Phu quân đến doanh trại bàn giao công việc, ta ở nhà cùng nha hoàn thu dọn hành lý đi về phương Bắc.
Mạc Bắc a, nghe nói ở tận phương Bắc xa xôi.
Nơi đó quanh năm tuyết rơi, gió lạnh thấu xương.
Thực ra ta không thích lạnh chút nào, nhưng ta thích tuyết.
Mỗi khi tuyết rơi, lòng ta lại bình yên một cách khó hiểu.
Trong lòng dâng lên niềm vui thầm kín.
Hôm nay, tuyết lại rơi.
Ta sai người hâm nóng một bình rượu, ngồi ở hành lang thưởng tuyết.
Đang xem đến say sưa, bỗng nhiên gấu quần bị thứ gì đó kéo lấy.
Ta kinh ngạc cúi đầu xuống.
Một cục bông màu vàng đang xù lông nhọn vuốt cắn gấu quần ta.
Ta lấy mũi giày đá đá nó.
Thân hình mũm mĩm của nó lăn ra sau một vòng, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hướng về phía ta kêu lên ư ử.
Ta phì cười thành tiếng.
Con chó ngốc này.
Đột nhiên có thứ gì đó lóe lên trong đầu ta.
Ta khẽ giật mình.
Ngay lúc này, mấy tiểu nha hoàn ở cửa sân chen chúc nhau, thò đầu nhìn vào.
Người này đẩy người kia, không ai dám vào.
Đây lại là một chuyện kỳ lạ trong phủ của ta.
Ta tự nhận mình không hề hung dữ, nhưng không hiểu sao, đám hạ nhân trong phủ gặp ta đều có vẻ sợ hãi, không dám đến gần Thùy Hương Hiên.
Ta lấy làm lạ bèn nói với phu quân, phu quân chỉ cười bảo ta đa nghi.
Thực sự là đa nghi sao?
Ta vẫy tay gọi bọn họ.
Một người lớn tuổi hơn trong số đó lề mề đi tới, cúi đầu thật thấp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Xin phu nhân thứ tội, nô tỳ không trông coi kỹ con ch.
ó này, để nó chạy lung tung vào Thùy Hương Hiên, quấy rầy phu nhân.
"
Ta thuận tay bế cục bông lông vàng vẫn đang kêu ư ử, định dọa nạt ta lên.
Cổ nó bị ta nắm lấy, nó lập tức ngoan ngoãn.
Mở to đôi mắt ướt át nhìn ta một cách vô tội, không hiểu sao lại có chút ngây ngô.
Ta nhướn mày.
Con chó vàng này cũng biết điều đấy chứ, biết cách giả vờ đáng thương.
"Con chó này là ngươi nuôi?"
Nha hoàn bối rối xoắn tay: "Cũng không hẳn là nuôi, trong phủ không cho phép nuôi những loài súc vật này.
Con chó này là bọn nô tỳ nhặt được ở Ngõ hẻm nhỏ, chó mẹ đã c.
h.
ế.
t rồi, cả ổ chỉ còn lại một mình nó.
Bọn nô tỳ thấy tội nghiệp, bèn cho nó chút đồ ăn, không ngờ hôm nay nó lại chui qua cửa Thùy Hoa, chạy đến chỗ phu nhân.
"
"Có tên chưa?"
Thấy ta không có vẻ gì là tức giận, nha hoàn có chút thả lỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười:
"Gọi là A Bạch.
"
Ta nhướng mày nhìn cục bông màu vàng trước mặt, cười nói:
"Sao lại đặt cái tên như vậy, màu này rõ ràng phải gọi là——”
A Hoàng mới đúng.
Đột nhiên có thứ gì đó nổ tung trong đầu ta, ta ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn.
Hình như trong ấn tượng cũng từng có một con ch.
ó vàng, cứ bám theo ta, thở hổn hển chạy theo ta khắp nơi, đuổi cũng không đi.
Trước đây! ta từng nuôi chó sao?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, một bóng dáng quen thuộc vội vàng chạy tới.
Chiếc áo choàng đen phủ lên đầu ta, thanh trường kiếm bên hông leng keng rút ra khỏi vỏ.
Nha hoàn hét lên một tiếng, ta theo bản năng hét lên dưới lớp áo choàng: "Đừng!"
Ta vội vàng hất áo choàng ra, chỉ thấy phu quân ánh mắt hung dữ, trường kiếm trong tay dừng lại giữa không trung.
Cục bông màu vàng co rúm lại trên mặt tuyết, run rẩy không ngừng.
Ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cả người cũng run lên theo:
"Phu quân, chàng! chàng đang làm gì vậy? Muốn g.
i.
ế.
c nó sao?"
Từ khi thành thân đến nay, trong lòng ta, phu quân luôn là hình ảnh quân tử ôn hòa, như ánh trăng sáng, gió mát.
Ta chưa bao giờ thấy chàng nổi giận.
Tại sao hôm nay ánh mắt lại hung dữ như vậy, lại muốn đuổi cùng g.
i.
ế.
c tận một con ch.
ó con?
Phu quân khựng người lại.
Một lúc sau, chàng cất kiếm, sắc mặt lại trở về vẻ ôn hòa:
"Sao có thể chứ? Ta chỉ muốn dọa nó một chút thôi, ai bảo nó làm nàng sợ chứ?"
Chàng lạnh lùng quay sang nha hoàn mặt mày tái mét:
"Còn không mau mang con súc sinh này xuống? Còn có lần sau, thì đừng hòng ở lại phủ này nữa!"
Nha hoàn run rẩy toàn thân, run rẩy đáp vâng.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Phu quân, hình như không ôn hòa như ta nghĩ.
Bị chen ngang như vậy, đầu ta không còn đau như lúc nãy nữa, nhưng ta vẫn còn nhớ chuyện con ch.
ó vàng, bèn mở miệng hỏi:
"Phu quân, chàng có biết, trước đây ta từng nuôi chó không?"
"Một con ch.
ó vàng, cỡ chừng này.
"
Ta lấy tay ra hiệu.
Phu quân nhìn ta, sắc mặt thay đổi mấy lần: "Chưa từng nghe nói, có lẽ là trước đây nuôi ở Thục địa chăng?"
Ta ồ lên một tiếng.
Thục địa a, ký ức đó hơi xa rồi.
Khó trách không nhớ rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...