Dạo này mình chuyển nhà nên khá bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có ngày ko up chương mới, còn lại thì sẽ giữ tốc độ mỗi ngày nửa chương, hy vọng sau 1-2 tuần nữa mình có thời gian thì sẽ up nhiều hơn nhé
Chương 120: An Hoa chết (1)
Lão Vương phi sợ hết hồn, chỉ thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài: “Thạch tín? Đây là có người muốn độc chết Vương gia sao?”
Khánh Vương phi lại ngần ngừ nói: “Hôm qua những món Vương gia ăn đều được kiểm tra, không có vấn đề gì, ta thậm chí đã cho người thẩm vấn cả đầu bếp, có lẽ không phải là do thức ăn.”
“Thường thì thạch tín phải ăn vào mới có tác dụng, xin Vương phi nghĩ lại xem Vương gia còn ăn gì khác không.” Lão đại phu nhắc nhở.
Tất cả mọi người đều nhìn Khánh Vương phi, bà cũng sửng sốt. Ngày thường Khánh Vương không tới viện của bà, nhưng khi có chuyện thì ai cũng nhìn chằm chằm người Vương phi này, đây là trách nhiệm của chính thê, đang lúc do dự lại nghe Mộ Vũ a lên một tiếng, bà quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
Mặt Mộ Vũ thấp thỏm, ánh mắt lại rơi vào dĩa hồng khô trên bàn.
Khánh Vương phi nheo mắt nhìn theo hướng của nàng, đúng là đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhất thời biến sắc, đi đến trước bàn cầm một trái hồng khô lên: “Đại phu, ông xem thử.”
Lão đại phu lập tức đi tới, lấy ngân châm đâm vào trái hồng, một lúc lâu sau rút ra ngân châm vẫn trắng sáng, không hề ảnh hưởng. Hắn nhíu mày nói: “Hồng khô này không có độc.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại rơi vào lớp phấn trắng bên ngoài, nàng nhỏ nhẹ nói: “Đại phu, hay là kiểm tra lớp bột phấn bên ngoài thử.”
Đại phu nghe vậy liền gật đầu, nhẹ nhàng quẹt một miếng bột phấn cho vào lòng bàn tay kiểm tra, thậm chí cho vào miệng nếm thử, khi ngẩn đầu lên sắc mặt trắng bệch: “Bên trong bột phấn có thạch tín, số lượng không ít, nếu Vương gia ăn nhiều thêm mấy cái chỉ sợ sẽ mất mạng.
Khánh Vương phi giật mình, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng xám: “Sao lại như vậy…”
Lão Vương phi trầm mặt, lớn tiếng quát hỏi: “Vương phi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Chuyện này… hôm qua Vương gia muốn dặn dò con chuyện chuẩn bị cho ngày tết, nên ngồi lại khoảng nửa canh giờ, mẫu thân cũng biết xưa nay ngài thích ăn hồng khô, nhìn thấy thì sẽ nếm thử, nhưng vì nó là đồ lạnh nên con cũng không dám để Vương giaăn nhiều, chỉ ăn một trái thôi…”
“Cũng may chỉ một trái, nếu ăn nhiều thêm sợ là Vương gia sẽ mất mạng.” Lão đại phu vẫn còn hoảng sợ.
“Hồng khô này từ đâu mà có?” Lão Vương phi nắm chặt Phật châu trong tay, mặt mày giận dữ.
Khánh Vương phi lập tức sửng sốt, do dự không dám mở miệng.
Tả Tuyên lấy lại bình tĩnh, chậm rãi tiến lên, giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Tổ mẫu, hồng khô này là do mẫu thân con tự tay làm, bảo con đưa đến cho Vương phi.”
Lão Vương phi tức giận đến cực điểm, bỗng nhiên giơ tay lên tát Tả Tuyên một cái, đánh cho nàng sưng cả nửa bên mặt, năm dấu ngón tay đỏ tươi hiện rõ.
