Các gia đình giàu có khi tổ chức yến tiệc, đều sẽ chuẩn bị phòng khách trước để khách say rượu nghỉ ngơi.
Nhưng không có gia đình nào lại sắp xếp phòng nghỉ cho khách nữ ở nơi chỉ cách sân trước một bức tường.
Sân trước đủ loại người ra vào, chỉ cần có chút võ công là có thể trèo tường vào được.
Thẩm Tĩnh Đàn thấy chỗ dựa của ta hoàn toàn là sự sủng ái của Tiêu Vân Khởi, nên mới nghĩ ra chủ ý rút củi đáy nồi này.
Đến lúc đó, một người đàn ông bên ngoài, một thiếp thất xuất thân kỹ nữ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cho dù có chuyện gì xảy ra hay không, chỉ riêng những lời đàm tiếu cũng đủ nhấn chìm người ta rồi.
Tiêu Vân Khởi luôn kiêu ngạo làm sao có thể chịu được cơn tức này?
Cho dù hắn có tin hay không, cuối cùng e là cũng sẽ vì giữ thể diện, ra lệnh đánh c.
h.
ế.
t ta ngay tại chỗ.
Kế hoạch không tồi, đáng tiếc ả lại gặp phải ta.
Ta tránh mặt mọi người, lặng lẽ lẻn vào Vọng Nguyệt Lâu.
Không bao lâu, quả nhiên thấy nha hoàn đỡ Tân Xương quận chúa mặt đỏ bừng đi vào.
Nha hoàn của hầu phủ rời đi, nha hoàn của quận chúa là Tử Oanh ở lại, tận trách canh giữ ở cửa.
Ta bình tĩnh lại, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu giận dữ của Tử Oanh:
"Ngươi, đồ nha hoàn c.
h.
ế.
t tiệt không biết nhìn đường à? Váy mới của ta!"
Một giọng nói vang lên: "Tỷ tỷ xin lỗi, ta vừa nãy không nhìn đường, ta lau cho tỷ.
"
"Nước bẩn hắt lên rồi, làm sao lau cho sạch được? Lát nữa ta làm sao ra ngoài gặp người?"
"Ta! Ta có một bộ y phục mới, còn chưa mặc lần nào, tỷ tỷ nếu không chê, thì mặc tạm vậy.
"
"Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dẫn đường! Lát nữa quận chúa tỉnh dậy không thấy ai, ta lại bị mắng cho! Thật là xui xẻo!"
Tiếng mắng mỏ của Tử Oanh dần dần xa dần.
Ta mỉm cười.
Thỏi vàng không uổng phí rồi.
Ta cải trang thành nha hoàn, đỡ Tân Xương quận chúa đang mê man vào Tử Trúc Hiên, xoay người trở về Thùy Hương Hiên.
Nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành.
Buổi chiều, trong phủ náo loạn cả lên.
Từ phía sân trước đầy tiếng cãi vã, khóc lóc.
Ta bình thản ăn chén chè tuyết yến hạt sen mà nha hoàn bưng lên.
Ngay lúc này, cửa sân Thùy Hương Hiên bị đẩy mạnh ra.
Chung ma ma, tâm phúc của trưởng công chúa, ánh mắt sắc bén, giọng điệu khách sáo:
"Di nương, trưởng công chúa có lời mời.
"
Lúc ta bị đưa đến Tử Trúc Hiên, trong sân là một mớ hỗn độn.
Giữa sân có một chiếc ghế dài, trên đó nằm úp sấp một người đàn ông m.
á.
u me be bét, tay chân mềm nhũn rủ xuống, rõ ràng là đã không còn thở.
Thành Dương công chúa ôm Tân Xương quận chúa quần áo xộc xệch trong lòng, ánh mắt hung dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta.
Trưởng Công chúa ngồi bên cạnh, đôi mày cau chặt.
Thẩm Tĩnh Đàn quỳ dưới chân bà ta, khóc lóc thảm thiết như hoa lê đẫm mưa.
Ta nín thở, giả vờ như không ngửi thấy mùi m.
á.
u tanh thoảng trong không khí, đi thẳng đến trước mặt Trưởng Công chúa, khom người hành lễ.
Chưa kịp mở miệng, Thẩm Tĩnh Đàn đã chỉ tay về phía ta, khóc lóc nói:
“Mẫu thân minh giám, chính là tiện tỳ này hãm hại con! Là ả ta bày mưu hại Quận chúa!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Thành Dương Công chúa như lưỡi d.
a.
o sắc lẹm quét về phía ta, thoáng hiện lên một tia m.
á.
u đỏ.
Ta lập tức quỳ xuống, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa kinh ngạc:
“Phu nhân nói vậy là sao? Ta vừa mới tỉnh rượu, liền bị Chung mama gọi đến.
Hiện tại đầu óc còn chưa tỉnh táo, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phu nhân muốn ta c.
h.
ế.
t cũng phải để ta biết tội danh là gì chứ?”
Trưởng Công chúa dò xét hỏi: “Vừa rồi có kẻ gian đột nhập vào Tử Trúc Hiên, suýt nữa kinh động đến Tân Xương Quận chúa, việc này có liên quan đến ngươi không?”
Suýt nữa kinh động? Ta thầm cười lạnh.
Nếu chỉ là suýt nữa kinh động, Thành Dương Công chúa đâu cần phải nổi trận lôi đình như vậy?
Trong lòng ta chế giễu, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vừa kinh hãi vừa tức giận: “Lại có chuyện này? Kẻ gian to gan này thật đáng chết!
Chỉ là! ta không hiểu, điện hạ tại sao lại cho rằng chuyện này có liên quan đến ta?
Lần cuối cùng ta gặp Quận chúa là khi ta say rượu rời tiệc, sau đó liền được nha hoàn đưa về Thùy Hương Hiên, ngủ một mạch đến giờ, rồi bị Chung mama dẫn đến đây.
Hơn nữa, ta và Quận chúa không thù không oán, Quận chúa là con cháu hoàng tộc, còn ta mạng như cỏ rác, nếu không phải nhờ nhị công tử thương xót, cả đời này ta thậm chí còn không có cơ hội gặp mặt Quận chúa, hại Quận chúa thì ta được lợi ích gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...