Xướng Môn Nữ Hầu

Giang Tiểu Lâu bỗng đập cái khăn xuống đất, tức giận chồng chất bộc phát: “Tạ trắc phi, lời này ta hỏi ngài mới đúng, người này trước tiên nói ta là thê tử của hắn, một mực chắc chắn đây là khăn tay thêu, bây giờ vật chứng lại là khăn của ngài, phải chăng đây là trò đùa.”

Mọi người nhất thời ồ lên, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Du, trái tim Tạ Du trong nháy mắt như rơi xuống. Khăn này quả thật là do nàng thêu, là bài tập cuối cùng mà năm xưa Văn thập lục nương đề ra, sau khi hoàn thành nàng rất yêu thích nó, cả ngày không rời khỏi người. Nhưng khi ra khỏi Tạ phủ quá vội vàng, không mang theo, không ngờ hôm nay lại bị mang ra…

Lúc nãy những gì Giang Tiểu Lâu nói nàng không hề nghe kỹ, bây giờ nghĩ lại cả quá trình mới thấy, Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, ngươi quả nhiên âm độc, nghĩ ra cách gắp lửa bỏ tay người.

Tạ Du quyết định thật nhanh, nhắm mắt mím môi, chỉ đau thương nhìn Thái tử, nước mắt ào ào chảy xuống, ngón tay không ngừng run rẩy nắm chặt khăn, dưới ánh nến, gương mặt nàng càng thêm mềm mại, màu da càng trắng xám, dáng vẻ lảo đảo.

Tạ Du không nói một lời, chỉ mông lung nước mắt như vậy, trong nháy mắt như bắn ra vô số sợi tơ, trói chặt tâm tư Thái tử. Không thể không nói, ngàn vạn thủ đoạn của Giang Tiểu Lâu cũng không sánh được vẻ đẹp nhu nhược kinh người này.

Sắc mặt Thái tử đổi từ trắng qua xanh, lạnh lùng nói: “Cuồng đồ to gan, đầu tiên là vu oan quận chúa, bây giờ cả trắc phi của ta cũng dám động đến, phía sau chắc có người sai khiến. Người đâu, trói tên khốn này lại cho ta, ta muốn thẩm vấn rõ ràng.”

Hộ vệ của Thái tử nhào tới, nhanh chóng trói nam nhân này lại chặt chẽ, mạnh mẽ khóa miệng hắn lại.

Lúc nãy Khánh Vương muốn kéo người ra ngoài, Thái tử lại nhiều lần ngăn cản, nhưng bây giờ liên lụy đến trắc phi của hắn thì lập tức thay đổi thái độ, trên mặt mọi người đều thể hiện thái độ khó nói.

Chuyện hôm nay mọi người đã thấy rõ, người này luôn miệng nói là phu quân của Giang Tiểu Lâu, lại lấy ra vật chứng thuộc về Tạ Du, chứng minh những gì hắn nói là có ý đồ hãm hại, mục đích là làm Giang Tiểu Lâu thân bại danh liệt. Vì hãm hại một nữ tử lại dùng cách âm độc như vậy, giữa đường lại có sai sót… Ánh mắt của mọi người đảo qua đảo lại trên người Thái tử phi, Tạ Du, Giang Tiểu Lâu, càng lúc càng khó hiểu.

Trò khôi hài đã qua, Thuận phi giật giật khăn tay, che lại vẻ mặt co rúm, âm thanh không kềm được căng thẳng: “Thì ra là hiểu lầm…”

“Hiểu lầm? Con gái của đang đang yên lành lại suýt nữa bị hủy hoại thanh danh, còn nói là hiểu lầm. Lúc nãy ngươi luôn miệng nói hai chữ phu thê, chính là dung túng kẻ đó hắt nước bẩn lên người quận chúa.” Khánh Vương phi cười lạnh.