“Tai họa, ngươi xuất thân từ phủ học sĩ, dù không có tri thức hiểu lễ nghĩa thì cũng phải biết rõ đạo hiếu, lại dám đưa cho Vương phi lễ vật này, ngươi đây là muốn độc chết Vương phi hay là độc chết Vương gia, đúng là bỉ ổi.” Lão Vương gia như muốn cắn nát răng, lửa giận ngập trời.
Tả Tuyên rầm một tiếng ngã quỵ trên đất, nước mắt tuôn ào ào, bộ dáng oan ức vô cùng: “Tổ mẫu, từ khi Tuyên Nhi vào vương phủ cũng chưa từng làm trái ý phụ mẫu, không có chút bất kính, đưa hồng khô chỉ xuất phát từ lòng hiếu thảo, tuyệt đối không dám đầu độc. Tổ mẫu, người nhìn thấy Tuyên Nhi vào cửa, tính tình của con người rõ ràng nhất, không lẽ con là người độc ác như vậy. Còn nữa, độc chết Vương phi thì con được ích lợi gì, ai cũng biết hồng khô là do con đưa tới, con có nhảy vào sông hộ thành cũng không rửa được tội lỗi này, cần gì phải như vậy chứ?”
Lão Vương phi lạnh rên một tiếng, chỉ vào Hách Liên Thắng đang tái xanh mặt mày: “Lợi ích? Phu quân ngươi là tên bất trung bất hiếu, ngươi đang báo thù cho hắn thôi.” Bà đang nổi nóng, càng ngày càng không nhịn được, một tay nhấc quải trượng lên muốn đánh vào đầu Tả Tuyên.
Lần này tay giơ lên rất cao, tuyệt đối không phải làm cho ra vẻ, mà là hận không thể đánh chết Tả Tuyên, Tả Tuyên không ngờ đối phương lại không kềm chế được như vậy, sợ đến dùng tay che mặt. Nhưng mà gậy giơ lên giữa không trung lại đột nhiên bị Giang Tiểu Lâu ngăn cản, lão Vương phi tức giận xông lên đến đỉnh đầu, mơ hồ thấy được cả gân xanh: “Giang Tiểu Lâu, đây là chuyện của vương phủ, ngươi là người khác họ, không tới phiên ngươi nhúng tay vào.”
Giang Tiểu Lâu cũng không vì vậy mà tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn đối phương, ôn hòa khuyên nhủ: “Lão Vương phi, con đã là nghĩa nữ của Vương phi thì không phải là người ngoài. Chuyện hôm nay con đã thấy hết, có một câu không thể không nói, bất kể thế nào thì xin người nghe con nói đã.”
“Nói.” Lão Vương phi lạnh lùng thốt ra một chữ. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, Giang Tiểu Lâu còn có thể nói thêm cái gì được nữa sao?
Giang Tiểu Lâu mặt mày ôn nhu, âm thanh uyển chuyển: “Ngài rất yêu thương Vương gia ai ai cũng biết, nhưng xin bình tĩnh mà nghĩ lại, Tả Tuyên tẩu tẩu rõ ràng là bị vu oan, không lẽ ngài muốn để hung thủ tự do ngoài vòng luật pháp sao?”
Trên mặt lão Vương phi hiện lên vẻ nghi hoặc phức tạp, lạnh lùng nói: “Vu oan, ai lại vu oan cho nó?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tả Tuyên đang khóc không ngừng, giọng điệu bình thản: “Vương gia ăn hồng khô ở chỗ mẫu thân, mẫu thân tuyệt đối sẽ không thể hại phụ thân. Còn nữa, người tinh tường đều có thể nhận ra, mục đích của hung thủ không phải Vương gia mà là mẫu thân, Vương gia chỉ là người chịu tội thay thôi. Như vậy xem ra, đúng là Tả Tuyên rất đáng nghi, dù sao hồng khô là do tự mình tẩu ấy mang đến, còn đặc biệt dặn dò Vương phi, đồ lạnh như vậy không thể ăn nhiều. Người hạ độc tự mình đưa thuốc độc đến ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong phủ, giống trống khua chiên như vậy cứ như sợ người khác không biết được, trên đời làm gì có người nào ngu xuẩn như vậy. Lão Vương phi, có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, ngài là người rất cơ trí, hung thủ thật sự là ai thì phải điều tra cho kỹ, từ khi hồng khô này đưa vào vương phủ thì có những ai tiếp xúc với nó…”
“Giang Tiểu Lâu, ngươi đây là đang ngậm máu phun người.” Trán Hách Liên Thắng nhảy lên một cái, nhịn không được phải hét lên.
