Tạ Liên Thành thở dài một tiếng, tiếp theo vững vàng nói: “Giang tiểu thư, chuyện này nếu xử trí thỏa đáng, cũng là một chuyện tốt với nàng.”
Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, không xem là đúng: “Hả, có gì tốt cho ta?”
Tạ Liên Thành không khỏi mỉm cười: “Nếu xử trí thỏa đáng, có thể cảnh cáo những kẻ lén lút, đồng thời đứng vững gót chân ở Tạ gia, không tốt sao?”
Lông mày Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng lên, nụ cười chậm rãi ngưng lại: “Đại công tử, huynh có ý gì?”
Đôi mắt Tạ Liên Thành đen bóng, khuôn mặt nghiêm nghị: “Dựa theo tính của nàng, nếu không có gì quan trọng thì sẽ không ở lại Tạ gia.”
Giang Tiểu Lâu hơi run run, tiếp theo hừ một tiếng: “Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được đại công tử, bên người Tạ bá phụ có một nhi tử như vậy, tin chắc chuyện làm ăn đã có người kế thừa.”
Nàng nói lời này, đúng là thật lòng thấy vui cho Tạ Khang Hà, cho dù là chuyện làm ăn hay chính trị, tìm được một người thừa kế thích hợp quả thật là khó như lên trời. Thông thường đời thứ nhất tạo dựng sự nghiệp đều oai phong hiển hách, đời thứ hai đều kém hơn một chút, chỉ đạt mức bình thường; đến đời thứ ba, hoàn toàn chỉ biết hưởng thụ, không có động lực phấn đấu. Hoa viên phú quý chỉ có thể nuôi dưỡng được mẫu đơn yêu kiều, cho dù là người có quyết tâm nghị lực, ở trong cuộc sống an nhàn tự tại đều sẽ không còn lòng tin và quyết đoán.
Nhưng Tạ Liên Thành trước mắt, dung mạo tuấn tú, phong độ quân tử, lại quan sát tỉ mỉ ngôn từ thú vị, trong nho nhã lộ ra phong thái say lòng người, Giang Tiểu Lâu thật lòng thấy vui cho Tạ Khang Hà. Nếu đại ca của nàng còn sống, dựa vào tính khí nóng nảy của hắn, sợ là không bằng được Tạ Liên Thành, không, phải là kém xa.
Tạ Liên Thành nói không sai, lần này là một bước ngoặc với Giang Tiểu Lâu, nếu nàng xử lý thỏa nàng, từ nay về sau Tạ gia sẽ không còn ai dám động đến nàng nữa, nhưng nàng chưa muốn để Tạ Liên Thành nhìn thấu tính toán của mình, càng không thể để hắn cảm thấy việc này rất dễ xử lý.
Cho nên, nàng khép mắt, yên tĩnh uống trà, một lát sau mới ngẩn mặt lên, dịu dàng cười một tiếng: “Đại công tử, dù sao đây cũng là việc riêng của Tạ gia, ta chỉ là khách nhân, không ở lại quá lâu, đứng ra xử lý việc này có nhiều bất tiện.”
Ánh mắt Tạ Liên Thành sáng sủa âm trầm, Giang Tiểu Lâu nói như vậy, rõ ràng đã có cách xử lý, nhưng lại không muốn nhúng tay vào chuyện của Tạ gia, cho nên chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, giả vờ đánh trống lãng.
Ánh mắt chạm nhau, một bên bình tĩnh như hồ nước, như có thể chứa đựng tất cả mưa gió, một bên lại thần bí khó lường, đặc biệt thông tuệ và quyến rũ.
Tạ Liên Thành vào nam ra bắc, gặp gỡ vô số nữ nhân, nhưng chưa từng thấy nữ tử nào có ánh mắt như vậy.
Đôi mắt Tạ Liên Thành khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện quả thật xảy ra ở Tạ gia, ta phải tự lo.” Nói như chém đinh chặt sắt, từng chữ cứng rắn như đá.
Trên mặt Giang Tiểu Lâu có vẻ khen ngợi: “Đã như vậy, xin đại công tử giúp ta một tay.” Không chờ đối phương trả lời nàng đã mỉm cười nói: “Bằng không…lỡ ta ra tay không biết nặng nhẹ, làm lớn chuyện lên, hoặc làm quá mạnh tay, sợ là đại công tử cũng thấy khó xử.”