Gương mặt Thuận phi nhất thời đỏ lên, dáng dấp hổ thẹn, chủ động xin lỗi Giang Tiểu Lâu: “Minh Nguyệt quận chúa, tất cả đều do thiếp không đúng…”

“Liên quan gì đến nàng, đều là có người cố ý hãm hại mà.” Khánh Vương đi ra điều đình, mặt mày lúng túng.

Giang Tiểu Lâu chỉ ôn hòa cười: “Chẳng qua là chút việc nhỏ, ta sẽ không để trong lòng, các vị cũng không cần để trong lòng.”

Người trong cuộc cũng hào phóng như vậy, mọi người không khỏi yên lòng, các tiểu thư vừa chỉ trích Giang Tiểu Lâu cũng thay đổi cách nói, tán thưởng nàng.

Giang Tiểu Lâu xem hiểu tất cả, trong lòng chỉ cười lạnh lẽo, những kẻ quyền quý buồn cười này, một bức tường đổ cả đám sẽ hùa theo mà dẫm, phát hiện chiều gió thay đổi thì sẽ thay đổi theo, đối mặt với cừu non thì làm ra bộ mặt mãnh thú, đối mặt mãnh thú sẽ biến thành cừu non, đúng là vô cùng buồn cười.

Trong nháy mắt Thái tử đã tươi cười: “Tên cuồng đồ này, đừng để hắn làm mất hứng, nào, chúng ta tiếp tục uống.”

Thái tử lên tiếng, mọi người lại vui vẻ, cứ như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.


Giang Tiểu Lâu chủ động bưng ly rượu, bước đến ôn nhu nói: “Tạ trắc phi, lúc nãy đã kinh sợ rồi.”

Tạ Du nhìn gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt, chỉ cảm thấy lửa giận hừng hực,cố gắng quay mặt sang một bên, cắn răng nói: “Chúng ta như nhau thôi.”

Hai tay nàng nắm chặt cái chén, hai vai không kềm được run rẩy, rõ ràng là tức giận đến phát điên, nhưng phải nhịn xuống, làm như không có chuyện gì.

Giang Tiểu Lâu ngươi đừng đắc ý.

Muốn đánh đổ ta, đừng nằm mơ, mãi mãi sẽ không có ngày đó.

Lần này ngươi may mắn tránh được, lần sau, chắc chắc sẽ đưa ngươi vào địa ngục.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấu tâm tư của đối phương, trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi.

Nến đỏ như lửa, cả sảnh đường lung linh, chỉ có nụ cười của nàng không nhiễm bụi trần.

Tối hôm đó, Giang Tiểu Lâu nói tất cả với Khánh Vương phi, Khánh Vương phi nghe nói việc này liên quan đến Triệu ma ma, lập tức ra lệnh: “Đem Triệu mama tới.

Triêu Vân theo lệnh mà đi, chỉ chốc lát sau hốt hoảng trở về: “Vương phi, Triệu ma ma đó…”

“Bà ta làm sao?” Khánh Vương phi lập tức đứng lên.

“Bà ta đột nhiên trúng phong, đã chết rồi.” Triêu Vân cúi đầu bẩm báo.

Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều có kết luận: giết người diệt khẩu.

Khánh Vương phi cười lạnh: “Chết thật là đúng lúc.”

Từ khi yến hội bắt đầu, Giang Tiểu Lâu vẫn bí mật sai người giám sát Triệu ma ma, bây giờ vẫn xảy ra chuyện, có thể thấy đối phương động thủ bất ngờ khiến người ta không kịp chuẩn bị. Nàng trầm giọng nói: “Vương phi, chúng ta đi nhìn một cái.”

"Được, " Khánh Vương phi lập tức gật đầu.

Các nàng đi đến phòng hạ nhân của Triệu ma ma, còn chưa đến cửa đã thấy một đám người vây quanh trước cửa, chen chúc không ngừng, ai cũng vươn dài cổ, miệng sôi nổi nghị luận.