Giang Tiểu Lâu cười, đáy mắt như có lửa: “Nhị công tử, ta chỉ đang nói ra cách tuy tìm hung thủ phía sau, ngươi cần gì phải kích động.”
Sắc mặt lão Vương phi không ngừng đảo qua Hách Liên Thắng, Hách Liên Thắng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ từ dâng lên, lan ra toàn thân: “Tuy ngươi không nói thẳng, nhưng người tiếp xúc qua hồng khô này chỉ có người trong viện của ta, rõ ràng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, có ý đồ riêng.”
Tả Tuyên thấy thời cơ đã đến, nước mắt liền không ngừng rơi, vẻ mặt càng oan ức: “Tổ mẫu, từ khi Tuyên Nhi được gả vào đây phu quân vẫn không yêu thích, nhờ có Vương phi săn sóc mới không đến nỗi không chỗ dung thân. Vương phi tốt với con như vậy sao con lại hại người được? Tuyên Nhi có thể thề với trời, nếu con là người hạ độc trên hồng khô, thì xin bị thiên lôi đánh, chết không tử tế. Thân là thê tử của người ta, có mấy lời vốn không tiện nói, nhưng chuyện đến nước này nếu còn không nói thì sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống. Nếu muốn nghi ngờ thì cũng nên nghi ngờ cái người cả ngày chỉ muốn Vương phi…”
Lão Vương phi nhìn chằm chằm đôi mắt Tả Tuyên, thấy đôi mắt kia trong suốt đẫm lệ, cây trâm trên tóc rơi xuống, mái tóc xõa dài rối tung trên vai, bộ dáng hiền lành đáng thương. Bình tĩnh mà xét, Tả Tuyên xuất thân từ phủ Đại học sĩ, có tri thức hiểu lễ biết, biết giữ đạo hiếu, trước kia tính tình nàng có chút lanh lẹ, tuy hơi thẳng thắng nhưng về thể thống thì không hề có chút sai sót. Ngược lại Hách Liên Thắng có động cơ cưới vợ không trong sáng, cưới về rồi lại tìm cách bắt nạt, khiến Tả Tuyên nguội lạnh tâm tư.
Trước kia Hách Liên Thắng đều trách Tả Tuyên là đố phụ, nam nhân yêu thích ái thiếp là chuyện bình thường, nhưng không biết nặng nhẹ mà lạnh nhạt chính thê thì lại hơi quá đáng, đặc biệt là Tả gia rất có ích cho con đường sự nghiệp của hắn. Tuy rằng lão Vương phi nghĩ như vậy nhưng rất khó nói, dù sao có tấm gương của Khánh Vương ở đó, thượng bất chính hạ tắc loạn, bà mắng Hách Liên Thắng cũng chính là tự mắng mình, dù sao bà vẫn tự xưng Khánh Vương phủ là nơi rất quy củ, nhưng ai cũng biết quy củ đã sớm bị Thuận di nương làm cho sụp đổ rồi.
Đúng, Tả Tuyên là một đứa con dâu rất quy củ, mưu hại đích mẫu là tội đáng bằm thây, nàng vẫn là một thiên kim phủ học sĩ, sao lại không hiểu chuyện này? Còn nữa, trước giờ quan hệ giữa nàng và Khánh Vương phi rất tốt, ngược lại tình cảm với Hách Liên Thắng lại lạnh nhạt, cần gì phải vì một phu quân không chút tình cảm mà làm vậy… Vẻ mặt lão Vương phi thay đổi mấy lần, ánh mắt nghi ngờ chậm rãi chuyển sang Hách Liên Thắng.
Trong phủ này người oán hận Vương phi nhất, chỉ có một An Hoa quận vương vừa bị tước địa vị thôi.
