Ta mười lăm tuổi đính hôn, mười sáu tuổi kết hôn.
Trước khi lên kiệu hoa, mẫu thân ta nhìn ta mà không cấm rơi nước mắt.
Ta cúi gần sát bên tai bà nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân yên tâm đi, con nhất định sẽ sống thật tốt.
Mẫu thân hai mắt đỏ lừ, bà đích thân cầm lấy khăn voan đỏ che lên đầu ta rồi mới dưới sự thúc giục của hỉ nương để đại ca ta cõng ta đi ra ngoài đưa lên kiệu hoa.
Thành hôn là một chuỗi các quá trình nối liền nhau khiến người ta không khỏi có chút mệt mỏi, nhất là cô dâu mới như ta.
Sáng sớm gà còn chưa kịp gáy, ta đã bị kêu dậy tắm rửa mặc vào hỉ phục tân nương cùng thực hiện đủ loại quy chế, tục lệ đưa dâu, đón dâu.
Đến cuối cùng bái đường xong đi vào hôn phòng ngồi chờ tân lang đến mở khăn voan thì trời đã xế chiều, nhà nhà bắt đầu lên đèn, điểm đuốc.
Ta đã phải chịu đựng nguyên một ngày trời không được ăn uống thứ gì vì sợ trong lúc hành lễ lại bất ngờ cần đi phương tiện sẽ không tốt.
Vì thế hiện tại bụng nhỏ của ta đã bắt đầu hành quân vũ trang kháng nghị ầm ĩ bên trong, ta đói đến mắt mờ ù tai, toàn quá trình làm lễ gần như là cử động theo quán tính cùng hỉ nương nâng đỡ bên cạnh trợ giúp tiến hành.
Thúy Bình nhìn ta ngồi yên trên hỉ giường thì đến gần lấy ra trong khăn tay mấy khối bánh đậu xanh nho nhỏ có kích cỡ vừa đủ một ngụm cắn xuống, nàng đối với ta nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu thư, ăn chút lót dạ đi ạ.
Ta không chút khách khí đem toàn bộ bánh trong tay Thùy Bình ăn sạch, lại nương nàng rót cho hai ly trà nhỏ uống vào bụng mới thấy bản thân sống lại một chút.
Lại qua trong chốc lát, tân lang tiến vào đem khăn voan trên đầu ta gở xuống.
Lúc này, ta mới ngẩn đầu cẩn thận đánh giá phu quân tương lai của mình.
Như mọi người nói, dung mạo của hắn thuộc loại trăng sáng gió mát, phiên phiên quý công tử.
Tóm lại, tuy không phải mẫu hình lý tưởng của ta nhưng chung quy cũng không có chướng mắt.
Ít nhất, lần đầu gặp mặt ấn tượng của ta đối với bền ngoài của hắn cũng tạm được, đánh giá đạt thang điểm 7/10.
Nếu là người yêu thích thể loại tiểu thịt tươi non mịn kiểu thư sinh, có lẽ sẽ thích hắn khoản này.
Nhưng tiếc thay, gu thẩm mỹ của ta là mãnh nam có sáu đến tám khối cơ bụng kia.
Mà thôi, chỉ cần không phải sinh trưởng khó coi là ta thỏa mãn rồi.
Dù sao cũng có được quyền lựa chọn đâu, không phải sao?
Được vậy đã tốt lắm rồi, ta đã thoả mãn, không cầu thêm gì hơn.
Ta đối với hắn mỉm cười, giả vờ thẹn thùng hơi rũ xuống mi mắt.
Trước khi rũ mi nhìn xuống, ta thấy được môi hắn hơi mỉm cười, có vẻ hắn đối với ta cũng là hài lòng, đúng không?
Uống xong rượu giao bôi, lại đi thêm vài tiến trình nhỏ khác, nghe hỉ nương xướng lời chúc con đàn cháu đống,… Xong, hắn đứng dậy rời đi ra ngoài tiền sảnh tiếp khách.
Trước khi đi, hắn đối với ta nói:
- Chờ vi phu chút xíu, ta sẽ sớm quay lại.
Sau đó hắn đối với hạ nhân ra lệnh:
- Mau đem thức ăn bưng lên cho nhị thiếu nãi nãi dùng.
Rồi hắn lại hướng về phía ta nói tiếp:
- Nàng trong lúc chờ ta thì ráng ăn một chút, đừng để bị đói.
