Từ An Đường, mặt trời lặng lẽ chiếu vào song cửa, toàn bộ gian phòng sáng rực lên, phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Thanh Đồng sắp xếp ống tẩu, dùng tay nâng lên cho lão Vương phi. Bà dùng miệng cắn vào đầu ống, nhẹ nhàng hít một hơi, ống tẩu phát sinh ra âm thanh sùng sục nho nhỏ, miệng bà phun ra một làn khói dài.
Lão vương phi thở dài một hơi: “Không ngờ trong nhà này còn xuất hiện một mỹ nhân khó hầu hạ, chà chà, cũng là do nó nuông chiều mà ra.”
Vương phi chớp mắt, cười nhạt: “Nếu không phải hộp cơm là của ngài, con có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Lão Vương phi nhìn bà một chút, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Lão Vương phi là người coi trọng thể thống nhất, nếu Vương phi không phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì, bà tuyệt đối không đồng ý Khánh Vương thay đổi chính thê. Mưu đồ của Thuận phu nhân, lão Vương phi đã thấy rõ ràng, nhưng bà vẫn duy trì thái độ quan sát. Đứng dưới góc độ của vương phủ mà nói, bà rất mong Khánh Vương có một người kế thừa xuất sắc, nhưng hôm nay Thế tử thật sự quá vô dụng, đây là lý do bà vẫn khoan dung với Thuận phu nhân. Nhưng bây giờ nhìn lại, Thuận phu nhân quá mức kiêu ngạo, hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Lão Vương phi phất phất tay, ra hiệu tì nữ trong phòng lui ra, chỉ để lại một mình Thanh Đồng hầu hạ. Khi bà nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại không nói.
Một lúc sau, bà lên tiếng: “Ta biết, ngươi vẫn trách ta thiên vị Thuận phu nhân.”
“Không có, con dâu không dám…” Khánh Vương phi nhất thời ngạc nhiên, một lúc sau mới lên tiếng “mẫu thân cũng chỉ vì nghĩ cho vương phủ.”
“Nhưng lời khách sáo thì không cần nói nhiều.” Lão Vương phi cười, “Ai cũng từng có thời làm con dâu, khi ta được gả vào vương phủ, cũng từng bị mẹ chồng làm khó, tìm trăm phương ngàn kế lấy lòng bà, nhưng chỉ tòan bị mắng, khi đó ta thấy lão thái bà đó cố ý ghét bỏ ta, làm khó ta đủ chuyện, động một chút là răn dạy, có lúc ta còn thấy hận bà ấy, ước gì bà ấy chết sớm một chút.”
Khánh Vương phi liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Bất kể ngươi hận ta cũng được, trách ta cũng được, những chuyện này không quan trọng. Tiến vào vương phủ, làm vợ của con ta, đây là số mạng của ngươi, nhất định phải chấp nhận. Tình yêu vốn là giả, sủng ái của trượng phu cũng là giả, nếu ngươi đã là Vương phi, thì nên xem thật kỹ vị trí thân phận của mình, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, cần phải có tính toán. Trước kia không phải ta không dạy ngươi, ta đã từng nhắc nhở ngươi, đừng để Vương gia cách ngươi càng ngày càng xa, nhưng ngươi thì sao? Chỉ nghĩ tới đứa con bị thất lạc, chỉ nghĩ đến đứa con ngu ngốc, cả ngày nhăn mặt nhíu mày, ta nhìn còn thấy chán, cuối cùng bị người ta chen chân vào, ngày tháng yên lành cũng bị phá hủy. Đừng trách người khác, đây là số mạng của ngươi, là ngươi vô dụng, ván cờ này vào tay ngươi lại trở nên thê thảm.”
Giang Tiểu Lâu ngưng thần lắng nghe, lại hơi cong khóe môi lên. Xem lão thái bà gian xảo này đi, nói chuyện nửa thật nửa giả, rõ ràng nói sủng ái của trượng phu là giả, lại còn bắt Vương phi đi nắm lấy trái tim Vương gia. Thật ra ý của bà chính là: mọi thứ đều là giả, cố gắng nắm lấy quyền lực mới là thật. Cái gọi là nắm lấy trái tim trượng phu, mục đích cơ bản là chiếm được quyền lực thuộc về mình. Như vậy xem ra Vương phi đã hoàn toàn bị đảo ngược rồi.