Nhìn thấy cảnh tượng không quy củ như vậy, Khánh Vương phi nhíu mày: “Lại xảy ra chuyện gì?”

Tì nữ áo xanh đang nhìn vào bên trong không ngờ là Vương phi đến, nhất thời đỏ mặt bẩm báo: “Bẩm Vương phi, người nhà Triệu ma ma đến nhận xác, nói Triệu ma ma chết không rõ ràng, nói muốn Vương gia làm chủ.”

Thuận phi đang đứng trong sân, mặt đầy bi thương: “Triệu ma ma hầu hạ ta đã lâu lại đột nhiên ra đi, ta cũng rất thương cảm, nhưng quả thật bà ấy bị trúng phong qua đời, ta sẽ cho một ít bạc để các ngươi mai táng, các ngươi làm lớn chuyện lên thì có ích gì?”

Con gái Triệu gia cứng miệng: “Thuận phi nương nương, mẹ của nô tì hầu hạ người cả đời, hôm qua còn đang vui mừng nói chuẩn bị hồi hương dưỡng già, ai ngờ hôm nay lại không còn nữa.” Nàng bắt đầu khóc lớn, lại kêu gào trời đất: “Mẹ, mẹ ơi, người chết oan uổng quá.”

“Còn không kéo ra ngoài.” Lưu quản sự chuyên quản lý hạ nhân giận tím mặt, “lại dám gây sự ở vương phủ, đúng là to gan.”

Người bình thường dĩ nhiên không dám, nhưng con gái Triệu ma ma mười bảy tuổi xuất giá, chưa đến ba tháng đã thủ tiết, Triệu ma ma tìm được việc tưới nước ở hậu viện vương phủ cho nàng. Cô gái này xưa nay rất mạnh mẽ, sao lại dễ dàn thuận theo, đang trong lúc giằng co, nàng đột nhiên nhìn thấy một quý phụ cẩm y tiến vào sân, mọi người đồng thời hành lễ, miệng gọi Vương phi. Mí mắt nàng giật lên, lập tức nhào tới: “Vương phi, mẹ của nô tì chết thảm, xin người làm chủ cho nô tì. Ngay ở đây, ở đây…”, nàng chỉ vào một chỗ ở ngực “bị người ta cắt một đường, chảy rất nhiều máu.”

Bên môi Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười lạnh lùng, yến hội mới tan chừng nửa canh giờ, tốc độ của đối phương thật nhanh, sợ là đằng trước vừa xoay người thì đằng sau Triệu ma ma đã chết rồi.

Thuận phi chỉ dùng khăn che đi nước mắt, bộ dáng đau lòng vì nô bộc: “Vương phi, thiếp đã mời đại phu kiểm tra, chờ ông ta đi ra sẽ biết rõ…”

Khánh Vương phi lạnh lùng nhìn bà, không tỏ ý kiến.

Chốc lát sau, lão đại phu liền run rẩy đi ra, đầu tiên là hành lễ với Vương phi, sau đó trịnh trọng nói: “Lão đã kiểm tra, thi thể đúng là có một vết thương.”

Con gái Triệu gia không che dấu được oán giận: “Vương phi, người nghe rồi đó.”

Lão đại phu trừng nàng một cái: “Người khi còn sống nếu bị đâm chết, vết thương sẽ lưu lại chút mỡ, cũng xuất hiện vết máu đọng, miệng vết thương sẽ có màu máu tươi, nhưng nếu chết xong mới bị thương,màu da sẽ tái nhợt, không có vết máu. Đây là vì người chết rồi máu không lưu thông, vết thương sẽ trắng bệch. Vết thương của Triệu ma ma nằm trước ngực, mặc dù là chỗ trí mạng, nhưng màu da vết thương trắng bệch, tất nhiên là sau khi bà ta chết có người cố ý tạo ra vết thương, tình hình này ta đã thấy nhiều rồi, chẳng qua là lừa bịp thôi.”