Sau đó hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta rồi xoay người cất bước đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua các nha hoàn lại căn dặn lần nữa:
- Hầu hạ thiếu phu nhân cho cẩn thận, biết chưa?
Các hạ nhân lập tức nhún người gập gối xưng vâng, rồi đưa tiễn hắn rời đi.
Rất nhanh, thức ăn đã sớm được chuẩn bị sẵn được bưng lên.
Chủng loại không nhiều, chỉ có một tô mì lớn nóng hổi với nước dùng thơm nồng đặc sệt vị ngọt của xương, bên trên rải một lớp thịt gà xé ti ăn kèm cùng rau thơm trông cô cùng hấp dẫn, một món cải xoong xào thịt bò, một đĩa trứng gà tráng bao cùng thịt xông khói và cuối cùng là chén chè hạt sen nho nhỏ dùng làm món tráng miệng.
Sau khi ta ăn no thì cho người dọn bàn, còn bản thân dưới sự trợ giúp của Thúy Bình và Thúy Ngân đem hỉ phục nặng nề trên người thay ra, lại đi vòng ra sau bình phong nơi đặt sẵn bồn tắm lớn đem mồ hôi trên người rửa sạch một lần, lau khô, thoa lên nhũ hương được tinh chế đặc biệt, mặc vào áo ngủ màu đỏ vui mừng.
Làm xong hết tất cả, ta quay trở lại ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường chờ đợi phu quân của mình quay lại.
Hắn nói mau chóng trở lại chính là nhanh nhất cũng phải qua nửa canh giờ.
Ta vừa ngồi xuống chờ hắn trong chốc lát, tầm khoản nửa khắc, thì thấy hắn được hai người hầu nửa nâng nửa đỡ dìu đi vào.
Một bộ say đến bất tỉnh nhân sự.
Đến khi mọi người đều lui xuống, cửa đóng lại, đột nhiên cái người đáng lý nên đang say bí tỉ kia bất chợt mở ra hai mắt ngồi bật dậy nhìn ta.
Hai mắt hắn thanh minh, sáng ngời nào có biểu hiện của say rượu.
Hóa ra hắn trang say nha.
Hắn hướng ta cười hì hì, nháy mắt biểu thị sự đắc ý.
Ta từ ban đầu bị hắn làm cho giật mình (do người đang nằm im trên giường đột nhiên bất ngờ bật dậy) đến sau nhìn hắn cười đắc chí thì không khỏi cũng nở nụ cười theo.
Hắn vươn tay ôm vòng lấy ta, ta thuận thế ngã nhào vào trong lồng ngực hắn.
Hắn cười nói nhỏ bên tai ta, âm thanh hơi khàn khàn, trầm thấp lại phá lệ mê người.
Giọng nói của hắn nghe vào tai rất liêu nhân, là cái gọi ví von sẽ khiến lỗ tai người nghe mang thai.
Đây là phúc âm cho những ai có chứng thanh âm khống, đáng tiếc ta không có, ha hả.
Hắn nói:
- Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, mỹ nhân đang chờ vi phu sao nỡ để người đợi lâu.
Đêm tuy còn dài nhưng chúng ta cũng nên bắt đầu tâm tình chứ nhỉ, nương tử!
Ta nhẹ giọng, mặt núp trong lồng ngực hắn, thẹn thùng (nghẹn) đáp:
- Ừm!
Quả thật không thể nhìn người xem ở bề ngoài, phu quân của ta thật cho ta một kinh hỉ lớn.
Hắn cư nhiên là thể loại nhìn qua nhu nhược như gà luộc thư sinh, nhưng khi cởi áo ra mới biết bản thân rất có thực liêu vạn phần.
Hắn là loại mặc áo vào trông gầy, cởi ra hết lại rất có da có thịt.
Không nói có tám múi cơ bụng nhưng sáu múi là vẫn có, toàn thân đều tràn đầy sức co giãn của cơ bắp săn chắc và lực lượng (sinh lực) dồi dào.
Chúng ta lăn hai lần giường, vì chiếu cố ta là lần đầu nên hắn ‘cố mà’ nghẹn lại, nói lần sau ta phải bồi thường cho hắn.
Hắn như sói đói gặp được món ngon mĩ vị đối với ta tiến hành công kích kịch liệt, khiến ta suýt nữa chống đỡ không nổi mà ngất qua đi.