Hách Liên Thắng kềm chế tức giận trong lòng, giờ khắc này nhìn thấy Tả Tuyên và Giang Tiểu Lâu thông đồng, người công khai người ngầm ám chỉ mình hạ độc, liền bước lên một bước nắm lấy mái tóc của Tả Tuyên, lạnh lùng nói: “Chúng ta là phu thê, tuy rằng ngày thường ta hơi lạnh nhạt ngươi, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chẳng qua ta chỉ có hai thị tì thôi, chưa từng động đến vị trí chính thê của ngươi, nhưng ngươi là thê tử lại không biết phân ưu cho chồng, chỉ biết tranh giành tình cảm, đây là lỗi không biết dạy con của Tả gia, không dạy ra được một người vợ hiền. Bây giờ ngươi lại vô sỉ làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, nếu bây giờ ta không xử lý ngươi, sau này Khánh Vương phủ sẽ không có ngày nào được yên.”
Hách Liên Thắng không phải kẻ ngốc, trong chớp mắt hắn đã biến việc này thành Tả Tuyên ghen tuông mà hại hắn, cứ như vậy, mọi người sẽ cho rằng đây là sai lầm của Tả Tuyên, muốn vu oan cho phu quân của mình, quyết tâm liều chết.
Nếu kịch đã diễn thì đừng mong có ai toàn thân trở ra, Giang Tiểu Lâu đã nói trước với Tả Tuyên là nàng phải mạo hiểm, nàng cũng đã quyết tâm làm lớn chuyện, giờ khắc này bị đối phương nắm tóc, càng khiến nàng tan nát cõi lòng, ma ma hồi môn của Tả gia tiến lên ôm lấy chân Hách Liên Thắng, khóc không thành tiếng: “Cô gia, từ khi tiểu thư gả đến đây chưa từng có lỗi với ngài, ngài không thể hắt nước bẩn lên người tiểu thư như vậy.”
Ma ma kia từ lâu đã được Tả Tuyên dặn dò, bề ngoài thì khóc sướt mướt, bên trong thì thầm mắng chửi, Hách Liên Thắng run tay lên, chân trái giơ lên đạp một cái, ma ma kia quát to một tiếng, ngửa mặt ngã xuống bất tỉnh. Tả Tuyên nắm được cơ hội, lập tức bò tới dưới chân lão Vương phi nói: “Giết người rồi, hắn muốn giết người diệt khẩu, tổ mẫu cứu con.”
“Nhanh, đi xem còn thở không.” Khánh Vương phi cuống lên vội ra lệnh, Triêu Vân bước lên đi thăm dò, lúc này mới thở phào nói: “Là nhất thời ngất đi thôi.”
Lúc này lão Vương phi mới thở ra một hơi, ma ma này là ma ma hồi môn của Tả Tuyên, giấy bán thân nằm bên Tả gia vẫn chưa giao cho Khánh Vương phủ, mục đích là để con gái có người bên cạnh giúp đỡ trong lúc quan trọng, ai ngờ suýt nữa lại bị Hách Liên Thắng đá chết, bà vừa tức vừa bực bội, an ủi Tả Tuyên: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là nhất thời…”
Tả Tuyên vẫn đang khóc nức nở, bộ dáng như vô cùng kinh hãi: “Tổ mẫu, đây không phải lần đầu, có lần con nghe phu quân và tiểu thiếp nói con nhạt nhẽo, lại có khối u dị dạng, hắn nhìn đã buồn nôn, nếu không phải phụ huynh con còn có giá trị, hắn đã tìm cách độc chết con để cưới người khác rồi. Con tưởng rằng hắn chỉ nói vậy thôi, hôm nay xem ra hắn đã làm thật. Từ ngày bị đoạt tước vị, hắn ngày đêm chửi bới Vương gia Vương phi, nói Vương gia bạc đãi hắn. Con khuyên bảo hắn cũng không nghe, ngược lại trách con ăn cháo đá bát, hở ra thì hắn vừa đánh vừa chửi, còn muốn giết con.” Nói xong nàng kéo ống tay áo lên, hiện ra đừng vệt xanh đỏ tím xen lẫn, thấy mà giật mình: “Chỉ cần con bị định tội, hắn không chỉ không cần bỏ vợ cũng danh chính ngôn thuận diệt trừ được con, số của con thật khổ, thật là khổ mà.”