“Phải, là con dâu sai rồi.” Tuy rằng Khánh Vương phi rất ngạc nhiên khi nghe lão Vương phi nói vậy, nhưng chỉ cúi đầu đáp lại.
“Ta đã lớn tuổi, không muốn quan tâm đến chuyện của các ngươi, có lẽ một ngày nào đó ngươi nhớ đến lời nói của ta, không chừng có thể hiểu ra được chút gì đó.” Lão Vương phi thở ra một hơi, từ từ suy nghĩ, gọi Thanh Đồng đến nói: “Thay ta mang cho Thuận phu nhân một hộp thức ăn nữa.”
Thanh Đồng có chút thấp thỏm: "Ý của ngài là…”
Sắc mặt lão Vương phi bất biến, thong thả nói: “Hôm qua ngươi nói là trong phủ có làm bánh trôi mà, mau gom số bánh trôi đó lại, đưa đến cho cô ta, giám sát cô ta ăn xong mới trở về.”
Mí mắt Thanh Đồng không khỏi nhảy lên một cái, nhà bếp làm tới bốn năm mươi cái bánh trôi,cái nào cũng to bằng nửa bàn tay, nếu ăn hết không phải là sẽ nguy hiểm tính mạng hay sao? Nhưng nhìn thấy đôi mắt của lão Vương phi nhìn về phía mình, Thanh Đồng vội lên tiếng trả lời: “Vâng.”
Thanh Đồng nhận lệnh mà đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn lão Vương phi, bất giác có chút buồn cười. Chiêu này của Thuận phu nhân lấy được lòng Vương gia, nhưng vì sơ ý mà đắc tội lão Vương phi. Tính tình của lão thái thái này chính là như vậy, bà có thể cho phép người khác có lòng riêng, nhưng không cho phép người khác vỗ vào mặt bà. Đừng nói năm mươi, chỉ mười cái thôi là đã không tiêu hóa nổi rồi. Nói cái gì mà lớn tuổi không lo nhiều việc, tin bà ta mới là kẻ ngốc.
"Mẫu thân nhọc lòng, con dâu xin cáo lui."
Khánh Vương phi kéo Giang Tiểu Lâu đi ra, lại thở dài một cái.
Lại qua gần nửa canh giờ, Triêu Vân lặng lẽ tìm hiểu tin tức quay về bẩm báo: “Vương phi, Thanh Đồng cô nương đang giám sát người kia ăn bánh trôi, sau khi ăn khoảng bảy tám cái thì mặt sưng lên, đầu lưỡi cứng đơ, bụng trướng lên không tiêu hóa được. Đại phu đứng bên cạnh run rẩy, sợ là sẽ xảy ra án mạng, các nha đầu cũng khuyên là đừng ăn, nhưng bà ấy vẫn cố gắng ăn, vừa ăn vừa nôn nữa đó.”
Khánh Vương phi nhất thời ngạc nhiên.
Không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Tiểu Lâu khá là tiếc nuối, miệng thản nhiên nói: “Lão Vương phi chỉ là đang trừng phạt nhỏ cảnh cáo to thôi, đây là đường sống duy nhất, nếu như không ăn, chỉ sợ lần sau không phải bánh trôi, mà là thạch tín.”
Triêu Vân gật đầu liên tục, tỏ vẻ bội phục: “Vương gia biết được, lập tức chạy đi cầu xin, thế là lão Vương phi mềm lòng, nói ăn được mười cái thì cho phép nghỉ ngơi, ngày mai lại ăn tiếp, nhưng nhất định phải ăn hết năm mươi cái. Nô tì nhìn thấy nhiều bánh như vậy, ít nhiều gì cũng phải ăn hơn nửa tháng mới hết, sợ là cái bụng sẽ nổ tung.”
Khánh Vương phi hiếm thấy nở nụ cười, nụ cười này vô cùng vui sướng: “Đáng đời, người như cô ta phải bị như vậy mới đúng.”