Ta đời này tuy là gái tân, nhưng đời trước lại không phải chưa thông sự đời.
Thậm chí trong chuyện giường chiếu, kỹ thuật của ta còn rất là không tồi.
Ta biết cách phối hợp làm sao để mình lẫn người đối diện đều cảm thấy sung sướng, thoải mái nhất trong suốt toàn quá trình làm.
Hắn dường như bị thân thể và kỹ thuật của ta mê hoặc chinh phục, cũng có thể là vì đồ cái mới mẻ chưa qua, cái này ta không biết.
Chỉ là sau tân hôn một thời gian dài hắn đều không đi nơi khác mà chỉ chuyên chúc độc lưu tại phòng ta.
Kể cả ngày ta hành kinh trong người hắn cũng ở lại.
Những lúc đó, nếu là hắn có nhu cầu, thì ta còn phải cực cực khổ khổ dùng tay thậm chí là miệng cho hắn thư giải.
Hắn quả thật chính là không nói lý, không để người ta sống yên mà.
Ai cần ai đến lấy đi, ta từ chối, không muốn.
Tuy việc sinh hoạt vợ chồng điều độ có ích cho phát triển mối quan hệ phu càng thêm bền vững, thân mật, đối sức khỏe và tinh thần cũng tốt.
Nhưng đó là đi kèm với hai chữ ‘điều độ’, hiểu hai chữ này biểu thị ý nghĩa gì không?
Nhưng hiện tại thì sao?
Hắn cứ như con ngựa hoang thoát cương, trai tân mới được khai bao lần đầu, thực tủy biết vị, dương cương chi khí luôn luôn tràn đầy mỗi ngày.
Nếu cứ để nguyên tình trạng như vậy ta sợ mình sẽ có lúc không chịu nổi mà đem tiểu huynh đệ của hắn tiễn đi, quá mệt mỏi rồi.
Dường như ông trời cũng nghe thấy oán niệm của ta, vì tránh cho ta hành động nông nổi, phạm phải sai lầm không đáng.
Thế nên đã rũ tình thương can thiệp đi vào giúp ta một đại ân trông thấy.
Một thời gian sau ta phát hiện dì cả đến trễ, đi mời đại phu xem thì được báo mình đã mang thai.
Biết được bản thân có thai khiến ta rất đỗi kinh ngạc, song vui mừng chiếm phần nhiều.
Như vậy cũng tốt, có sớm, sinh sớm, cũng sớm xong việc.
Lương lão gia thiên hướng trưởng tử, còn Lương phu nhân tức bà bà của ta càng cưng con út.
Vì thế, thân là dâu út, ta hiện lại mang trong mình con vợ cả càng thêm được lòng bà bà rất nhiều.
Hiện giờ quyền quản gia vẫn là nằm trong tay bà bà, đại tẩu Trần thị cũng xuất thân tiểu thư khuê các như ta, hiện quản một phần nhỏ gia sự, người trông cũng khôn khéo cơ linh.
Nhưng không hiểu sao khí tràng giữa nàng với bà bà có chút không hợp nhau hay sao ấy.
Lại thêm nàng ta tuy có chút khôn khéo giỏi giang trong công việc quản lý, nhưng đối với giao tế cùng mẹ chồng lại có chút cập rập, khập khiển, không biết cách đưa đẩy khéo léo, hay vận dụng sự vật cùng lời nói đến việc làm sao cho thích hợp, Tính cách của nàng hơi chút cường thế góc cạnh, không chịu thấp nửa cái, một đầu trước mặt mẹ chồng.
Cứ thế, dần dà cảm tình mẹ chồng nàng dâu vốn xưa nay vi diệu lại càng thêm khô khan nguội lạnh, chỉ giữ được cái hòa thuận mặt ngoài, ngầm chính là không ngừng đối chọi lẫn nhau.
Tất nhiên, bà bà có kinh nghiệm đầy mình, một tay quản gia lâu năm, hiện lại vẫn nắm trong tay chưởng quản quyền to.
Lượng muối bà ăn một đời nhiều hơn dâu cả ăn cơm hàng ngày.
Vì vậy, mỗi khi có ngầm tranh chấp thì cũng đều trên cơ Trần thị rất nhiều.
Cả hai cũng không phải là sinh ra xung đột bao lớn, chuyện lớn thì không có, nhưng chuyện nhỏ lại một đống.