Tạ Liên Thành và phụ thân hắn là người làm ăn, ngày thường đi đông đi tây, khắp nơi bận rộn, xưa nay không hỏi đến chuyện trong nhà. Mà Tạ phu nhân lại là một vị Bồ tát, mỗi ngày chỉ ngồi ở Phật đường ăn chay niệm kinh, những chuyện khác không bao giờ hỏi tới, tất cả sự vụ trong nhà đều đổ hết lên người Vương Bảo Trân. Dĩ nhiên Vương Bảo Trân phải nhúng tay vào khắp nơi, tỉ mỉ cẩn thận, từ trên xuống dưới sắp xếp khá thỏa đáng. Tuy rằng bên trong mẹ con Vương thị có không ít mờ ám, nhưng Tạ Liên Thành biết nước trong quá sẽ không có cá, hắn không tính là một lưới bắt hết, càng không định sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Giang Tiểu Lâu nói không sai, chuyện nhà là khó xử lý nhất, đặc biệt là loại chuyện không thể nói rõ này. Nhưng gia phong Tạ gia quả thật phải chỉnh đốn lại, hắn suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói: “Được, ta đồng ý với nàng, nếu có bất cứ thứ gì cần ta hỗ trợ, ta nhất định tận lực.”
Hai người đều là người thông minh, nguyên nhân hậu quả đều đã biết rõ, nhìn nhau nở nụ cười.
Ở một góc khác của hoa viên, Cố ma ma đỡ Tạ Du từ một gốc cây đi ra. Tạ Du nhìn về phía chòi nghỉ mát, trong mắt như có lửa phun trào, ngoài miệng lại nói: “Gió thu rất mát mẻ, ta muốn hóng gió, ma ma về trước đi.”
Cố ma ma sững sờ, theo ánh mắt của nàng nhìn về phía chòi nghỉ mát, không khỏi hoảng hốt, nắm lấy tay nàng nói: “Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, người nên về sớm nghỉ ngơi, nô tì không đi đâu hết, phải ở lại với người.”
Tâm tư Tạ Du từ từ bình tĩnh lại, một lát sau mới hoàn hồn, nhìn Cố ma ma một chút, trên mặt xẹt qua một nụ cười khổ. Nàng rất rõ ràng, Cố ma ma hoàn toàn là vì nàng. Nếu bây giờ nàng đi đến chòi nghỉ mát, trong lúc tức giận không biết sẽ nói ra chuyện gì, một khi bị Giang Tiểu Lâu hay đại ca nhìn ra vấn đề, sau này nàng đừng mong tiếp tục làm người nữa.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ đứng đó, si ngốc nhìn về phía chòi nghỉ mát.
Gió thu man mát thổi bay y phục, làm rối tóc nàng, làm cho cả người nàng càng thêm đơn bạc.
Cố ma ma rõ ràng nhìn thấy, có nước mắt chảy ra từ mắt nàng, trong lòng không khỏi rùng mình. Trong ấn tượng của bà, xưa nay tiểu thư thanh cao lãnh ngạo chưa khi nào có vẻ mặt này. Chỉ là có chút chuyện không thể làm được, ví dụ như tâm tư đối với đại thiếu gia, một khi bị người ngoài biết, nhất định sẽ bị đưa đi bầu bạn với thanh đăng cổ Phật. Nói tới nói lui đều do Giang Tiểu Lâu kia, nếu ả ta không xuất hiện, tiểu thư sẽ không phạm sai.
Cố ma ma trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thần tính toán, có cơ hội phải tìm mọi cách đuổi Giang Tiểu Lâu ra ngoài, một mặt đoạt lại ân sủng của lão gia dành cho từ tiểu thư, mặt khác đuổi được tâm ma của tiểu thư. Bằng không có ả ngày nào, tứ tiểu thư sẽ không yên ngày đó.
Cùng lúc đó, tam tiểu thư Tạ Hương tìm tới Vương Bảo Trân, nói cho Vương Bảo Trân biết, chuyện ma quái trong nhà rất lợi hại, tốt nhất mời một vị pháp sư làm pháp sự, trừ ma, đến khi đó trong nhà sẽ được sạch sẽ.
Vương Bảo Trân không khỏi thấp giọng quở trách nói: “Con nghĩ Tạ gia là chỗ nào, lão gia không ưa nhất là mấy chuyện quỷ thần, con mời pháp sư về, lỡ xảy ra chuyện gì, lời đồn truyền ra ngoài, chẳng phải là cái được không đủ bù cái mất, ta khuyên con không nên nghĩ tới chuyện này nữa.”