Giang Tiểu Lâu khẽ nói: “Hành động này của lão Vương phi, một là cảnh cáo Thuận phu nhân đừng nảy sinh tâm tư khác, hai là làm cho Khánh Vương xem.”
“Nghĩa là sao?” Khánh Vương phi hơi nhíu mày lên, có chút không rõ.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu như có ánh lửa, âm thanh không nhanh không chậm: “Lão Vương phi đã nói là phải nghiêm khắc trừng trị, Vương gia lại còn chạy đi ngủ với bà ta, cho nên lão Vương phi không vui, các bà lão mà… đều muốn được người ta tâng bốc, nịnh nọt, tuyệt đối không thể đắc tội.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt cười: “Rút củi dưới đáy nồi”. Nói xong, nàng nói với Tiểu Điệp: “Người đã chuẩn bị xong chưa?”
"Vâng, tiểu thư."
Hương Sơ Các
Hách Liên Tiếu đến thăm Thuận phu nhân, lại bị tì nữ ở cửa ngăn cản. Hách Liên Tiếu híp mắt, không có một chút tức giận nào: “Đây là ý gì?”
Tì nữ nhìn gương mặt trắng trẻo của đối phương, tâm trạng lo lắng nói: “Xin lỗi quận chúa, Vương gia có lệnh, trong lúc Thuận phu nhân bị cấm túc, bất luận là ai cũng không được vào trong.
Hách Liên Tiếu hơi dừng bước, nụ cười nhạt đi: “Bất luân là ai… cũng bao gồm cả ta sao?”
Thanh âm đó cực kỳ trong trẻo, cũng rất uy nghiêm, tì nữ không dám lên tiếng. Hách Liên Tiếu sắp được gả cho tam hoàng tử, ở trong nhà địa vị dĩ nhiên rất cao, người bình thường không dám tranh luận với nàng. Một chút thất thần, bóng váy màu vàng của Hách Liên Tiếu đã lóe lên, đi vào trong phòng.
Tì nữ chấn động, rõ ràng đã đưa tay ra, nhưng lại không dám thật sự ngăn cản.
Hách Liên Tiếu đi tới nội thất, nhìn thấy Thuận phu nhân tái nhợt nằm trên giường gỗ tử đàn, vì tinh thần không tốt nên cả người vẫn dựa vào gối, một bên có tì nữ đang vỗ lưng cho bà, bên còn lại thì có tì nữ đang cầm ống nhổ, bà vỗ ngực, không ngừng nôn khan, toàn bộ gian phòng tràn ngập mùi vị chua chua hôi thối.
Hách Liên Thiếu theo bản năng dùng tay che mũi, lại tiến lên hai bước hỏi: “Mẹ, người làm sao vậy?”
Thuận phu nhân nghe thấy âm thanh bỗng nhiên ngẩn đầu, kinh ngạc tới cuống lên: “Sao con chạy đến đây làm gì?”
Hách Liên Tiếu vẫn chưa trả lời, trái lại thấp giọng quát khẽ hai tì nữ: “Các ngươi chăm sóc chủ nhân kiểu gì vậy, sao để người ra nông nỗi này?”
Hai tì nữ vội quỳ xuống đất, đầu cũng không dám ngẩn lên.
Thuận phu nhân cố gắng đè nén cảm giác nuồn nôn trong người, mới nói: “Chẳng qua là di chứng sau khi ăn bánh trôi, không sao đâu.”
“Mẹ, người cũng thật là, bảo người ăn thì người ăn sao…” Ánh mắt Hách Liên Tiếu co rút lại, tỏ vẻ không dám tin tưởng.
Thuận phu nhân khẽ thở dài, vẫy lui hai tì nữ bên người, mới miễn cưỡng tựa trên gối, thấp giọng nói: “Con cũng biết, lão thái bà đó rất trọng sĩ diện, ta nhất thời không cẩn thận bị gạt, giẫm lên mặt bà ta, bà ta cũng sẽ tìm cách làm khó ta một trận, chỉ là chút khổ sở thôi, không thật sự lấy mạng ta đâu.Tuy rằng bà ta từ lâu không quản việc nhà, nhưng lại sợ Vương phi một mình độc chiếm, giữ lại ta và Vương phi có địa vị tương đương, hai người đấu đá lẫn nhau, đánh nhau càng dữ thì sẽ càng cung kính với bà ta. Bề ngoài bà ta không thiên vị ai, haiz…” Nói đến đây, bà cười gằn, lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Hách Liên Tiếu cau mày, vẫn không yên lòng: “Nhưng ăn nhiều bánh như vậy, sẽ tổn tại thân thể.”
