lại thị uy với Ly Y Khả Sanh, tay không ngừng vỗ về nữ nhi bà ta
” Ngu xuẩn, còn không mau khai thật” Minh Khải Hứa trầm giọng nhìn đám
nha hoàn đang lắp bắp, lại nhìn tới Ly Y Khả Sanh đang bước lại gần Đại
phu nhân vội phi tới chắn trước người y, hắn đối diện nhìn nàng “ Tam
muội, ngươi nên về phòng, mẫu thân nhất thời hồ đồ thôi “
Vân Hiểu
cùng Vân Tranh đứng cạnh cửa chỉ chăm chú cùng dõi mắt theo, nhìn hành
động của Nhị thiếu gia là đang bảo vệ Đại phu nhân. Đại thiếu gia phất
quạt cười nói “ Khả Sanh muội làm sao có thể ra tay với Liên nhi, các
nguơi đều là lũ cầu nô tài “
” Chúng nô tì... không dám, sự thật là chúng nô tì tường tận nhìn thấy Tam Tiểu thư ra tay... “
Đám nha hoàn rối rít quỳ xuống, vội vội vàng vàng thanh minh, nói không dám ngẩng đầu nhìn Minh Khải Trác đã lên tiếng
” Ngu xuẩn “ Minh Khải Hứa quát khiến đám nha hoàn im bặt, nước mắt lưng
tròng. Nhìn Ly Y Khả Sanh muốn tới gần Minh Khải Tuyết Liên, Minh Khải
Hứa vươn tay ra chắn, hắn nhìn nàng, muốn nhìn thấy dung nhan sau lớp
lụa mỏng, thu hồi tâm ý, tỉnh táo nói” Tam muội, trời đã tối,muội
đường xa hồi phủ nên nghỉ ngơi, mai là ngày giỗ ngoại tổ bận rộn nên giữ sức “
” Nhị ca “
” Hứa nhi, con...”
” Đều im lặng về phòng hết đi “
Ly Y Khả Sanh nâng ống tay áo, cười thành tiếng “ Nhị ca, huynh sao vậy? Ta vốn chưa có động thủ huynh này là ý gì “
” Tam muội “ Minh Khải Hứa nghe tiếng cười thanh thoát của nàng, trong
lòng trật đi một nhịp, người vẫn chắn trước mặt Đại phu nhân cùng Minh
Khải Tuyết Liên.
Đám nha hoàn nâng nàng ta lên liền bị hất mạnh tay, Minh Khải Tuyết Liên ấm ức, giọng nói gằn từng tiếng “ Nhị Ca huynh từ
trước tới nay luôn yêu thương muội,lần này là con tiện nhân này sai,
nàng ta đả thương muội, huynh xem dung nhan của ta... xem đi “
Nàng ta ôm lấy mặt, loạng choạng đứng dậy, Minh Khải Trác gập quạt nâng lên khuôn mặt y tránh máu chạm tới tay
” Muội nên biết, không phải bất cứ chuyện gì cũng đều có thể dung túng muội, chuyện lần này, muội nên nhượng một bước “
” Đại ca... huynh “
”Các ngươi cùng lão gia biện minh cho nó? Minh phủ từ bao giờ đã tới bước đường này? Đều tránh ra cho ta “
Ly Y Khả Sanh nhìn một màn giằng co, người nhất quyết kẻ lại không chịu
thối lui. Mất kiên nhẫn không cười nữa, ra một trưởng đánh vào cánh tay của Minh Khải Hứa khiến hắn lùi lại che lấy Đại phu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...