Tạ Hương ngọt ngào cười, kéo tay Vương Bảo Trân: “Vương di nương, con cũng chỉ nghĩ cho người thôi.”
Vương Bảo Trân ngừng lại một chút, trầm giọng nói: “Lời này là ý gì?”
Tạ Hương cong môi: “Vương di nương, phụ thân đem cả nhà giao cho người quản lý, bây giờ Mạch Nhi chết rồi không nói, còn có chuyện ma quái, khắp nơi lòng người bàng hoàng, người người nghị luận. Theo con thấy, không bằng mời pháp sư đến dọn dẹp sạch sẽ, những kẻ quấy phá dù là người hay ma đều đuổi ra khỏi phủ hết.”
Nàng nói như vậy, đôi mắt mỹ lệ tỏa ra ánh sáng gian xảo tà ác.
Vương Bảo Trân chấn động trong lòng, lập tức hiểu được, không khỏi liếc xéo nàng một cái: “Tam tiểu thư, lão gia giao cho ta quản lý chuyện nhà, ta không thể phụ lòng tin tưởng của lão gia, vô cớ đem người ngoài vào nhà, chuyện này thật sự là không ra thể thống gì.”
Tạ Hương hừ một tiếng, khinh thường nói: “Chính là vì có người ngoài xuất hiện, nhà chúng ta mới nổi lên sóng gió, lẽ nào người không hy vọng tất cả khôi phục lại bình thường sao?” Nàng nói như vậy, thần bí nháy mắt với Vương Bảo Trân một cái, mười phần ôn nhu đáng yêu.
Vương Bảo Trân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: “Mặc kệ thế nào, việc này vẫn không ổn, chờ phụ thân con trở về, tìm ông ấy thương lượng rồi tính sau.”
Tạ Hương có chút thất vọng nhưng cũng không nói thêm cái gì, hướng về Vương Bảo Trân cáo lui. Lúc ra cửa, đúng lúc nàng chạm phải Tạ Nguyệt, Tạ Nguyệt định nói chuyện với nàng, ai ngờ Tạ Hương chỉ cúi đầu, khẽ mỉm cười liền bỏ đi.
Trên mặt Tạ Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, đến khi vào trong phòng mới hướng về Vương Bảo Trân nói: “Mẹ, tam muội làm sao vậy, con chào hỏi nó mà dáng vẻ của nó rất cổ quái.”
Vương Bảo Trân lạnh lùng nở nụ cười: “Con đừng coi thường nha đầu này, mưu ma chước quỷ của nó nhiều lắm.” Nói xong câu này thì không chịu nói gì nữa.
Tạ Nguyệt nghe xong, lông mày hơi nhướng lên: “Tiểu quỷ dưới trướng Diêm Vương, cỡ nào cũng không làm nên chuyện, mẹ cứ an tâm đi.”
Vương Bảo Trân lộ ra biểu hiện căm ghét không ngừng: “Chỉ sợ người tốt khó làm, ác quỷ khó đối phó.”
Không quá mấy ngày, Vương Bảo Trân tản bộ trong hoa viên Tạ gia, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy có một trận gió quái dị thổi tới, cây cỏ phát ra tiếng soàn soạt, lần này Vương Bảo Trân thấy rõ, là một nữ nhân mặc áo trắng đứng ở đó, tóc dài che mặt, hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt, nhưng lại vẫy tay với nàng. Đến khi các ma ma chạy qua, bóng trắng đã biến mất. Mấy ngày sau đó, người nhà họ Tạ mỗi đêm đều thấy có ma đi quay lại trong đình viện, có lúc là ở hoa viên, có lúc là ở thư phòng, có lúc là ở phòng các tỳ nữ. Nhưng nơi ma xuất hiện nhiều nhất, vẫn là Họa Lâu.
Vương Bảo Trân trải qua chuyện như vậy, lại có Tạ Hương khuyến khích, cuối cùng đồng ý cầu viện pháp sư. Thế là Tạ gia phái người đi mời đến một vị pháp sư nổi danh, vị pháp sư này tuổi hơn bốn mươi, là một đạo sĩ cao quý phong nhã.