Tuy rằng sắc mặt Thuận phu nhân trắng xám, tinh thần vẫn không quá tệ, bà kéo gối qua một chút, tựa vào thật gần, mắt thấy Hách Liên Tuệ mặc bộ váy xinh đẹp màu vàng, từng cánh hoa được thêu tinh tế, có thể thấy tay nghề không tầm thường, nhìn có vẻ đặc biệt hào hoa phú quý, ý cười bên môi cũng sâu sắc thêm: “Không sao đâu, hai ca ca của con vẫn ổn chứ?”
Đôi mắt Hách Liên Tiếu như nước, giọng điệu trở nên êm ái: “Hôm trước đại ca mới gửi thư hỏi thăm sức khỏe của mẹ, còn về nhị ca, thời gian này bận rộn bên ngoài, nhắn con nói với mẹ cứ an tâm. Đại tẩu cũng lo lắng như con, còn về nhị tẩu, đó là một người không tim không phổi, xưa nay cũng không đứng về phía chúng ta.”
Thuận phu nhân gật đầu,âm thanh nghiêm nghị: “Vốn cho là con gái của Tả đại học sĩ có thể giúp được nhị ca con, ai nhờ chỉ là cái bình dấm chua, chẳng qua chỉ chịu chút lạnh nhạt đã náo loạn với nhị ca con như vậy. Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp thì có là gì, nó đúng là nữ nhân ngu xuẩn, ngu đến tận cùng.” Nói đến đây, bà không tự chủ được mà hỏi: “Mấy ngày này, bên phía Vương phi có động tĩnh gì?”
Tươi cười trên mặt Hách Liên Tiếu không còn, nhẹ giọng nói: “Vương phi không có gì kỳ lạ, ăn mặc ở đi lại cũng như thường, chỉ là một tấc không rời Giang Tiểu Lâu. Hiện giờ Giang Tiểu Lâu chính là quân sư của Vương phi, nha đầu này quỷ dị cực kỳ, con thăm dò mấy lần đều không ra chuyện của ả, lần nào cũng uổng công vô ích.”
Khóe môi Thuận phu nhân cong lên trầm mặc, cuối cùng nói: “Trước kia mẹ không nghĩ nha đầu này phiền phức như vậy, nên nhân lúc nó còn non nớt mà ra tay diệt trừ, còn hơn bây giờ sợ đầu sợ đuôi không dám làm gì.”
Đôi mắt Hách Liên Tiếu lóe sáng, chân mày nhíu lại: “Có cần con…”
“Không, con đừng nhúng tay, qua ba tháng nữa là hôn kỳ của con, đến khi đó con đường đường là tam hoàng tử phi, ngay cả mẹ cũng được thơm lấy, đến khi đó tự nhiên Vương gia sẽ thả mẹ ra ngoài. Không chỉ vậy, chắc chắc sẽ khôi phục địa vị của mẹ…”
Lời này không sai, mẫu thân của tam hoàng tử phi sao có thể chỉ là một phu nhân bên người Vương gia? Theo sự sủng ái của Khánh Vương, tất nhiên sẽ lại một lần nữa nâng bà lên làm trắc phi.
Thấy bà khẳng định như vậy, Hách Liên Tiếu lộ ra vẻ do dự: “Con sợ Vương phi sẽ gây khó dễ, hơn nữa còn nghe nói…”
"Nghe nói cái gì?"
Hách Liên Tiếu hít sâu một cái, không nói nữa. Thuận phu nhân thấy khác thường, lập tức nghiêm giọng: “Tiếu Nhi, nói rõ cho mẹ.”
Hách Liên Tiếu càng cau mày, đôi mắt có vẻ thấp thỏm: “Phụ thân vừa có một mỹ nhân mới, tên là Phiên Phiên.”
