Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
Mộc Hạ ngon lành đánh một giấc dài cho tới tận tối thì mẹ Đường lên gọi cậu dậy, Mộc Hạ mơ màng ngồi dậy nhìn một lượt căn phòng đã sáng đèn từ lâu.
À phải rồi, cậu nhớ ra rồi.
Lúc trước vì biết cậu sợ bóng tối nên cả nhà đã lắp đặt đèn tự động cho toàn bộ căn nhà.
Với chức năng sử dụng năng lượng tự nhiên là chủ yếu nên không mất quá nhiều điện năng được sử dụng và cũng vì thế nên số tiền điện của gia đình cậu vẫn giữ thăng bằng như ban đầu.
Ngồi thơ thẩn ngắm trăng được một lúc thì Mộc Hạ cũng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Cả nhà đã chờ sẵn ở bên dưới.
"Hạ Hạ xuống rồi đấy à"-Hải Đường
"Con chào cả nhà, xin lỗi.
Con xuống hơi trễ"
"Không sao đâu con, mới có 8:30' thôi.
Vẫn còn kịp giờ ăn tối"-Bắc Hải
"Vâng ạ"
"Chúng ta đi thôi nào, xe đã sẵn sàng rồi "-Thảo Anh
"Tý em cứ gọi món gì tùy thích đi, không cần sợ cả nhà tốn tiền đâu.
Dù gì nhờ sự giúp đỡ của mà cả nhà đã vựt dậy và làm ăn khấm khá hơn trước kia nữa.
Hiện tại tiền của anh có thể bao em ăn một bữa ở nhà hàng 5 sao đấy, thấy sao nào"-Trí Khanh ngẩng cao mặt tự hào, đôi mắt hướng Mộc Hạ như cầu được khen ngợi.
Điều này khiến cậu vô cũng mềm lòng.
"Anh cả quá giỏi"-Mộc Hạ giơ ngón like khen thưởng cho Trí Khanh vì thành tích xuất sắc đã được anh đem về cho công ty.
"Còn chị nữa mà"-Thảo Anh vờ hờn dỗi mà làm nũng với Mộc Hạ, cậu chỉ cười nhẹ rồi nói với cô.
"Chị cũng rất tuyệt, cả nhà quá ư là siêu"-Mộc Hạ lại một lần nữa đưa ngon like cổ vũ tinh thần cho Thảo Anh, cô rất vui sướng với lời khen dễ thương của em trai bảo bối liền không kìm nén được mà ôm hôn cậu thắm thiết.
Trí Khanh thấy vậy cũng hùa vào hưởng ứng, trông hai đứa trẻ lớn xác này bây giờ chẳng khác nào hai đứa con nít cả.
"Haha, dễ thương quá đi "-Hải Đường mỉm cười dịu dàng trước sự yên bình và hạnh phúc của gia đình mình.
"Được rồi, đi thôi nào cả nhà"-Bắc Hải trong lòng cũng vui lây, tay ông ôm lấy vai vợ mình mà nhanh chóng thúc giục đám con nhỏ.
Cả nhà nhanh chóng chạy ra xe, Mộc Hạ thoát khỏi cái ôm của Thảo Anh thì ba chân bốn cẳng chạy trước.
Còn để lại hai người anh, chị của mình đuổi theo sau.
Vào trong xe, Trí Khanh và Thảo Anh bám chặt lấy cậu.
Hai người ngồi kề kề sát bên Mộc Hạ không rời.
Dạo này bận việc, lại phải đi công tác nhiều nên bọ họ ít khi gặp được Mộc Hạ.
Nên đâm ra vô cùng nhớ đứa em trai nhỏ này, lúc họ rảnh thì Mộc Hạ lại bận mất tiêu.
Nên tranh thủ những ngày thư thả như thế này, hai người quyết định dành thời gian để ở bên cạnh Mộc Hạ nhiều hơn nữa.
Chiếc xe được mua ở thị trường đồ cổ cứ thế hiên ngang mà chạy trên đường, nhớ lần đó Mộc Hạ đang ôm máy tính ngồi ở phòng khách.
Vô tình lướt trúng gian hàng online của chợ đồ cổ, lúc đó Trí Khanh và Thảo Anh đi tới ngồi cạnh cậu.
"Em đang xem gì vậy Hạ Hạ?"-Thảo Anh
"Em vô tình nhấn vào link của trang bán online của thị trường đồ cổ ạ"
"Chiếc xe này nhìn đẹp đấy"-Trí Khanh
"Anh thích không?"
"Anh thích"-Trí Khanh
"Còn chị thì sao ạ?"
"Chị thích cái dây chuyền nàng tiên cá mới được ra mắt hơn, nghe đâu đang được bán đấu giá.
Nhưng có tiền cũng không mua được, tiếc ghê.
Thế giới chỉ có duy nhất một sợi thôi đấy, do nhà thiết kế ra sợ dây cho năm năm mới đưa ra thị trường đấu giá một món trang sức thôi à.
Với lại nhà thiết kế đó chỉ bán lại cho người có duyên với sợi dây chuyền.
Nên khó mua quá"-Thảo Anh chán nản mà nói.
"Vâng"
Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó mà vào một ngày đẹp trời, số của thị trường đồ cổ đã gọi trực tiếp cho Trí Khanh xuống ký nhận hàng.
Trí Khanh đã rất sốc khi thấy chiếc xe, anh như người vô hồn mà kiểm tra xem xe còn nguyên vẹn không rồi mới ký vào biên lai.
Còn về phần Thảo Anh, cô cũng nhận được chiếc dây chuyền mà mình mong muốn.
Cô đã vỡ oà trong cảm xúc, lập tức đem chiếc dây chuyền xuống khoe với Trí Khanh.
Rồi lại đứng sững lại khi thấy chiếc xe trên sàn đấu giá bữa trước mà Trí Khanh nói thích.
Cả hai người ngờ nghệch nhìn nhau sau đó chợt hiểu ra điều gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...