24
Ta tên là Thôi Lệnh Nghi, là con gái của nhà họ Thôi ở Kim Lăng thành.
Phu quân của ta tên là Tiêu Vân Khởi, là nhị công tử Định Viễn Hầu phủ.
Chàng đối xử với ta rất tốt.
Tuy phu quân là công tử hầu phủ, nhưng chàng không giống những tên công tử bột khác chỉ biết dựa vào tổ tiên, suốt ngày chơi bời lêu lổng, tìm hoa hỏi liễu.
Chàng luyện võ quanh năm suốt tháng, cưỡi ngựa b.
ắ.
n cung đều thành thạo, rất có uy tín trong quân doanh.
Mấy hôm trước chàng vui vẻ nói với ta, thánh thượng đã đồng ý với thỉnh cầu trấn thủ Mạc Bắc của chàng.
Không bao lâu nữa chàng sẽ đưa ta cùng đến vùng đất chàng lớn lên.
Chàng nói, Mạc Bắc có cảnh mặt trời lặn trên sông dài, có bầu trời xanh thẳm, có gió trên thảo nguyên rộng lớn, còn có loài chim ưng bay lượn trên bầu trời.
Chàng nói, ta nhất định sẽ thích nơi đó.
Tuy trong lòng ta không có cảm giác gì, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của chàng, ta không nỡ nói lời từ chối.
Bởi vì, chàng đối xử với ta quá tốt.
Ngay cả vị thế tử ốm yếu cũng có hai nha hoàn thông phòng, nhưng hậu viện của phu quân chỉ có mình ta.
Chàng nói, nguyện được một lòng một dạ, đầu bạc răng long.
Ta có chút tiếc nuối.
Bởi vì tình cảm mãnh liệt như vậy, ta lại quên mất quá trình như thế nào rồi.
Phu quân nói, trước khi xuất giá ta đã từng ngã ngựa, bị thương ở sau gáy, vì vậy đã mất đi ký ức trước kia.
Ta năn nỉ chàng kể lại, chúng ta quen biết nhau như thế nào.
Ánh mắt chàng tràn đầy hoài niệm.
Chàng nói, chúng ta quen biết nhau vào đêm Nguyên Tiêu bốn năm trước.
Ta ở trên lầu vẽ đèn hoa, chàng ở dưới lầu ngắm đèn hoa.
Ta vừa cúi đầu, chàng vừa ngẩng lên.
Cả thành đèn đuốc sáng trưng, xe ngựa tấp nập, đều trở thành bóng mờ.
Ta nghe đến ngây người.
Khi quá khứ của một người hoàn toàn trống rỗng, nghe kể về trải nghiệm của chính mình cũng giống như đang nghe chuyện của người khác.
Ta cụp mắt xuống, che giấu sự hụt hẫng trong mắt.
Cuộc gặp gỡ mà chàng miêu tả đẹp như vậy, nhưng ta lại không thể nào hồi tưởng lại cảm giác rung động lúc đó nữa.
Ta năn nỉ chàng kể thêm về những chuyện cũ khi chúng ta còn yêu nhau, âm thầm hy vọng một đoạn ký ức nào đó, giống như một chiếc chìa khóa, đột nhiên xoay mở cánh cổng đóng kín trong tâm trí ta, để những ký ức đã mất sẽ ùa về.
Nhưng chàng lại lảng tránh.
Chàng nói chuyện cũ không nên nhắc lại.
Thay vì đau khổ níu kéo quá khứ, chi bằng hãy nắm chắc hiện tại.
Ngắm nhìn non sông mà nhớ nhung xa vời, chi bằng trân trọng người trước mắt.
Ta có chút không phục, muốn nói rằng trân trọng người trước mắt và tìm kiếm quá khứ không hề mâu thuẫn.
Nhưng chàng không cho ta cơ hội phản bác, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, mang theo chút bồn chồn và bất an.
"Nương tử, sinh cho ta một đứa con, được không?"
Ta thụ động đón nhận, không trả lời.
Trong thâm tâm, ta không thực sự muốn có con.
Mất đi ký ức, hoàn toàn không hề nhẹ nhàng như phu quân nói.
Ta bây giờ giống như một tòa lâu đài trên không được xây dựng mà không có nền móng.
Người khác là sống trên đời, ta thì không.
Ta đang trôi nổi trên đời, giống như một hồn ma đột nhiên chui ra từ lòng đất.
Không biết từ đâu đến, cũng không biết đi về đâu.
Một người như vậy, làm sao có thể nuôi dạy con cái?
Vì vậy, ta đã giấu phu quân, lén lút uống thuốc tránh thai.
Định Viễn Hầu phủ không có nhiều con cháu, ta cứ tưởng bà mẫu sẽ nôn nóng thúc giục chúng ta sinh con.
Không ngờ bà ấy chưa bao giờ nhắc đến.
Ta nghĩ, có lẽ điều này có liên quan đến việc bà ấy không thích ta, nên không muốn ta sinh ra cốt nhục của Định Viễn Hầu phủ.
Bà mẫu của ta là Đức Chiêu Trưởng Công chúa.
Không biết trước đây ta đã đắc tội với bà ấy như thế nào, bà ấy dường như rất ghét ta.
Mỗi lần gặp mặt trong bữa tiệc gia đình, bà ấy đều cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Ta cụp mắt xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đôi khi, ta tự hỏi, có phải ta trước đây tính tình ngang bướng nên không được lòng người lớn tuổi không.
Bởi vì không chỉ bà mẫu, mà ngay cả cha mẹ ruột của ta, đối với ta cũng khách sáo xa cách hơn là gần gũi yêu thương.
Ta từng tự lừa dối mình rằng có lẽ cha mẹ bản tính nghiêm nghị, không giỏi thể hiện tình yêu thương.
Nhưng có một lần, ta vô tình nhìn thấy trưởng tỷ nhào vào lòng mẹ làm nũng, mẹ nhẹ nhàng vỗ về lưng tỷ ấy, như đang ôm lấy bảo vật độc nhất vô nhị trên đời.
Thế là ta hiểu ra——
Cha mẹ không phải là không biết thể hiện tình yêu thương, chỉ là không biết thể hiện tình yêu thương với ta mà thôi.
Phu quân nói, đó là bởi vì từ nhỏ ta đã sống ở Thục địa cùng nhà ngoại, không giống như trưởng tỷ được sống bên cạnh cha mẹ.
Ta lại vui mừng trở lại.
Trong lòng âm thầm phác họa hình ảnh của ông bà ngoại mà phu quân nói rất yêu thương ta.
Hóa ra ta cũng được người ta yêu thương, ta cũng là bảo bối trong lòng ai đó.
Mặc dù ta không nhớ rõ hình dáng của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...