Đạo trường này làm rất lớn, pháp sư Ngũ Thuần Phong cố ý bày một hương án lớn ở hoa viên, bên người có chừng mười tiểu đạo sĩ đi tới đi lui, trên đầu hắn đội đạo quán, tay cầm một cây kiếm gỗ điêu khắc tỷ mỉ, múa may giữa không trung. Nửa đêm giờ tí, lư hương lượn lờ khói thuốc, tiền giấy bay lượn khắp trời, pháp sư đi tới đi lui trong hoa viên, bảo kiếm trong tay chém qua chém lại, nhìn rất hoành tráng, khiến cho vô số tì nữ nô bộc đứng xa xa quan sát, xì xào bàn tán.
Có lẽ biểu hiện nghiêm trọng của vị pháp sư này ảnh hưởng đến mọi người, khiến tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, ngay cả người ban đầu không tin vào chuyện này như Vương Bảo Trân, cũng không khỏi trở nên nghiêm túc, không nói một lời. Các vị tiểu thư Tạ gia không tiện ra ngoài tham gia trường hợp này, liền dặn dò nha đầu của mình tới hoa viên, nếu có tình huống gì thì lập tức về bẩm báo.
Không lâu sau, Ngũ Thuần Phong thu hồi kiếm gỗ, quay đầu hướng về phía Vương Bảo Trân, Vương Bảo Trân nói: “Đạo trưởng, không biết pháp sự làm tới đâu rồi, có thể đuổi được hồn ma không?”
Ngũ Thuần Phong sắc mặt nghiêm trọng, thở dài một hơi: “Nói một câu không nên nói, nhà này bị ma ám rất nặng, trong nhà có người làm chuyện thất đức.”
Vương Bảo Trân sững sờ, vẻ mặt trầm xuống: “Đạo trưởng nói vậy là ý gì? Lão gia nhà ta luôn làm việc thiện, phu nhân quanh năm ăn chay niệm Phật, ngay cả một con kiến cũng không giẫm chết, sao lại làm chuyện thất đức, Tạ gia không phải loại người đó.”
Đạo trưởng cười lạnh, giả vờ vẫy vẫy tay, đệ tử của hắn nâng lư hương, cung kính đứng trước mặt hắn.
Ngũ Thuần Phong lại thắp một nén hương, cắm vào lư hương, Chỉ chốc lát sau, làn khói đột nhiên đứt đoạn một nửa, biến thành hình chữ U. Ngũ Thuần Phong lạnh lùng thốt: “Nhìn thấy không, nén nhang này cháy ở giữa, hai bên cao, đè ép đầu nhang, trong nhà này nhất định có người từng làm chuyện tạo nghiệt, khiến người khác chết oan.”
Trên mặt Vương Bảo Trân cuối cùng lộ vẻ lo lắng, thấp giọng nói: “Đạo trưởng, có cách nào hóa giải không?”
Ngũ Thuần Phong giả vờ lắc chuông đồng, trong miệng lẩm bẩm một hồi, lúc này mới trịnh trọng nói: “Cách không phải không có, chỉ cần tìm ra vị trí của quỷ ẩn náu, tìm cách trấn áp nó, nói không chừng sẽ dọa được nó rút lui.”
Vương Bảo Trân vội vàng nói: “Vậy làm phiền đạo trưởng.” Nói xong, nàng xoay người nói với một ma ma: “Hồng ma ma, ngươi dẫn đạo trưởng đi một vòng các viện.”
Vương Bảo Trân nói chuyện rất chú ý, nàng bảo Hồng ma ma dẫn Ngũ Thuần Phong đi một vòng, chỉ để trừ tà, cũng không nói hắn có thể vào bên trong, đó là nơi ở của nữ quyến, lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì khó ăn nói, nên mới cố ý dặn dò Hồng ma ma, dẫn mọi người theo sát. Như vậy dưới con mắt của mọi người, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thế là, dưới sự giám sát của Hồng ma ma, Ngũ Thuần Phong đi thẳng vào nội viện. Hắn dừng trước cổng viện của đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư một lúc, sau đó lại đi đến nơi của ba vị thiếu gia Tạ gia kiểm tra cẩn thận một phen, đều lắc lắc đầu nói: “Không ở nơi này, không ở nơi này, còn người khác không?”
Hồng ma ma bất đắc dĩ, lại mang theo hắn đi tới viện của Tạ lão gia và Tạ phu nhân.
Nhưng mà, vẫn không thu hoạch được gì.
