Thế nhưng một bóng người bỗng chắn trước mặt ta -
Là Hạ Tây Châu vừa đi mua kẹo hồ lô về.
Chàng nắm lấy cổ tay ta, xoay người nhìn Diêu Hoàng, giọng nói ôn hòa:
“Vị cô nương này, ta nghĩ, ngươi nhận nhầm người rồi, Tương Tư là nương tử chưa cưới hỏi của ta.
”
Diêu Hoàng ngây người nhìn chàng, bỗng nổi giận, đưa cánh tay ra trước mặt chàng:
“Ngươi mù rồi sao? Nàng ta là kỹ nữ, giống như ta vậy! Giờ nàng ta nhìn xinh đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ giống như ta thôi.
”
“Quen thói dây dưa với nàng ta, sớm muộn gì cũng có ngày hại c.
h.
ế.
t ngươi!”
Hạ Tây Châu buông cổ tay ta ra, lòng ta chầm chậm chìm xuống.
Thế nhưng nụ cười trên khóe môi Diêu Hoàng còn chưa kịp nở ra, đã cứng đờ.
Hạ Tây Châu cúi đầu, cởi túi tiền bên hông, không hề né tránh những vết lở loét trên người nàng, tự tay đặt nó vào lòng bàn tay nàng.
Giọng chàng lộ ra chút đau buồn: “Cô nương, ta không có nhiều tiền, số tiền này ngươi cầm lấy dùng trước, đại phu Trương ở hiệu thuốc Hồi Xuân Đường, y thuật cao minh, ngươi hãy đến tìm ông ấy xem thử, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.
Nếu không đủ tiền, ngươi hãy quay lại tìm chúng ta, ta và Tương Tư đều sẽ giúp ngươi.
Ngươi đừng tự làm khổ, giày vò bản thân.
Kẻ sai là cái thế đạo này, chứ không phải ngươi.
”
Trong mắt Diêu Hoàng bỗng nhiên phủ một tầng sương mù.
Nàng nhìn ta, lại nhìn Hạ Tây Châu, cười gượng nhìn túi tiền trong tay:
“Hừ, thật là chán! Ban đầu ta thấy cô nương này xinh đẹp, liền ghen tị, muốn hắt nước bẩn vào người nàng cho vui, ai ngờ ngươi lại không mắc mưu, thật đúng là nhàm chán!”
Những thực khách xung quanh bắt đầu mắng nhiếc: “Phì, kỹ nữ thật là không biết xấu hổ, quả nhiên hạ tiện, vậy mà dám bịa đặt, vu khống người tốt, hại chúng ta suýt nữa hiểu lầm Tương Tư cô nương.
”
“Ta đã bảo mà, Tương Tư cô nương ngày thường nhìn là người tốt, sao có thể giống kỹ nữ như nàng ta nói được.
”
Mũi nhọn chĩa vào Diêu Hoàng, không hề nhắc đến những lời mắng nhiếc ta lúc trước.
Diêu Hoàng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt ấy thê lương, ai oán, như một đóa hoa sắp tàn nhưng vẫn cố gắng khoe sắc.
Nàng nắm chặt túi tiền của Hạ Tây Châu, giữa những tiếng mắng nhiếc, cố gắng thẳng lưng, xoay người rời đi.
Trên đường dọn hàng về nhà, Hạ Tây Châu không nói một lời, không biết đang nghĩ gì.
Ta ngồi đầu xe, bánh xe lăn đều bên dưới, lòng ta lúc lên lúc xuống.
Cổ tay vừa bị chàng nắm lấy, đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Đặt ngang trên đùi thì không thoải mái, buông thõng bên hông cũng không được.
Ta chỉ đành đưa lên giữa không trung, lặng lẽ nhìn nó ngẩn người.
Sự im lặng này kéo dài đến tận buổi tối.
Lúc chen chúc trên chiếc bàn nhỏ ăn cơm, Hạ Tây Châu bỗng lên tiếng.
