Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
Mọi người xung quanh thấy được một viễn cảnh tình mẫu tử thiêng liêng mà muốn tắt nghẽn hai dòng nước mắt cảm động của bản thân.
Thật là cấn cấn.
"Thầy hiệu trưởng, vậy còn chuyện con gái tôi bị nó bạo lực học đường thì thầy định giải quyết như nào đây.
Tôi nói cho thầy biết hôm nay nếu như nó không quỳ xuống xin lỗi con gái tôi thì tôi sẽ rút vốn đầu tư của trường.
Còn nữa với tội trạng này thì cần phải đuổi học, trên báo đưa bài thì là nạn nhân ra đây lại lộ rõ bản chất không khác gì đám kia.
Đúng là biết cách lấy lòng thương hại của cộng đồng mạng mà"
Bà ta đắc ý mà nói, hiệu trưởng có vẻ lúng túng đôi chút.
Dù gì vẫn chưa xác định được việc trên sân thượng ngày hôm nay.
Cả khối học sinh thì lại có hai lời khai khác nhau, một bên quyết bảo vệ Mộc Hạ, một bên bênh vực Cát Oanh.
Chợt cửa phòng hiệu trưởng bật mở kèm theo đó là một giọng nói vô cùng có uy lực.
"Là kẻ nào dám bắt nạt con trai cưng của tôi"
Mẹ Đường trên người bận một bộ váy đen dài quý phái, trên khuôn mặt đeo thêm một chiếc kính râm trông rất có khí chất.
Đám bạn cậu thấy vậy liền kinh ngạc không thôi, vì mẹ Đường bây giờ rất khác so với dáng vẻ hiền hậu và dịu dàng mà bọn họ biết.
"Là bà à"
"Tưởng ai, hoá ra là Dương Mỹ"
Bà mẹ ruột của Cát Oanh tên là Dương Mỹ, nhà bà ta cũng có tiếng trong giới kinh doanh nên từ nhỏ được chiều hư nên lớn lên tính cách được hình thành là một người vô cùng kiêu ngạo, xem người nghèo như đám súc vật.
Mẹ Đường nhanh chóng lướt qua bà ta mà hỏi han cục vàng của bà, điều này làm bà ta chịu một sự sỉ nhục lớn.
"Tiểu bảo bối yêu quý của mẹ, con có làm sao không? Số con sao năm nay xui thế, mốt đi chùa giải vận với mẹ đi con"-Hải Đường
"Con không sao ạ, với lại con muốn yên ổn sống nhưng dường như ông trời không cho phép á mẹ.
Suốt ngày cứ vướng vào mấy chuyện không đâu không hà"-Mộc Hạ
"Nó thì làm gì bị gì, chỉ tội cho Cát Oanh bị nó bạo lực nên giờ tay chân, mặt mũi hết xước thì bị bầm tím cả lên"-Dương Mỹ
"Mẹ à, con không sao đâu ạ"-Cát Oanh
"Cô thì làm gì bị gì, tự mình đánh mình xong lại đi đổ oan cho Hạ Hạ.
Cô tưởng ba cái chiêu mèo cào, diễn xuất như dân nghiệp dư đó mà có thể khuấy đảo mũi giáo dư luận mà công kích được Hạ Hạ của tôi thêm lần nữa sao."-Hàn Phong
"Tớ không có"-Cát Oanh
Đứng trước dáng vẻ yếu đuối cần được bảo vệ hiện giờ của Cát Oanh thì chẳng có ai động lòng nổi, ngay cả mẹ Đường cũng cạn tình cạn nghĩa.
Dù gì Cát Oanh cũng là một trong những nguyên nhân đứng sau màn chưa có đủ bằng chứng kết tội đã hại Mộc Hạ, với gia thế như vậy thì việc ả vận dụng cái đầu vào việc ác.
Thì đố lưới trời làm sao có thể dễ dàng nắm thót được.
Bọn họ đứng một bên xem Mẹ Đường và Dương Mỹ cãi nhau ing ỏi, nhìn đến sắc mắt của Hàn Phong đã đen hơn đít nồi mà thì thầm to nhỏ với nhau.
"Chật chật, Hàn Phong đã căng"-Lê Khiết
"Căng cũng phải thôi, đụng vào Hạ Hạ thì cả lớp mình phải xông lên rồi"-Bối Nguyệt
"Chắc lần này ả với Mạc gia toang thật rồi đấy"-Danh Quỳnh
"Cũng phải, sau nhiều chuyện xảy ra thì người có thù địch và sát khí với Hạ Hạ nhất là ả chơ có ai vào đây nữa đâu"-Khiết Băng
"Câu chuyện tráo nhầm con, rồi một loạt chuyện xảy ra.
Tưởng chỉ có trong phim, chuyện....ai mà ngờ giờ bọn mình là được chứng kiến trực tiếp luôn mới hài cốt"-Hàn Vũ
"Bớt đi bây"-Trương Nguyên
"Tao cầu phúc cho cả nhà nhỏ đó"-Thư Khoa
"Không có phúc nổi đâu, nhìn Thời gia đi là biết.
Lần này Hàn Phong quyết chơi khô máu rồi đấy.
Mà chắc chúng ta cũng nên vậy"-Chúc Thành
Cả đám nhìn nhau gật đầu cười gian sau đó lại tiếp tục hóng chuyện, mẹ Đường và Dương Mỹ cãi nhau to tiếng qua lại một hồi cũng dừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...