Giang Tiểu Lâu đứng bên cạnh nói: “Đáng thương cho Tả Tuyên, tẩu đúng là thiển cận, đâu chỉ diệt trừ tẩu, còn có thể diệt trừ cả Vương phi, vừa báo thù cho mẹ ruột lại rửa được mối hận mất phong hào. Cho dù Tả gia quyền thế đến mấy cũng không có mặt mũi nào đi rửa oan cho một đứa con dâu muốn mưu sát đích mẫu, đúng là mũi tên trúng ba con chim.”
Mọi người nghe vào tai, nhất thời đều tin là thật, Khánh Vương phi giận dữ nói: “Hách Liên Thắng, ngươi đúng là không coi ai ra gì.”
Lửa giận của lão Vương phi càng to, lật tay một cái cầm lên bình sứ trên bàn, rầm một tiếng ném về phía Hách Liên Thắng.Hách Liên Thắng né tránh theo bản năng, cái bình rơi đùng trên mặt đấy, vỡ tan nát. Lão Vương phi liên tục thở dài: “Hay cho Hách Liên Thắng ngươi, phụ thân ngươi tốt với ngươi cỡ nào chứ, ba năm trước thế tử của Liêu Nguyên hầu bị tước phong hào, liền lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó tự sinh tự diệt, không màng sống chết, ngươi bây giờ vẫn được ăn ngon ngủ say, cơm no áo ấm, còn không phải là vì phụ thân ngươi mềm lòng sao. Ngươi báo đáp hắn thế nào chứ, cha ruột mà cũng ra tay được, ngươi đúng là… táng tận lương tâm.”
Lão Vương phi tức giận đến cực điểm, thở không ra hơi, Vương phi vội đi đến vuốt ngực cho bà: “Mẫu thân bớt giận, xin đừng vì tên nghiệt tử này mà ảnh hưởng sức khỏe.”
Hách Liên Thắng chấn động trong lòng, hoàn toàn không để ý đến mảnh sứ vụn dưới sàn, hắn quỳ xuống dập đầu không ngừng, lát sau máu chảy đầy mặt, nhuộm đỏ cả đất. Hách Liên Thắng cảm thấy oan ức tột cùng, càng căm hận Giang Tiểu Lâu và Tả Tuyên: “Tổ mẫu, đúng là cháu đã phạm lỗi, nhưng cháu không phải kẻ ngốc, người nghĩ lại đi, cả nhà này căm ghét con, chỉ có phụ thân chịu giúp con, nếu người có mệnh hệ gì thì làm sao con ở lại vương phủ được nữa, tất cả đều do Giang Tiểu Lâu và tiện nhân Tả Tuyên hùa nhau hãm hại con, con bị oan.”
Hai mắt Giang Tiểu Lâu như tỏa sáng, âm thanh không lạnh không nóng: “Nhị công tử nói sai rồi, hồng khô không phải đưa cho Vương gia, mà là đưa cho Vương phi dùng. Trong phủ này chỉ có Vương gia là bùa hộ mệnh của ngươi, nhưng ai cũng biết Vương phi không thích ngươi, thậm chí từng yêu cầu Vương gia đuổi ngươi đi, ngươi sợ Vương gia thật sự đồng ý, nhất thời nghĩ quẩn cũng không có gì lạ.”
“Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là ác động, lại nghĩ ra thủ đoạn này hại ta. Tổ mẫu, xin người đừng tin hai tiện nhân này nói lung tung, bọn họ… cấu kết nhau hại con.” Gương mặt Hách Liên Thắng trắng bệch, âm thanh run rẩy.
Khánh Vương phi khẽ thở dài: “Hách Liên Thắng ơi Hách Liên Thắng, ngay cả thê tử ngươi cũng chỉ chứng ngươi, không lẽ ngươi không làm sai chút nào sao?”
