Chương 72
Vãn Tình và Vãn Lộng đồng loạt ngạc nhiên: “Trụy tử, ngươi và Đinh đại ca giải trừ hôn ước rồi hả?”
Khuôn mặt Thượng Trụy hơi tái nhợt, chậm rãi thu hồi tầm mắt trên người Vãn Ngọc, gian nan mở miệng: “Ngươi nói rất đúng, chuyện này quả thực là ta có lỗi với Đinh đại ca”. Khẩu khí chân thành mà bình tĩnh, những người khác ở bên cạnh lại nhìn không ra cảm xúc của nàng lúc này là gì.
“Ta không phải có ý đó ——” Vãn Ngọc gần như muốn khóc lên.
“Vậy ý của ngươi là gì?” Vãn Lộng ở một bên nhịn không được lên tiếng: “Cho dù Trụy tử có sai thế nào, ngươi cũng đâu phải người có thể nói lời trách móc? Sao ngươi không nghĩ tới, thường ngày nàng ấy đối xử với ngươi thế nào? Hôm nay bởi vì bản thân ngươi yêu thích một người đàn ông liền cứ như vậy mà trách cứ nàng ấy, ngươi có lương tâm không vậy!”
“Ta không có ý này!”
“Được rồi được rồi! Các ngươi đừng cãi nữa!” Vãn Tình vung hai tay lên rống một tiếng.
Thượng Trụy nhắm mắt vuốt vuốt huyệt Thái Dương, một lát sau mi dài mở ra, lơ đễnh mà cười nhẹ: “Ta bị các ngươi làm cho choáng váng luôn”. Nhìn về phía Vãn Ngọc, trên mặt ý vui lại càng sâu thêm chút ít, “Ngươi đang lo lắng ta sẽ nghĩ gì sao? Kỳ thật mỗi lần nghĩ lại, ta vẫn luôn cảm thấy thẹn với Đinh đại ca, ngươi thích huynh ấy ta cao hứng còn không kịp, sao lại để ý, vả lại ta và Đinh đại ca mặc dù từng có hôn ước, nhưng giữa hai người lại chưa từng có tình cảm, cho nên ngươi cũng đừng để trong lòng”.
Cúi đầu nghĩ nghĩ: “Nếu Thương quản gia không tán thành hắn và ngươi ở bên nhau, qua ít ngày nữa chờ sức khỏe ta tốt hơn, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách”. Che miệng ngáp nhẹ, vang giọng nói, “Trận mưa này rỉ rả suốt bắt đầu khiến ta khó chịu rồi, thật khiến người ta mệt mỏi, ta đi nhắm mắt một chút trước, các ngươi trò chuyện đi”.
Vãn Ngọc sớm bị nước mắt làm nhòe tầm mắt, đã nói không ra lời.
Vãn Tình và Vãn Lộng cùng liếc nhau một cái, thần sắc Thượng Trụy biểu hiện không khác gì so với ngày thường, nói chuyện một phen cũng khiến người ta không nhìn ra có vấn đề ở chỗ nào, nhưng trong lòng hai người vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, cho tới bây giờ không thể tưởng tượng được nàng vẫn có thể trước sau như một nói lời hời hợt mà lại thành ra chu đáo đến vậy, chẳng những khiến người kinh ngạc mà còn cảm thấy lạ lẫm.
Giống như Trụy tử bây giờ đã không còn là Trụy tử mà các nàng quen thuộc trước kia.
Ngày đó trong đò nghe mưa, mái chèo đẩy nước làm sóng giội vào thuyền, ngày nay dưới mái hiên nghe mưa, bên ngoài trời lại tối tăm u ám.
Trong phòng vắng người thật yên tĩnh, Thượng Trụy gối lên cánh tay nằm nghiêng người trên giường, đôi mắt lặng lẽ rơi trên mặt đất, người vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nghe tiếng mưa đập vào màn vải ở phòng bên, ở sảnh ngoài Vãn Tình và Vãn Ngọc lại thấp giọng nói chuyện, về sau giống như đã tán đi không còn nghe tiếng vang nữa, nàng trở mình nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...