Thuận phu nhân nghe vậy gánh nặng trong lòng như được trút xuống, cười nhạo: “Những năm này bên người phụ thân con còn thiếu nữ nhân sao, có gì quan trọng?”
“Mẹ, lần này lại khác.” Mục đích của Hách Liên Tiếu hôm nay là nói cho Thuận phu nhân biết tin tức này, thấy bà hoàn toàn không chú ý tới, không kềm được lo lắng.
“Hả, có gì không giống?”
Hách Liên Tiếu trầm tư chốc lát, lúc này mới âm u nói: “Cô gái này là môn khách của phụ thân đưa tới, không chỉ giỏi ca múa hơn nữa thông hiểu thi từ ca phú, trời sinh xinh đẹp, là một nhân vật xuất sắc.”
Trên mặt Thuận phu nhân nổi lên chút cảnh giác, nói: “Nếu là vậy, thì nên chú ý thêm ả Phiên Phiên này. Nhưng mà xưa nay lão Vương phi vốn không thích nữ tử quá diễm lệ, bà có phản ứng gì?”
Hách Liên Tiếu nói rõ: “Cô gái này tuy rằng rất xinh đẹp, đối với lão Vương phi cũng rất cung kính, lại ăn nói khép nép, giao tiếp tốt với mọi người, làm mọi người không có ý đối địch với mình. Không chỉ vậy, hôm qua con đến chỗ lão Vương phi thỉnh an, lại thấy cô ta đóng giả Quan âm…”
“Con nói cái gì, đóng giả Quan âm?”
“Phải.” Hách Liên Tiếu ngưng thần hồi tưởng, lúc đó đầu Phiên Phiên đội mũ hoa, tóc dài đến eo, ánh mắt như cười, tay phải cầm một chuỗi phật châu, tay tráinắm cổ tay phải để trước ngực, tư thái yểu điệu đoan trang, thần sắc thản nhiên, y như mỹ nhân trong tranh, đúng là đẹp không sao tả xiết, “Lão Vương phi nói cô ta… là mị thái Quan âm.”
Ánh mắt lão Vương phi rất cao, có thể được đánh giá như vậy cũng không phải bình thường. Thuận phu nhân cảm giác mình như đông lại, trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh: “Nữ tử này rốt cuộc là tìm được ở đâu?”
Hách Liên Tiếu đã sớm điều tra: “Phụ thân nói trước kia cô ta cũng là con gái nhà lành, vì gia cảnh sa sút nên tới kinh thành tìm người thân, kết quả người thân cũng không có, cô ta mới muốn tìm một gia đình để nương nhờ cả đời.”
Thuận phu nhân cười gằn: “Cô ta vào phủ bao lâu?”
Hách Liên Tiếu trầm ngâm: “Chỉ có bảy tám ngày.”
“Chỉ bảy tám ngày đã xoay Vương gia vòng vòng, tuyệt đối là nhân vật lợi hại.” Trong lòng Thuận phu nhân có cảm giác không ổn.
Hách Liên Tiếu nhẹ thở dài một tiếng, tuy rằng phụ thân sủng ái Thuận phu nhân, nhưng cùng một nữ nhân chung đụng nhiều năm, cũng có lúc sẽ thấy chán, những năm này cũng thỉnh thoảng sẽ đến phòng các thị thiếp qua đêm. Xưa nay Thuận phu nhân không bao giờ để trong lòng, vì không ai dao động được địa vị của bà. Nhưng mà lần này Hách Liên Tiếu cảm thấy không giống, Khánh Vương cực kỳ mê luyến cô gái kia, mấy ngày rồi cũng không đến nơi này, càng không có nửa câu khiến cho Thuận phu nhân an tâm. Nàng không khỏi nói: “Mẹ, người nên nghĩ cách ra ngoài cho sớm, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ phụ thân sẽ không còn nhớ người là ai.”
Thuận phu nhân cắn răng nói: “Mẹ muốn tìm một ít đồ, con tìm cách đưa nó cho phụ thân con.” Bà nhìn trái nhìn phải, nhưng không tìm được vật gì ưng ý.
Hách Liên Tiếu nhẹ giọng nhắc nhở: “Cái gì cũng không bằng vật thân thiết bên mình.”