“Mẫu thân, con chỉ thấy việc này quá oan uổng, chỉ muốn nói rõ để tổ mẫu hiểu được mà thôi.” Lần đầu tiên Hách Liên Thắng nếm mùi bị vu oan, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phẫn uấn, như có một luồng huyết dịch sôi trào xông thẳng lên đầu.
Lão Vương phi lạnh lẽo nhìn hắn, bà không tin Hách Liên Thắng muốn giết Khánh Vương, nhưng bà tin hắn muốn lấy mạng Khánh Vương phi. Cái gia đình này đã sụp đổ, những người quen thuộc trở nên xa lạ đáng sợ, là cái gì khiến dã tâm của họ bành trướng, là cái gì đẩy bọn họ trở nên điên cuồng như vậy. Bà mơ hồ rõ ràng, kẻ cầm đầu gây nên những thứ này chính là kẻ đang nằm trên giường bệnh, cái gọi là cương thường chính là quy củ của tổng tông, thiếp không ép thê, con thứ không hơn con trưởng, đó mới là đạo lý, ai cũng có vị trí của mình, ai cũng nên làm tốt phận sự của mình. Thân là thiếp, vốn nên kính trọng chính thê, an ổn sống qua ngày, nhưng trong lòng Thuận di nương đều chỉ có âm mưu cướp đoạt, ước gì kéo được Vương phi xuống đài. Thân là con thứ, phải quý trọng sự thương yêu của phụ thân, vì bản thân là mưu tính tiền đồ, sau này vẫn có thể cưới vợ phong quang. Vinh hoa phú quý, tôn trọng thông cảm, những gì Khánh Vương phi phải cho các con thứ đều cho đủ không thiếu cái gì, nhưng sao bọn họ vẫn thấy không đủ. Đúng, vì Khánh Vương đã cho bọn chúng hy vọng không nên có,biến những đứa trẻ này trở thành người ích kỷ, điên cuồng, chuyện này thì trách được ai?
Lão Vương phi từ từ thả cây gậy xuống, thở hồng hộc: “Oan nghiệt, oan nghiệt mà, người đâu, tạm thời giam hắn hại, để sau thẩm vấn.”
Trong lòng Hách Liên Thắng giật mình, lại ngẩn đầu lên, sắc mặt lạnh lùng: “Tổ mẫu, muốn thẩm vấn thì người đầu tiên nên thẩm vấn là Tả Tuyên, tiện nhân kia mới đúng là hung thủ thật sự.”
Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng dậy, trong nháy mắt âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm: “Ngươi là phu quân của ta, cũng là trời của ta, xưa nay chỉ có ngươi có lỗi với ta, ta không dám có lỗi với ngươi chút nào Trước kia ta nhẫn nhịn, chỉ cầu ngươi có thể lãng tử quay đầu, đã sớm khô nước mắt, khô cả máu. Nhưng mà Hách Liên Thắng, ngươi đúng là khinh người quá đáng. Được rồi, nếu ngươi luôn miệng nói là ta hạ độc, hôm nay ta cũng không cần cái mạng này nữa, ta sẽ học theo những nữ tử cương liệt để chứng minh sự trong sạch của mình.” Nói xong nàng bỗng nhiên lao mạnh về phía cây cột bên trái, tì nữ ma ma bên cạnh muốn cản nhưng động tác của nàng quyết tuyệt, không có chút chần chờ, bóng người vừa lóe lên thì cái trán đã đâm rầm vào cột, thân hình ngã xuống. Hành động này quá đột nhiên, khắp phòng đều sững sỡ, đến khi Giang Tiểu Lâu bước lên thì nàng đã ngã trên đất, máu chảy đầy mặt, trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất, khiến cho lão đại phu cũng sợ hãi choáng váng.
“Đại phu, mau kiểm tra.” Giang Tiểu Lâu nhanh tay xé váy của mình băng lại vết thương trên trán cho Tả Tuyên, lạnh lùng nói.