Không biết có phải vì ngồi cạnh bếp lửa, nửa bên tai đỏ ửng.
Chàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chú chó vàng đang say ngủ, nhưng lời nói lại dành cho ta:
“Thật xin lỗi, hôm nay việc xảy ra đột ngột, ta chưa xin phép ngươi, đã nói trước mặt mọi người rằng nàng là nương tử chưa cưới hỏi của ta.
Vừa rồi dì Chu đến hỏi ta, ta mới biết chuyện đã lan truyền trong ngõ hẻm.
”
“Danh tiết của con gái rất quan trọng, nàng… nếu nàng nghe thấy lời đàm tiếu, đừng phiền lòng, đợi vài ngày nữa, ta sẽ nghĩ cách làm rõ, trả lại trong sạch cho nàng.
”
Có lẽ là lửa bếp quá đượm, mặt ta cũng nóng lên.
“Nếu… ta đồng ý thì sao?”
Câu nói lăn qua đầu lưỡi mấy vòng, cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Ngày đó được chàng nhặt về, nằm trên lưng chàng, ta có thể dễ dàng nói lời trêu chọc, nhưng để ta lấy thân báo đáp?
Giờ đây cổ họng lại như bị nghẹn một cục bông.
Nghẹn , không thể phát ra tiếng.
Củi lửa trong bếp cháy tí tách, trở thành âm thanh duy nhất trong không gian nhỏ bé này.
Ta hơi bực mình.
Thật là càng sống càng thụt lùi.
Thấy chàng sắp đứng dậy về phòng, ta nhắm mắt, đánh liều:
“Hạ Tây Châu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chàng đã nói muốn cưới ta, vậy thì không được nuốt lời! Nếu chàng nuốt lời, ta… ta sẽ ra ngoài nói chàng không chung thuỷ, ta còn muốn…”
“Không nuốt lời.
”
Lời ta bị cắt ngang, không khỏi ngẩn người.
Chàng nhìn ta, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa và kiên định như mọi khi, khiến lòng người bình yên:
“Ta không nuốt lời, Tương Tư, nàng cũng đừng nuốt lời nhé.
”
22
Ngày tháng trôi qua, thời gian trôi đi đã không còn ý nghĩa gì với ta.
Những gương mặt hầu hạ bên cạnh thay đổi hết đợt này đến đợt khác, ta không hề bận tâm.
Xuân hoa thu nguyệt, đông tuyết hạ vũ, lòng ta không gợn sóng.
Sắc đen trắng trên thế gian này, trong mắt ta chỉ là nhật nguyệt luân phiên, bốn mùa thay đổi.
Mục đích sống duy nhất của ta, là bảo vệ hài cốt của Hạ Tây Châu.
Ta đã hại chàng, không thể để hài cốt chàng tan biến, trở thành vong hồn phiêu bạt nơi đất trời.
Không biết từ ngày nào, phủ Định Viễn Hầu bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Nghe người hầu nói, Tiêu Vân Khởi sắp thành thân.
Lần này cưới là nhị tiểu thư nhà họ Thôi, hôn kỳ định vào ngày mùng bảy tháng chín.
Ta thờ ơ lấy mồi câu ra cho cá ăn, trong lòng nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, con cá nhỏ bằng ngón tay, đã lớn hơn cả cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn rồi.
Ban đêm, Tiêu Vân Khởi đã lâu không xuất hiện, lại một lần nữa bước vào Thùy Hương Hiên.
Hắn chỉ nói hai câu.
“Ngươi muốn hài cốt của Hạ Tây Châu sao?”
“Gả cho ta, ta sẽ trả nó cho ngươi.
”
Tiêu Vân Khởi là một tay thợ săn lão luyện, biết cách ra đòn chí mạng.
Hạ Tây Châu như một mũi tên hữu dụng, dù b.
ắ.
n ra từ tay ai, dù b.
ắ.
n từ góc độ nào, cũng sẽ ghim thẳng vào tử huyệt của ta.
Trước mặt hắn, mọi giới hạn đều không còn là giới hạn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...