Một ngày trước tiệc mừng thọ, mọi nơi trong phủ đều đang bận rộn.
Chỉ có ta ngồi ở lương đình cho cá chép ăn.
Ném một nắm thức ăn xuống, đàn cá chen chúc nhau bơi đến.
Hồng Xạ được một đám nha hoàn vây quanh, vừa lúc đi ngang qua.
Nàng ta có đôi mắt xếch, khi nhíu mày lại càng thêm kiêu căng, đanh đá.
Không khác gì lúc ta gặp nàng ta ở cổng Lâm Lang Các.
Khi đó, nàng ta nhận một chiếc hộp gỗ từ tay Hạ Tây Châu.
Mở ra xem, còn chưa nói gì, trên mặt đã hiện lên vẻ khinh thường.
"Đồ nhà quê, vậy mà lại lấy một khúc gỗ mục làm quà sinh nhật, tưởng tiểu thư nhà ta là ăn mày sao? Tiêu nhị công tử tặng tiểu thư cả một hộp ngọc trai đấy!"
Ta nấp ở góc phố, thò đầu ra nhìn.
Hạ Tây Châu quay lưng về phía ta, không nhìn thấy biểu cảm.
Giọng nói của Thẩm Tĩnh Đàn truyền ra từ sau lớp màn trắng:
"Tây Châu ca ca, muội không còn là trẻ con nữa, những thứ đồ chơi này muội đã chán lâu rồi.
"
"Nếu huynh thật sự muốn muội vui, thì hãy từ hôn đi.
"
"Nhà họ Hạ đã sa sút, hai nhà chúng ta không còn môn đăng hộ đối nữa, huynh cam chịu nghèo khó, hà tất phải kéo theo muội?"
Nàng ta dẫn Hồng Xạ đi, không ngoảnh đầu lại bước vào Lâm Lang Các.
"Tiểu thư, bức tượng gỗ này! "
"Vứt đi, đừng để Tiêu nhị công tử nhìn thấy.
"
Hạ Tây Châu còn chưa đi xa, chiếc hộp gỗ đã bị ném xuống đất.
Bức tượng gỗ bên trong rơi ra.
Không giống chó cũng chẳng giống lợn.
Chàng khẽ sững người, thở dài.
Cúi xuống nhặt bức tượng lên, giọng điệu có chút bất lực:
"Tương Tư, nàng ra đây đi, ta biết nàng ở đó.
"
Ta lùi lại phía sau.
"Đừng trốn nữa, ta thấy A Hoàng rồi.
"
Tôi cau mày, đá nhẹ vào con ch.
ó vàng bên cạnh:
"Đều tại ngươi!"
A Hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ tưởng ta đang chơi đùa với nó, lại thân mật cọ vào người ta.
Ta khinh thường "xì" một tiếng.
Con chó ngốc này.
Tượng gỗ là ta thừa lúc đêm khuya tráo đổi.
Quà mừng thọ Hạ Tây Châu chuẩn bị là một bức tượng gỗ được tạc theo hình dáng lúc nhỏ của Thẩm Tĩnh Đàn.
Chàng học mọi thứ rất nhanh, tay cũng khéo.
Ta chỉ điểm dẫn vài ngày, chàng đã lĩnh hội được tinh túy của việc dùng đao.
Mất gần nửa năm mới làm ra bức tượng gỗ sống động như người thật này.
Chàng muốn nói với nàng rằng --
Tiền của chàng sắp đủ rồi, ước hẹn hôn nhân do ông bà hai bên định ra cũng sắp đến ngày thực hiện rồi.
Ta trằn trọc suốt đêm, càng nghĩ càng tức.
Hạ Tây Châu còn chưa đưa tiền học phí cho ta đâu, dựa vào cái gì lại dùng kỹ thuật được tay dạy đi lấy lòng người khác chứ?
Ta lặng lẽ đứng dậy, tráo đồ trong hộp thành A Hoàng mà chàng lần đầu tiên thử tạc.
Tưởng tượng đến dáng vẻ kinh ngạc của người trong lòng chàng khi mở hộp ra, lòng ta âm thầm hả hê.
Chọc cho vị tiểu thư Thẩm kia tức c.
h.
ế.
t mới tốt.
Tốt nhất là --
Tức đến mức không cần chàng nữa!
Ta không ngờ, nàng ta thật sự không cần Hạ Tây Châu.
Ta chậm rãi đi đến bên cạnh chàng.
Thầm nghĩ, phải nhịn ba câu.
Chuyện này đúng là ta có hơi sai một chút, vậy thì ta sẽ rộng lượng để chàng mắng vài câu thôi.
Chỉ ba câu, không được nhiều hơn.
Ta cũng là người có tính khí đấy.
Hạ Tây Châu vẫn đang ngồi dưới đất, trong tay nắm bức tượng gỗ chẳng ra hình thù gì.
A Hoàng khụt khịt lấy đầu cọ vào người chàng.
Chàng vỗ vỗ đầu A Hoàng, đứng dậy, nét mặt không thể hiện điều gì.
"Đi thôi.
"
Ta chau mày, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Chàng muốn đuổi ta đi?"
Chàng khựng lại, nhìn dáng vẻ xù lông của ta, không nhịn được bật cười: "Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ý ta là, chẳng phải nàng luôn than phiền cửa sổ bị dột sao? Bây giờ có tiền để thay cái mới rồi.
"
!
Trước mắt, Hồng Xạ chống nạnh, căm hận mắng một tiếng "đồ kỹ nữ".
Thẩm Tĩnh Đàn sau khi bị què chân thì tính tình thay đổi lớn, vui buồn thất thường, ngay cả ngày tháng của ả cũng không dễ chịu, vì vậy liền trút hết oán hận lên đầu ta.
"Người trong phủ ai ai cũng đang bận rộn vì yến tiệc mừng thọ của trưởng công chúa, chỉ có ngươi, đồ kỹ nữ, giữa ban ngày ban mặt lại ở đây lười biếng trốn việc! Quả nhiên là tiện tỳ, giỏi nhất là lừa bịp trốn việc, cả ngày chỉ nghĩ cách câu dẫn đàn ông!"
Nghe vậy, ta mỉm cười, thản nhiên rút cây trâm vàng trên đầu xuống, cầm trên tay nghịch.
Cây trâm vàng này là do Tiêu Vân Khởi đặc biệt đặt làm cho ta ở Lâm Lang Các, chỉ riêng viên hồng ngọc thượng hạng trên đó thôi cũng đã vô giá rồi.
Đuôi trâm sắc nhọn, dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang.
"Biết câu dẫn đàn ông cũng coi như là một loại bản lĩnh, ngươi đã gọi ta là kỹ nữ, thì nên biết những quy củ khuôn phép kia ta hoàn toàn không quan tâm.
Ta đang yên ổn cho cá ăn ở đây, ngươi lại vô cớ đến quấy rầy sự thanh tịnh của ta, còn lớn tiếng la hét dọa cá của ta chạy mất.
Bây giờ ta đang rất khó chịu, ngươi dám trừng mắt với ta thêm một cái nữa, ta sẽ chọc mù đôi mắt của ngươi.
Ngươi đoán xem, chủ tử của ngươi có vì ngươi mà ra mặt không, nhị công tử có vì vậy mà phạt ta không?"
Hồng Xạ nhìn cây trâm vàng trong tay ta, sắc mặt trắng bệch.
Bị nha hoàn phía sau kéo lại, có chút ấm ức mà ngậm miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...