Ngũ Thuần Phong vuốt râu: “Ây nha, đúng là kỳ quái, rốt cuộc là ở đâu?”
Đôi mắt Hồng ma ma xoay một cái, đột nhiên nghĩ đến một người, không khỏi nói: “Còn một chỗ chưa có kiểm tra, mời đạo trưởng đi cùng nô tì.”
Ngũ Thuần Phong nghiên ngả đi theo Hồng ma ma đến chỗ của Giang Tiểu Lâu.
Mới vừa đến cửa, Ngũ Thuần Phong quan sát vị trí một lát, quát to một tiếng: “Quỷ khí quá nồng.”
Hồng ma ma không khỏi biến sắc: “Ý đạo trưởng là…con quỷ đó ở đây?”
Ngũ Thuần Phong gật gật đầu, hắn giơ kiếm gỗ trong tay, lớn tiếng nói: “Các ngươi chờ đã, để ta vào trong bắt quỷ.”
Hồng ma ma vội vã ngăn lại: “Đạo trưởng, người ở viện này không phải khách nhân tầm thường, đó là con gái của bằng hữu mà lão gia nhà ta xem trọng nhất, nếu kinh động nàng thì nô tì không gánh được.”
Hai mắt đạo trưởng cong lên, lạnh lùng nói: “Nhà ngươi mời ta đến bắt quỷ, lại có nhiều cấm kỵ như vậy. Nếu kiên quyết không chịu, chỉ đành phải tùy ý con quỷ này lộng hành, tổn thương người khác, bỏ đi, ta nên về thôi.” Nói xong, hắn phẩy tay áo, liền rời đi.
Hồng ma ma vội vàng nói: “Đạo trưởng bớt giận, nô tì chỉ lo lắng quý khách sẽ tức giận mà thôi, thế này đi, trước tiên để nô tì đi vào bẩm báo rồi hãy tính tiếp.”
Ngũ Thuần Phong cũng không nói lời nào, tùy ý Hồng ma ma cung kính đi vào viện. Không lâu lắm, Hồng ma ma tươi cười rạng rỡ bước ra nói: “Giang tiểu thư nói, xin mời đạo trưởng tùy ý.”
Ngũ Thuần Phong cười nhạt nói: “Ta nói mà, bắt quỷ là để mọi người sống yên ổn, có gì mà lại không bằng lòng chứ.” Nói xong, hắn thay vào bộ mặt trịnh trọng, từng bước đi vào sân. Các nha đầu, ma ma thấy cảnh này, liền vội vàng theo sát, đứng ngó dáo dác ở cửa.
Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng vốn đang ngồi ở hành lang trò chuyện, trong tay Ly Tuyết Ngưng trong tay còn cầm khung thêu. Tiểu Điệp và Tinh Tinh đứng ở một bên hầu hạ, hiện tại đều mang bộ dáng giật mình nhìn đạo trưởng đi vào.
Ngũ Thuần Phong không thèm nhìn tới hai vị tiểu thư, hắn chỉ giơ kiếm gỗ lên, đi một vòng quanh sân, không ngừng chém vào thân cây, phảng phất như đang dò xét vị trí hồn ma.
Giang Tiểu Lâu mở to mắt, hứng thú mà nhìn, như đang xem con khỉ diễn xiếc. Trong chớp mắt, trên trán Ngũ Thuần Phong xuất hiện máu, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ toàn bộ cái trán của hắn, rồi từ từ chảy xuống cằm, làm ướt toàn bộ vạt áo.
Mọi người không khỏi kinh hãi biến sắc, nhưng cũng không dám tiến lên quấy rối.
Qua một lúc lâu, Ngũ Thuần Phong mới dừng lại, dáng vẻ mệt mỏi.
Hồng ma ma vội tiến lên, hoảng sợ hỏi: “Đạo trưởng, trên trán ngài bị sao vậy?”
Ngũ Thuần Phong nói: “Con quỷ này âm khí quá nặng, lúc nãy ta đấu với nó, bị tổn thương không nhẹ. Ai, oán hận nặng như vậy, nhất định là oan khuất rất lớn, nếu nghiệp chướng chưa trừ, nó nhất định không chịu rời đi, ta cũng không còn cách nào khác.” Hắn nói xong câu đó, liền chắp tay nói: “Xin phu nhân nhà bà mời cao nhân khác đi.” Lập tức phất tay áo rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...