Thuận phu nhân hít sâu một hơi, rút ra khăn tay thêu uyên ương, kết thành vòng kết như ý, đưa cho Hách Liên Tiếu.
“Mẹ yên tâm, con sẽ làm cho phụ thân thả người ra ngoài.” Hách Liên Tiếu nắm chặt khăn, thề thốt đảm bảo.
Hách Liên Tiếu nói được làm được, chiều hôm đó nàng đưa cái khăn kết hình như ý cho Khánh Vương, mà đối phương cũng dặn dò bảo Thuận phu nhân đến thư phòng gặp mặt. Thuận phu nhân nghe được triệu kiến, nhất thời vui mừng, bà cẩn thận rửa mặt, đem hết xiêm y ra xem, cuối cùng chọn một bộ váy màu hoa sen, màu sắc mộc mạc, kiểu dáng đơn giản, phối với thân hình gầy gò càng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Sau đó bưng theo điểm tâm đã được chuẩn bị kỹ càng, bà đi về phía thư phòng của Khánh Vương. Mới vừa tới cửa liền nghe thấy trong điện truyền ra tiếng cười.
“Vương gia, bức tranh chữ này viết thật đẹp.”
“Hả, đẹp chỗ nào?”
“Chữ này thế bút ngang dọc, tùy ý phong lưu, nét mỏng thì đầy đặn, nét dầy thì cứng cáp, như mái chèo rẽ nước, còn về mặt biển, khiến lòng người cảm thấy rộng mở, đúng là một danh tác hiếm có.”
Thanh âm này uyển chuyển động lòng, khiến lòng người mềm nhũn như một con mèo, nhưng mà trái tim Thuận phu nhân như bị đông cứng.
Giây lát, âm thanh kia lại tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà bài thơ này lại thê lương đa tình, trống trải bao la, tựa hồ khi đó tâm trạng của Vương gia không tốt…”
Khánh Vương tràn đầy tán thưởng nói: “Phiên Phiên quả nhiên là tri kỷ của ta, bài thơ này được ta viết khi đang đóng quân ở biên cảnh mênh mông, tuy rằng thư pháp thoải mái phóng khoáng, khí thế hừng hực, nhưng cảm tình thì lại là phiền muộn cô độc.”
Nghe được hai chữ tri kỷ, đầu của Thuận phu nhân chấn động, gần như quên mất mình ở nơi nào, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, thậm chí không thở nổi. Tri kỷ? Rõ ràng Khánh Vương đã nói, hai mươi năm qua mình là hồng nhan tri kỷ duy nhất của ông ấy, chẳng qua chỉ bảy tám ngày ngắn ngủi, không lẽ người tri kỷ này đã biến thành quá khứ? Không, bà không tin, tuyệt đối không tin. Mình đã mất hơn hai mươi năm, sao lại không bằng một tiểu nha đầu mười bảy mười tám tuổi.
Đối diện thư phòng của Khánh Vương là một hồ nước, trong chòi nghỉ mát giữa hồ, Giang Tiểu Lâu tự mình rót một chén trà cho Vương phi.
Khánh Vương phi từ xa nhìn sang hướng thư phòng, bất giác lắc đầu: “Rút củi dưới đáy nồi… cách này ta cũng đã từng dùng, thậm chí còn đem tì nữ bên cạnh đưa cho Vương gia, nhưng không ai sánh bằng địa vị của Thuận phu nhân.”
Nụ cười từ từ cong trên khóe môi dần trượt ra, thái độ Giang Tiểu Lâu thong dong, vẻ mặt an nhàn: “Mẫu thân, chữa bệnh phải hốt đúng thuốc, đưa mỹ nhân cũng vậy, nhất định phải đúng tâm ý Vương gia, nắm được tính tình của ông ta, bằng không chỉ có thể bị phản tác dụng.” Phải đẩy Thuận phu nhân vào tử địa, Giang Tiểu Lâu cũng phải phí hết tâm tư một phen.
“Mẫu thân, người có nghe được âm thanh gì không?”
“Âm thanh gì?”
“Âm thanh người nào đó tan nát cõi lòng.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu cong lên, dùng nụ cười bình tĩnh nhất chứng kiến tiền đồ ảm đạm tuyệt vọng của Thuận phu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...