Xuy Mộng Đáo Tây Châu FULL


Ta bỗng cười, bày ra vẻ mặt yêu kiều mà những vị khách làng chơi thích nhất:
"Hạ Tây Châu, chàng đối xử tốt với ta như vậy, có phải là có ý đồ gì khác không?"
"Nói trước nhé, thấy chàng có tướng mạo cũng được, gặp gỡ qua đêm thì có thể, còn chuyện vợ chồng lâu dài e là chàng không trả nổi! "
Lời còn chưa dứt, trong tay ta đột nhiên bị nhét vào một cái bát nóng hổi.

Ấm áp, không hề bỏng.

Bên trong là món hoành thánh do chính tay chàng nấu.

Giọng điệu của Hạ Tây Châu giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ ngang bướng, có chút bất lực xen lẫn đau đầu.

"Tương Tư, đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy.

"
"Ngày tháng sau này còn dài, ta chỉ không muốn nàng phải hối hận.

"
Ta vốn là người ăn nói sắc sảo, chưa bao giờ kiên nhẫn nghe người khác giảng đạo lý, nhưng hôm đó không hiểu sao, cổ họng như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

Cảm giác này thật khó chịu.

Giống như ta đã bày binh bố trận, sẵn sàng nghênh chiến, tự tin rằng dù đối phương ra chiêu nào, ta cũng có thể đánh cho hắn tan tác.

Ai ngờ đối phương lại không chơi theo luật.

Hai quân đối đầu, tên đã lên dây, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nói một câu đêm nay trăng đẹp thật, mời ta cùng thưởng thức.

Ta ủ rũ cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy thất bại trước một người đàn ông.


Mùi thơm của nước dùng gà từ trong bát tỏa ra, bụng ta kêu ùng ục.

Thôi vậy, ăn của người ta thì phải nghe người ta nói một lần.

!
Đối diện với ánh mắt dò xét của Tiêu Vân Khởi, ta không né tránh.

Tiến lên một bước, cố ý áp sát hắn, ánh mắt long lanh, không giấu nổi vẻ quyến rũ.

"Là đau lòng ta, hay là đau lòng vì không thể chạm vào làn da này nữa?"
Nghe vậy, hắn sững người, sau đó cười ha hả, ôm ta lên:
"Tương Tư, ta chính là thích bộ dạng chua ngoa đanh đá này của nàng đấy.

"
Lồng n.

g.

ự.

c nóng bỏng của hắn áp vào da thịt ta, ta vô thức run lên.

Tiêu Vân Khởi là vị khách làng chơi đầu tiên của ta, cũng là vị khách duy nhất.

Năm mười lăm tuổi, ta ở trên lầu, tựa vào chiếc ghế quý phi, lạnh lùng nhìn cảnh phồn hoa.

Hắn ở dưới đài, say khướt trong vòng tay mỹ nhân, khóe mắt mày chau đều toát lên vẻ đắc ý.

Cả lầu đầy tay áo đỏ tung bay, vô số khăn thơm ném về phía hắn.

Ánh mắt hắn không hề lệch đi, nhìn thẳng vào ta.

Bốn mắt chạm nhau, tên ta được hắn khẽ lướt qua môi.

Hắn nói, Tương Tư.

Có một khoảnh khắc, tim ta thắt lại.

Chỉ là chút rung động đó, rất nhanh đã như tàn tro trong tuyết, tan biến trong im lặng.

Công tử nhà giàu, phong lưu đa tình.

Hắn si mê thân thể ta bao nhiêu, thì khinh thường thân phận ta bấy nhiêu.

Rõ ràng trước kia đã quen làm những chuyện này, nhưng giờ đây bụng ta lại cuộn lên từng cơn.

Tiêu Vân Khởi hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của ta.


Trên giường, hắn luôn buông thả.

Đêm nay lại càng không biết bị làm sao, hận không thể nhào nặn ta vào trong người hắn.

Ta như một dòng suối mùa xuân, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà lắc lư.

Lúc động tình, hắn tiến đến hôn ta.

Ta giả vờ như vô ý nghiêng đầu, tránh đi.

Tiêu Vân Khởi khẽ cười, nắm lấy cằm ta, xoay mặt ta lại.

"Tương Tư, trước mặt ta, đừng giở trò.

"
Hắn đã quen kiêu ngạo, không bao giờ cho phép bị từ chối dù chỉ một chút.

Môi lưỡi quấn quýt, tứ chi đang vùng vẫy của ta bị hắn ghì chặt.

Móng tay sắc nhọn cào lên lưng hắn những vệt máu.

Hắn không để tâm, vùi đầu vào cổ ta, mút mát liên tục.

Hơi thở nóng hổi phả ra khiến ta chán ghét.

Đến lúc cao trào, hắn đột nhiên ôm chặt ta, miệng lẩm bẩm:
"Tương Tư, Tương Tư! "
Ta cắn chặt môi, cố chấp dùng đau đớn để chống lại những cơn run rẩy từ sâu thẳm trong cơ thể.

Ngón tay miết đi miết lại trên vân gỗ của bức tượng nhỏ.

Bức tượng có khuôn mặt mờ ảo, không rõ là loài gì.

Giống chó mà không phải chó, giống lợn mà không phải lợn.


Cơ thể ta lắc lư, như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, trôi nổi theo sóng to gió lớn.

Phù thế ba ngàn, thân này chưa bao giờ được tự do.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, không thấy một chút ánh sao.

Ta nắm chặt bức tượng gỗ, tham lam nhớ lại buổi trưa mùa đông đầy nắng ấm áp trong ngõ Liễu Mảnh.

Ta ở hành lang, chàng ở trong sân.

A Hoàng yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh.

Ngõ Liễu Mảnh yên bình, bên tai vang lên tiếng bào gỗ.

Lúc đó, ta cứ ngỡ những tháng ngày long đong lận đận của số phận cuối cùng cũng kết thúc, căn nhà nhỏ cùng với người đó, là khởi đầu cho phần đời còn lại của ta.

Nào ngờ, đó lại là một lần trêu ngươi tinh vi của ông trời.

Có lẽ là hình phạt cho việc ta trước kia đã bất kính với trời đất, không tin thần thánh.

Giờ đây chàng đã chôn thân dưới suối vàng, ta lênh đênh nơi trần thế.

Từ nay về sau chân trời góc bể, thế sự xoay vần, dù có đi khắp hồng trần, cũng không còn cơ hội gặp lại nữa.

Ta siết chặt bức tượng gỗ trong tay, các khớp xương trắng bệch.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận