Cố ma ma nghe vậy càng thêm hăng say, nước mắt ròng ròng chảy xuống, sướt mướt nói: “Nô tì thực sự là oan uổng, chỉ vì nhìn thấy Mạch Nhi quá mức đáng thương, mới muốn đốt cho nó mấy tờ giấy, không có ý gì khác. Không biết sao chuyện này lại bị mọi người bắt được. Nô tì ở phủ này bao nhiêu năm, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cái này đúng là tai họa trời giáng mà.”
Cố ma ma vừa dứt lời, đôi mắt của Vương Bảo Trân nheo lại, từ từ nói: “Hoài An là người của đại thiếu gia, hắn sẽ không tùy tiện vu oan cho ngươi. Đại thiếu gia là người thế nào, mọi người đều biết rất rõ. Tứ tiểu thư, tiểu thư đừng quá mức thiên vị lão nô này thì hơn.”
Bất luận kẻ nào nói Cố ma ma là hung thủ giết người, Tạ Du đều không để ý. Chỉ có Tạ Liên Thành, từng lời nói của hắn nàng đều rất để ý, giờ khắc này sắc mặt nàng không khỏi đại biến, run run nói: “Đại ca, sao cả huynh cũng nói vậy?”
Tạ Hương hạ quyết tâm, thờ ơ hừ một tiếng nói: “Nếu Cố ma ma chết cũng không chịu nói, chi bằng lôi ra ngoài dạy dỗ một trận, đánh bốn mươi trượng. Ta không tin, cái miệng bà ta cứng hay xương cốt cứng hơn.”
Gương mặt vốn vui vẻ ngọt ngào, lại hiện ra một tia không tốt đẹp.
Tạ Du sững sờ, giận dữ cười: “Ai dám động vào bà ấy?”
Giang Tiểu Lâu không một tiếng động mà nhìn, vẻ mặt lại vô cùng suy tư.
Cố ma ma quỳ ở đó, từ lâu đã không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, chỉ run rẩy không nói được một lời. Giờ khắc này bà đã hiểu rõ, tứ tiểu thư bị tất cả mọi người công kích, nếu lão gia có mặt ở đây thì còn đỡ, nhưng Tạ Khang Hà đang đi xa, cơ hội trừng trị tứ tiểu thư rơi vào tay Vương Bảo Trân, bà ta sẽ dễ dàng buông tha sao? Cố ma ma rùng mình, bò đến bên chân Tạ Liên Thành, lớn tiếng cầu khẩn: “Đại thiếu gia, người tứ tiểu thư có thể dựa vào cũng chỉ có một mình ngài, xin ngài hãy nói một câu công đạo cho tiểu thư. Nô tì không cầu ngài cứu nô tì, nhưng những người này muốn vu oan cho nô tì, mục đích chính là để liên lụy đến tứ tiểu thư, tiểu thư là một cô nương lương thiện, sao lại liên quan đến cái chết của Mạch Nhi được?”
Tạ Liên Thành mặt không hề có cảm xúc, không nói một lời.
Vương Bảo Trân nhìn cảnh này, thỏa mãn cúi mặt xuống, trong lòng không khỏi cười thầm. Ngày xưa đại thiếu gia vì nể mặt Tạ Khang Hà mà khá quan tâm tứ tiểu thư, nhưng hôm nay rõ ràng là rất thất vọng với hành vi của nàng. Người tinh tường đều nhận ra được Cố ma ma chính là hung thủ giết chết Mạch Nhi, mà bà ta lại là vú nuôi của tứ tiểu thư, dù thế nào Tạ Du cũng không thoát khỏi can hệ với vụ mưu sát này. Nàng chậm rãi hạ thấp lông mày, mặt mày lạnh lùng như một khối băng, từng chữ ra lệnh: “Các ngươi đều mù rồi sao, còn để cho bà ta làm phiền đại thiếu gia, mau bắt lão nô này lại cho ta.”
Đông đảo ma ma cùng nhau tiến lên, nhanh chóng tóm lấy Cố ma ma. Có người dùng sợi dây thừng to trói chặt tay chân Cố ma ma lại, Cố ma ma ý thức được lúc này ngay cả đại thiếu gia cũng không giúp đỡ, vội vàng hét to: “Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư, cứu nô tì với.” Nói như vậy, cũng đã bị những ma ma kia kéo ra ngoài, bà không quên quay đầu lại kêu to: “Tiểu thư cứu mạng, cứu mạng.”
Tạ Du vô cùng sốt ruột, gấp gáp tiến lên vài bước, bắt được tay áo Vương Bảo Trân, thần sắc giống như một con mèo bị kinh hãi: “Di nương muốn làm gì, mau sai người thả Cố ma ma ra.”
Vương Bảo Trân lạnh lùng nhìn Tạ Du, hất tay ra, đẩy Tạ Du lùi lại mấy bước, mặt mày không chút rung động: “Tứ tiểu thư, ta được phu nhân ủy thác chấp chưởng chuyện nhà, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà ta cũng chỉ là thay thế quản lý, mọi quyền lực đều nằm trong tay phu nhân. Từ lâu bà đã có quy định, nếu có kẻ hại tính mạng người khác, tuyệt không tha thứ. Chuyện này liên quan trọng đại, nếu ta đem Cố ma ma giao cho quan phủ, thì danh dự gia đình sẽ bị ảnh hưởng, cho nên chúng ta phải lén lút xử lý, hy vọng tứ tiểu thư đừng nhúng tay vào, bằng không khó tránh khỏi người ta nghi ngờ đến cả tiểu thư.”
Nghe được câu nói này, Tạ Du xanh mặt nhìn chằm chằm đối phương, mắt thấy những người kia lôi Cố ma ma đi, nàng vội vàng bỏ lại Vương Bảo Trân, xoay người nắm lấy Tạ Liên Thành, trên bàn tay trắng nõn nổi gân xanh chằng chịt, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm: “Tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới Cố ma ma, rõ ràng là do Mạch Nhi nghĩ không thông suốt thôi. Không, không, đều là vì Giang Tiểu Lâu, nếu không phải ả vu oan cho Mạch Nhi, Mạch Nhi cần gì phải tự tử. Tại sao các người không bắt ả, tại sao không đuổi ả ra khỏi nhà?”
Mọi người đều không kềm được chấn động, có chút khó xử.
Giang Tiểu Lâu ngồi một bên, mặt mày như bao phủ một tầng khói nhẹ, mông lung không rõ, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lùng như không nghe thấy gì.
Không cần nàng phải nói gì, Tạ Hương luôn rất căm ghét Tạ Du lập tức đứng lên nói: “Tứ muội muội, muội nói cái gì vậy hả, Giang tiểu thư chẳng qua chỉ là khách đến ở nhà ta, liên quan gì tới cái chết của Mạch Nhi? Rõ ràng là Cố ma ma không biết nghe theo lời ai lại giết chết Mạch Nhi, bây giờ vì sợ chết mà đi cầu thần cầu quỷ. Bây giờ việc này di nương đã xử trí rất nhẹ, chỉ phán tội một mình Cố ma ma, nếu tứ muội muội vẫn tiếp tục cố chấp không tỉnh ngộ, chỉ sợ phụ thân trở về muội cũng không thể ăn nói với người được.”
Tạ Du giờ khắc này hoàn toàn không nghe lọt tai được lời nào, Cố ma ma vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc nàng, là người thân cận nhất với nàng, cho nên nàng sốt ruột nói lớn với Tạ Liên Thành: “Đại ca, huynh bảo họ thả Cố ma ma đi, bà ấy là vú nuôi thân thiết nhất bên người muội. Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, muội sẽ có cách chứng minh ma ma trong sạch, thả bà ấy đi.”
Tạ Liên Thành nhìn muội muội của mình, nhẹ giọng thở dài một hơi: “Nếu không hoàn toàn chắc chắn, huynh sẽ không xử trí Cố ma ma. Mọi chuyện đều là quả báo của bà ta, không trách được người khác.” Hắn ngẩn đầu lạnh lùng nói: “Mang đi.”
Nhìn Tạ Liên Thành lãnh khốc như vậy, gương mặt Tạ Du trắng bệch, nàng vội vàng tiến lên, ngăn cản một ma ma, gương mặt đẹp đẽ vặn vẹo biến hình: “Các ngươi muốn đưa bà ấy đi, không bằng đem ta đi trước đi.”
Các ma ma nhìn thấy cảnh này, nhất thời không dám động thủ. Vương Bảo Trân nhìn thẳng Tạ Du, khẽ than một tiếng, dài giọng nói: “Tứ tiểu thư, chuyện trong phủ xưa nay đều xử lý theo lẽ phải, tiểu thư tiếp tục hồ đồ như vậy, là muốn mọi người ở đây cười chê hay sao?”
Tạ Du cả người cứng đờ, nàng lại liều mình kéo Cố ma ma trở về, quay đầu nhìn Tạ Liên Thành, trong mắt tràn đầy thê lương: “Là muội sai rồi, đều là sai lầm của muội. Muội sẽ không nói lung tung, sẽ không đắc tội Giang Tiểu Lâu nữa, các người thả Cố ma ma đi, thả bà ấy đi.”
Vương Bảo Trân khó xử nhìn Tạ Liên Thành, mở miệng nói: “Đại thiếu gia, cậu thấy tình hình này phải làm thế nào?”
Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, nàng cũng mở mắt mỉm cười nhìn hắn. Từ đầu tới cuối nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó không nói một lời, là một khán giả thật sự, nhưng chỉ Tạ Liên Thành biết, người vạch trần mọi chuyện chính là nàng. Giang Tiểu Lâu giống như không thích tự mình động thủ, chỉ thích yên lặng ngồi một bên thưởng thức bộ dạng luống cuống hoảng hốt của mọi người. Tạ Liên Thành nhìn thấy trong ánh mắt của nàng có một tia trào phúng, là ánh mắt bình tĩnh ngồi chờ xem chuyện vui.
Giang Tiểu Lâu là người khiến người ta yêu thích, không ai có thể chán ghét nàng, nghi ngờ nàng, sự chú ý của mọi người đều tập trung về Tạ Du và Cố ma ma, cho nên nàng hết sức an toàn.
Tạ Liên Thành khẽ lắc đầu, những năm này Tạ Du ở trong nhà vô cùng được sủng ái, nên mới không biết nặng nhẹ, dung túng ma ma của mình làm ra chuyện thế này trong phủ, quả là không thể tha thứ. Cố ma ma là mạng người, lẽ nào Mạch Nhi không phải? Nếu ai cũng học theo Tạ Du, thì Tạ gia thật sự sẽ hỗn loạn. Không có quy củ thì không ra gì, yêu thương không thể cưng chiều, cũng không thể dung túng. Hắn thở dài một hơi nói: “Phạt Cố ma ma một trăm trượng, nếu còn sống, thì mời người nhà bà ta lĩnh về.”
Tạ Du hồn tiêu phách tán, the thé nói: “Một trăm trượng, như vậy làm sao bà ấy còn mạng?”
Một người ma ma thấy vậy, lập tức đẩy Tạ Du ra, Cố ma ma thấy Tạ Du khổ sở cầu xin cũng không cứu được mình, thật sự vô cùng sợ hãi, hai mắt trợn to, tay chân xô đẩy, liên tục la hét xin tha.
Tạ Du nước mắt ròng ròng, ba hồn bảy vía đều bay mất, nhìn thấy Cố ma ma khó giữ được tính mạng, nàng kinh hãi gần chết, không chút để ý đến hình tượng thường ngày, rầm một tiếng ngã xuống đất khóc rống lên. Nhị tiểu thư Tạ Nhu vốn vẫn ngồi một bên đồng tình với nàng bây giờ đứng lên, tiến về phía trước hai bước, tựa hồ lại kiêng kị gì đó, cuối cùng không nhíc nhích nữa.
Tạ Du vẫn được một đôi tay đỡ lên, người đỡ nàng dậy chính là người Tạ Du không thích nhất Tạ Xuân. Tạ Xuân lau nước mắt cho Tạ Du, lớn tiếng nói: “Cố ma ma giết người, có tội phải chịu trừng phạt. Muội biết trong lòng tỷ rất đau đớn, rất phẫn nỗ, nhưng phụ thân đã từng nói, ai làm sai chuyện gì đều phải trả giá. Tỷ quản giáo không nghiêm tức là cũng có sai lầm, bây giờ đại ca không trách tỷ, lẽ nào tỷ còn không nhìn ra khổ tâm của huynh ấy sao?”
Tạ Du cả người run lên, cố gắng nâng đầu dậy, nhìn thẳng vào Tạ Xuân, khàn khàn nói: “Nhưng Cố ma ma bà ấy…”
Tạ Xuân lắc lắc đầu với nàng, ở Tạ gia Tạ Khang Hà là người có quyền uy nhất, nhưng có lúc người cũng không cưỡng lại được đại ca, nếu Tạ Liên Thành đã quyết định thì ai cũng không làm trái được.
Tạ Du triệt để cảm thấy tuyệt vọng, nàng phẫn nộ bi ai đảo qua gương mặt từng người, cuối cùng rơi vào người Giang Tiểu Lâu. Lập tức, trong mắt nàng tràn ngập lửa hận thiêu đốt, giờ khắc này đã sớm quên đi Cố ma ma, cũng quên đi nhục nhã của chính mình, chỉ hận không thể xông lên xé nát Giang Tiểu Lâu. Ả nhất định đang cười nhạo mình, nhìn khóe môi của ả đang mỉm cười đắc ý, quả thật là đáng ghét đến cực điểm. Tạ Du nghĩ như vậy, đôi mắt bốc lên tia lửa, nhưng bỗng nhiên xoay mặt đi, lặng lẽ rơi lệ, không còn biểu hiện điêncuồng như lúc nãy nữa.
Tạ Xuân thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng nàng đã nghĩ thông suốt, lúc này Tạ Nhu mới đi tới, đỡ lấy Tạ Du nói: “Tứ muội muội đừng thương tâm nữa, đi về rửa mặt rồi trang điểm lại một chút, đừng làm mất mặt trước đám hạ nhân.”
Tạ Du không thể không gật đầu, chỉ là trong biểu hiện vẫn khó nén được hận ý.
Tạ Liên Thành nhìn thấy rõ, hơi nhíu mày. Dưới cái nhìn của hắn, mặc dù tứ muội Tạ Du có chút kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cũng được xem như người thật thà, nhưng sự thật thà này của nàng bất tri bất giác lại làm tổn thương người khác, cũng tổn thương chính mình. Hy vọng trải qua chuyện này, nàng có thể nhận ra mình đã sai lầm, đừng giẫm vào vết xe đổ nữa.
Chuyện này đến đây xem như đã kết thúc, nhưng khi Tạ Liên Thành đi ra khỏi đại sảnh, vẫn cố ý chậm lại một chút. Đến khi Giang Tiểu Lâu chậm rãi đi đến, mới mỉm cười nói: “Người giết người đã tìm được, nhưng người giả thần giả quỷ thì nàng định làm thế nào?”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Tạ Liên Thành, nụ cười hàm súc, ý tứ sâu xa: “Tạ gia đối xử với hung thủ giết người quá sức nhân từ, nếu ta xử lý kẻ giả thần giả quỷ, Tạ đại thiếu gia sẽ không đuổi ta ra ngoài chứ?”