Con gái Triệu ma ma kinh hãi, sắc mặt đại biến, đang muốn giải thích lại nghe thấy Lưu quản sự quát một tiếng: “Nghe thấy không, còn không kéo ả lừa đảo này ra ngoài.”

Từ đầu đến cuối, Thuận phi chỉ là mặt đầy bi thương, thổn thức không ngừng, được các tì nữ rất đồng tình. Một nữ chủ nhân tốt như thế, người nhà họ Triệu còn dám vu oan, đúng là lòng lang dạ sói.

Đôi mắt Khánh Vương phi cuồn cuộn bóng tối, hít sâu một hơi, lạnh lùng thốt: “Trò hề này hy vọng sẽ không xảy ra nữa.”

Thuận phi yên lặng, cả nửa ngày sau mới lộ ra nụ cười: “Vương phi nói đúng, sẽ không có nữa.” Lời của Thuận phi là nói với Vương phi, nhưng mắt lại nhìn Giang Tiểu Lâu. Đôi mắt kia sáng rỡ, mang theo trào phúng nhìn thẳng bà, đôi mắt đó hoàn toàn nhìn thấu bà. Thuận phi nhận thấy điểm này, thân thể run lên một thoáng, lại cố gắng nở nụ cười: “Quấy nhiễu hai vị rồi, đêm đã khuya, mời quay về nghỉ ngơi.”

Phủ Thái tử.


Đôi mắt đẹp của Tạ Du đầy sương mù, gương mặt đầy oan ức: “Điện hạ, thiếp thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì…”

Thái tử nhẹ nhàng thở dài: “Chuyện này rất rõ ràng, vốn ta muốn làm cho danh tiếng Giang Tiểu Lâu bị hủy, nhưng không ngờ đối phương đã có phòng bị, lại đến Tạ phủ lấy đồ của nàng ra làm chứng. Nàng nghĩ đi, tình cảnh đó nếu ta không cho người lôi tên kia ra ngoài, còn không biết chuyện sẽ bị làm lớn đến mức nào.”

Thái tử phi nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, ngày thường nàng không bao giờ nói thêm nửa câu, nhưng hôm nay hàng mi dài cong lên, ánh mắt tràn ngập lo lắng, thương hại, đồng tình: “Chuyện hôm nay mọi người đều nhìn thấu, còn không biết sẽ nghị luận Tạ trắc phi như thế nào. Điện hạ, người phải trút giận cho Tạ trắc phi, đừng để người ta vô ớn oan uổng muội ấy.”

Tạ Du bỗng ngẩn đầu nhìn chằm chằm Thái tử phi, nước mắt trên mặt dần vơi, thẩn sắc phức tạp. Đôi mắt Thái tử phi trong suốt như hổ phách, môi hơi mỉm cười, phảng phất vô cùng quan tâm, lại khiến nàng rùng mình. Rõ ràng Thái tử phi đang nói bóng gió là Thái tử hôm nay không khác gì người bịt tay trộm chuông, khiến người ta chê trách…

Quả nhiên Thái tử bị câu nói này làm tức giận: “Đều do Giang Tiểu Lâu này làm hỏng chuyện.”

Đôi mắt Thái tử phi thâm thúy không đáy, bất kể người nào cũng không đoán được suy nghĩ trong đó, giọng điệu không nóng không lạnh: “Điện hạ cần gì nổi giận, chuyện hôm nay mọi người đều biết, nhất định sẽ truyền đi rất nhanh, điện hạ đã nghĩ ra được cách gì chưa?”