Hằng ngày, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thêm lên cũng đủ hai người đấu đến ngươi tới ta đi hết sức gay cấn ngoạn mục.
Và tất nhiên, cuối cùng đều là lấy phía bà bà chiến thắng chung cuộc làm kết thúc.
Ấy vậy mà có lẽ là do càng đánh càng hăng, càng cản càng có động lực tiến tới.
Thế nên, Trần thị vẫn luôn là một bộ càng bị thất bại càng sung sức, mệt keo này ta bày keo khác.
Bao năm qua từ ngày về làm dâu nhà họ Lương đến giờ, nàng ta cùng bà bà của mình âm thầm so chiêu, đấu trí đấu dũng không biết mệt là gì.
Về phần Lương Thiên Minh, phu quân của ta ư?
Hắn khá tốt, đầu óc có, học thức cũng không tồi, thậm chí nếu không cần yêu cầu quá cao có thể nói một câu văn võ song toàn.
Vì là con út, từ nhỏ đến lớn đều có trưởng bối che chở, dọn đường sẵn cho đi.
Dưới sự nuông chiều như vậy mà hắn không trường oai đã khó có được.
Chỉ là vì cuộc đời từ nhỏ đến hiện tại quá thông thuận, bản tâm cũng quang minh không xấu, không có ý tranh giành với ca ca của mình, nên làm hắn biến hóa thành bộ dạng như hiện tại.
Có học thức ngũ xa, một bụng kinh luân, nhưng lại quá ngây thơ, không có kinh nghiệm xã hội, không thông thời vụ, con người lý tưởng hóa.
Hắn cảm thấy quan trường đều là một bè lũ xu nịnh, ô văn nhã.
Mà hắn là người thanh cao không muốn cùng những kẻ đó dính dán đến.
Vì thế, hắn cũng khinh thường với tham gia khoa cử hay vào triều làm quan.
Có thể nói cuộc sống ở nhà chồng của ta tính đến hiện tại còn quá rất thoải mái tự tại.
Mẹ chồng thiên vị, trưởng tẩu bận lo cùng bà bà đấu không để ý đến ta, phu quân ngoài việc không chí tiến tới, suốt ngày sống trong lý tưởng hóa thánh khiết ra.
Thì trong nhà cũng chẳng còn ai có thể khiến ta vướng bận tốn tâm tư cả.
Lương Thiên Minh là có muội muội, nhưng đều là thứ nữ (bà bà chỉ sinh hai đích tử là đại ca và phu quân ta).
Bà bà lại quản gia rất tốt, hiện sức khỏe vẫn dẻo dai, có thể sống thêm mấy chục năm cũng không vấn đề.
Năng lực quản lý của bà khá ưu tú, có thể nói cùng mẫu thân ta cũng không nhường một tấc.
Bà bà là người yêu ai yêu cả đường đi tông chi họ hàng.
Bà ấy cưng con trai út, liên đới nhìn ta cũng thuận mắt hơn, vì thế ta được lợi rất nhiều thứ.
Cũng không gặp phải trường hợp cô em chồng khó chơi nào.
À, nếu tính là bốn bỏ thêm năm lên thành mười, thì tính ra cũng có một vị đáng nhắc đến một chút đấy.
Trong tiểu thuyết thường không phải hay có mấy vụ như biểu muội với biểu ca gì gì đó sao?
Về làm dâu tại Lương gia một thời gian cũng làm ta phát hiện cư nhiên thực sự có một nhân vật như vậy đấy.
Nàng ta tên gọi Trương Nhu Tình, là cháu gái bên họ ngoại, đối với Lương phu nhân xưng một tiếng kêu cô cô.
Do cha mẹ song vong, gia đạo sa sút, trùng hợp khi đó Lương phu nhân về quê bái tổ thấy mà thương đem nàng nhận về nuông dưỡng.
Dù sao Lương phủ to như vậy thêm một người cũng chỉ là thêm một bộ chén đũa mà thôi.
Lương gia nuôi nhiều người nhiều năm như vậy cũng không thế nào.
Vị biểu muội này cũng là một đóa kỳ ba.
Có lẽ là não bộ lúc sinh trưởng ra đường rẽ hoặc cha mẹ nàng sinh nàng lại quên đem cái gọi là đầu óc cho nàng.