Tạ Liên Thành thấy nàng như vậy, không khỏi thở dài: “Những năm này ta bận bịu chuyện bên ngoài, chuyện trong nhà không để ý, mẫu thân vẫn nói với ta có một số chuyện quỷ thần náo loạn rất dữ, nhiễu loạn gia phong Tạ gia, có lẽ sự xuất hiện của Giang Tiểu Lâu đúng lúc có thể trấn áp tà khí.” Nói xong hắn liền bước đi ra cửa.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của hắn, cong cong khóe môi, khó nói rõ là vui hay buồn.
Ly Tuyết Ngưng đã sớm nhìn thấy mọi chuyện, đi tới bên cạnh nàng, không khỏi thấp giọng nói: “Vị đại thiếu gia này cũng thật kỳ lạ, biết rõ là muội ra tay rất nặng lại vẫn đem chuyện này giao cho muội xử lý, quả thật là không sợ muội làm tổn thương muội muội của hắn sao?”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Người nhà họ Tạ ai cũng có ý đồ riêng, đại công tử nhìn như gió như trăng không nhiễm bụi trần, thật ra trong lòng cũng hiểu rất rõ.”
Ly Tuyết Ngưng ngộ ra: “Hắn là muốn mượn tay muội chỉnh đốn?”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt nói: “Ta đã ở lại đây thì cũng phải có chút cống hiến, nếu hiện giờ đại công tử đã mở miệng, con ma này vẫn là không bắt không được.” Nàng nói đến đây, hơi nở nụ cười, mang theo vài phần giảo hoạt, vài phần lạnh lùng, chỉ có nàng tự biết.
Hôm sau khi đang dùng điểm tâm, Giang Tiểu Lâu chủ động nhắc tới chuyện tối qua trong viện của nàng lại có ma, hy vọng Ngũ đạo trưởng lại có thể đến làm pháp sự lần nữa, đuổi đi oán khí.
Hàng mi hình cánh bướm của Tạ Nguyệt nhúc nhích một chút: “Nhưng vị đạo trưởng này đã làm pháp sự hai lần vẫn không được, nói không chừng đạo hạnh của hắn không cao, hay là đi mời người khác…”
Tạ Hương cầm khăn lụa che miệng cười: “Đại tỷ nói vậy là sai rồi, Ngũ Thuần Phong đạo trưởng là người có tiếng trong thành, pháp lực cao thâm cứu vô số người, nếu không vì Mạch Nhi chết quá thảm, oan khuất quá nặng, cũng không đến nỗi…” Nàng nói đến đây, liếc mắt nhìn vào vị trí vốn là của Tạ Du hay ngồi, giờ khắc này trống không.
Thấy đã thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Tạ Hương ho nhẹ một tiếng, bộ đáng đại gia khuê tú: “Ta cảm thấy Giang tiểu thư nói không sai, đạo trưởng trở lại làm pháp sự lần nữa, nói không chừng âm hồn sẽ tản đi, dù sao bây giờ đã tìm được hung thủ giết người, không phải sao? Chỉ là không hiểu sao nó còn quấn lấy Giang tiểu thư, lẽ nào thật sự là bát tự không hợp?”
Giang Tiểu Lâu thở dài nói: “Đúng đó, đạo trưởng nói bát tự của ta quá nhẹ, tòa nhà này phong thủy quá vượng, ta không ép được, cho nên mới dẫn đến một số thứ không nhìn thấy được, lần này ta mời đạo trưởng đến là muốn ông ấy bố trí lại viện của ta một chút, thay đổi phong thủy.”
Theo lý mà nói sau chuyện của Tạ Du, trong lòng Tạ Hương phải có cảnh giác, nhưng nàng hận không thể đuổi được Giang Tiểu Lâu ra ngoài, thấy đối phương mắc câu, lập tức quyết định phải nắm lấy cơ hội này.
Nghe đến đây, Vương Bảo Trân gật đầu nói: “Như vậy cũng được, chỉ cần Giang tiểu thư có thể an tâm, chúng ta mới an tâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...