Lão đại phu nhào tới, không ngừng kiểm tra vết thương, luôn miệng nói: “Ôi chao ôi chao, vị phu nhân này cũng quá cương liệt, đụng đến mức muốn vỡ nát đầu rồi.”
Hai mắt Tả Tuyên nhắm nghiền, lông mi khẽ run, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, máu trên trán chảy xuống ào ào, mùi máu tanh lan khắp phòng, tất cả mọi người đều hoảng hốt vây xung quanh.
“Hừ, đến lúc này còn muốn ra vẻ, đây không phải là chứng minh trong sạch, chỉ là sợ tội tự sát thôi, tổ mẫu, xin người đừng bị ả bức ép.” Hách Liên Thắng đè nén cơn tức hận trong lòng, quay đầu nói với lão Vương phi.
“Hách Liên Thắng, ngươi tự sờ vào lương tâm của mình mà hỏi đi, người đang nằm đó chính là thê tử của ngươi, từ khi nó gả đến đây có làm gì có lỗi với ngươi chưa, tại sao ngươi đối với nó như vậy, không lẽ trái tim của ngươi làm bằng sắt? Đầu tiên là giết đích mẫu, vô cớ liên lụy phụ thân, bây giờ còn muốn giết chính thê, ngươi đúng là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, bao nhiêu năm qua ngươi đọc sách gì, bây giờ ngay cả con người cũng không phải. Mẫu thân, nếu người tha thứ cho hắn, thì vương phủ này con cũng không ở lại nổi nữa.” Khánh Vương phi mặt mày tái nhợt, từng câu từng chữ đều là căm tức.
“Tổ mẫu, nhị ca sẽ không làm ra chuyện thất đức như vậy đâu, xin người minh giám.” Hách Liên Tiếu vẫn ở bên cạnh không nói một lời, thời khắc mấu chốt không thể không van xin. Dĩ nhiên nàng không thật sự quan tâm Hách Liên Thắng có hạ độc hay không, mà chỉ sợ ảnh hưởng đến mình.
“Đúng đó tổ mẫu, từ nhỏ nhị đệ học hành giỏi giang, tâm địa lương thiện, cho dù bây giờ có nghĩ quẩn cái gì không lẽ không đáng được tha thứ sao, sao bây giờ ai cũng nghi ngờ hắn? Tổ mẫu, người là người rất cơ trí, sao có thể nghe vài câu nói mà…” Tương Hiểu Vân cũng dịu dàng khuyên nhủ.
“Vài câu nói? Bây giờ có một người nằm đây sắp chết, quận vương phi còn có thể nói vậy sao? Đúng là chuyện không xảy ra trên người mình thì nói kiểu gì cũng được, hai người đều là con dâu của Hách Liên gia, biết rõ những chỗ khó xử của nhau, không thông cảm chút nào thì thôi, còn muốn giúp Hách Liên Thắng vu oan người khác? Tương thị là gia tộc cao quý, không lẽ Tả thị lại là gia môn thấp kém? Lão Vương phi, hôm nay Tả Tuyên bị thương ra nông nỗi này, Tả gia mà tìm đến cửa, chỉ sợ không thể thu xếp được…” Giang Tiểu Lâu mắt long lanh nhẹ nhàng đảo qua, miệng thờ ơ nói.
"Giang tiểu lâu, ngươi…”
Lão Vương phi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, bên này Hách Liên Thắng một mực kêu oan, bên kia là đứa cháu dâu nằm thoi thóp, tất cả mọi người đều căm phẫn sục sôi. Nhất thời không biết ai đúng ai sai, chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, bà kiên quyết quát lên: “Câm miệng, tất cả đều câm miệng.”
Nhất thời tất cả mọi người đều im lặng, ai cũng trợn mắt nhìn lão Vương phi, chỉ nghe bà nặng nề nói: “Trước tiên đưa người đi chữa trị, chờ Vương gia tỉnh lại sẽ thẩm vấn, nếu có tin tức gì bị truyền ra ngoài, các ngươi ai cũng không sống được.”
Câu này nói rất nặng, ai cũng tự hiểu vấn đề, cả căn phòng im lặng như tờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...