Hoặc giả là do đọc quá nhiều thoại bản tình tình ái ái khiến cho đầu óc bị lậm, đem tình huống trong sách bưng ra ngoài đời thực.
Vậy nên, mặc dù nàng ta thân là bé gái mồ côi ở nhờ nhà người ta không những không biết điều làm người.
Ngược lại, luôn tự nhận mình là nữ chính, xem mình quan trọng hóa, muốn cả thiên hạ phải chuyển động quay chung quanh nàng.
Nói đơn giản chính là bệnh công chúa.
Nàng ta tự nhận cùng phu quân của ta có một mối tình so kim liên.
Từ nhỏ hai trẻ vô tư thanh mai trúc mã, đến trưởng thành sẽ như nguyện gả vào Lương gia làm nhị thiếu nãi nãi.
Ai dè hiện thực lại cho nàng ta một cái tát đau đớn.
Nàng ta bản thân vốn cơ thể suy nhược do lúc nhỏ sinh non, mỗi khi trái gió trở trời đều sẽ sinh tràn bệnh nhẹ hoặc nặng.
Nếu không phải được Lương gia cưu mang, không tiếc chút bạc ấy ra bên ngoài rãi, cho nàng xem bệnh, hốt thuốc mới có thể đem nàng bảo bình an sống đến giờ.
Bằng không dựa vào hoàn cảnh gia đình nàng có mà đã sớm về với ông bà từ tám đời chín kiếp rồi.
Trương Nhu Tình ỷ vào là biểu tiểu thư, cùng Lương Thiên Minh cảm tình cực đốc, nghĩ có thể một nước lên trời, từ chim sẻ hóa phượng hoàng.
Ai ngờ, mọi tính toán của nàng ta đều bị chính cô mẫu mà nàng ấy cho rằng là người yêu thương mình nhất không chút thương tiếc phá hủy hoàn toàn.
Ý chung nhân Lương Thiên Minh vốn cùng nàng ‘tình so kim liên’, cũng không có ý phản đối, mà đương trường gật đầu đồng ý hôn sự này, khiến nàng ta thiếu chút nữa không hỏng mất, cũng bệnh nặng một hồi.
Đối với một người đầu óc thanh minh còn là chủ mẫu của một đại tộc, đồng thời cũng là người mẹ yêu thương con trai mình hết mực như Lương phu nhân.
Thì sao có chuyện để một bé gái mồ côi gia đạo sa sút, thậm chí thân thể còn suy nhược ốm yếu dị thường, thường xuyên đi hai bước, bước thứ ba đã bắt đầu thở dốc làm con dâu mình được cơ chứ.
Đưa nàng về nuôi dưỡng là Lương phu nhân nhân từ, nghĩ tình cũ.
Nhưng không có nghĩa là bà sẽ đem tương lai con cháu căn của con trai mình đem ra nói chơi.
Thật đem nàng ấy cưới về làm chính thê, không những không có trợ giúp mà còn có khả năng đem bệnh khí, mệnh khí không tốt lây qua cho con trai của bà thì phải làm sao.
Nếu thật vậy thì quả không có lời, không tốt.
Trương Nhu Tình vẫn tâm tâm niệm niệm làm nhị thiếu nãi nãi của Lương gia.
Đến hiện tại giấc mộng vỡ tan khiến nàng rất khó lòng chấp nhận được.
Nàng ta không dám đối với Lương phu nhân sinh ra bất mãn hay ý kiến gì.
Cũng không nghĩ trách Lương Thiên Minh ‘vô tình’.
Thế nên, cuối cùng đầu mâu chỉ hướng ‘địch’ nhân đã ‘cướp’ đi vị trí nhị thiếu nãi nãi của nàng ấy chính là ta đây, ha hả.
Tuy Trương Nhu Tình đơn phương xem ta là ‘tình địch’ số một, nhưng nếu nói nàng ta muốn làm khó dễ gì ta thì cũng thật không có.
Thứ nhất không có đủ nhân mạch và nhân lực cùng đầu óc để thực hiện.
Thứ hai, như trên.
Cái nàng ta có thể làm cũng chỉ là tránh mặt không thấy, nếu thấy tất sẽ dùng ‘ánh mắt thù địch’ đối với ta ‘chém giết’.
Còn trong lòng có âm thầm nguyền rủa ta gì nữa không thì ta không rõ lắm và cũng chẳng quan tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...