Trên đời này khó nhất là hủy bỏ lời đồn, khó ngăn chặn nhất cũng chính là lời đồn, một khi lời đồn lan ra thì sẽ nhanh hơn chớp giật, khắp phố phường đều sẽ nghe thấy. Thái tử nhìn Tạ Du một lúc, ánh mắt trở nên khác thường, cách tốt nhất lúc này là…

Tạ Du bị ánh mắt xa lạ kia, cảm thấy hãi hùng khiếp vía, khắp người phát lạnh, tâm niệm xoay chuyển, nước mắt từng giọt từng giọt rơi đầy vạt áo, cái cằm tinh tế khẽ nâng lên, đôi mắt đỏ ửng: “Điện hạ, nếu cả người cũng bỏ mặc thiếp, vậy thiếp phải biết làm sao, còn cốt nhục trong bụng…”

Ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử từ từ trở nên nhu hòa, trong lòng lóe qua một chút do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, ôn nhu nói: “Nàng đang có thai, cần gì để ý mấy chuyện nhỏ này. Nàng yên tâm, ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổnthỏa.”

Thái tử phi nâng chén trà lên, xảo diệu cong môi, hàng mi dài buông xuống, che khuất ánh mắt lạnh lẽo.

Ngoài cửa có một tì nữ áo lam đi vào, nhỏ nhẹ bẩm báo: “Thái tử điện hạ, có khách cầu kiến.”

Thái tử phiền chán xoay người: “Muộn rồi, là khách gì chứ?”

Tì nữ dâng bái thiếp lên, đặt vào tay Thái tử. Thái tử liếc mắt nhìn, vẻ mặt lạnh lùng: “Cho hắn vào.”

Chốc lát sau, tì nữ dẫn một nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh, vóc dáng thon gầy đi vào, hắn lưu loát hành lễ với Thái tử: “Thảo dân ra mắt Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.”

Tạ Du lấy làm kinh hãi, không khỏi kinh ngạc nói: “Quản gia, sao ông lại ở đây?”

Quản gia không cảm xúc nhìn nàng một cái, giống như cung kính cúi đầu: “Lão gia nghe nói tứ tiểu thư ở phủ Thái tử, lại có tin vui, sai nô tài đến chúc mừng tiểu thư. Buổi chiều nô tài đã đến, chỉ vì điện hạ đi tự tiệc, nên chờ ở ngoài cổng.”

Trong lòng Tạ Du tuy vẫn nghi hoặc về cái khăn, trên mặt vẫn hiện lên vẻ mỉm cười. Tạ phủ chỉ là thương hộ tầm thường, dĩ nhiên sẽ tìm cách nịnh bợ mình, chỉnh là nghĩ như vậy, nàng liền lộ ra nụ cười, giọng điệu có chút thân cận nói: “Thay ta đa tạ phụ thân, người thật có lòng.”

Vừa dứt lời liền nhìn thấy quản gia khom người nói: “Không chỉ như vậy, lão gia còn sai nô tài cố ý mang một ít lễ vật đến cho tiểu thư.”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Lễ vật đều đưa đến nơi của trắc phi đi.”

Quản gia lại lắc đầu nói: “Lão gia dặn dò nhất định phải mở ra tại chỗ.”


Thái tử nhíu mày, Thái tử phi lại cười khẽ: “Khó cho Tạ lão gia còn đa lễ như vậy, mang vào đi.”

Quản gia Tạ phủ vỗ tay một cái, lập tức có bốn tên tùy tùng mang hai rương lớn đi vào, cái rương thứ nhất mở ra tràn đầy kim ngân châu báu, trân châu bình thường, quản gia nói: “Đây là lễ vật của lão gia nhà nô tài gửi cho Thái tử và Thái tử phi.”

Thái tử gật gù, nói: “Cái rương thứ hai chứa thứ gì?”

Quản gia cúi đầu: “Chỉ là một ít vật cũ của tứ tiểu thư.”

Thái tử phi bất giác ngạc nhiên: “Tạ lão gia cũng lo xa quá rồi, phủ Thái tử cái gì không có, những thứ y phục và trang sức từ khi còn con gái cũng không cần mang đến.”

Tạ Du nhẹ nhàng nhíu mày, không biết vì sao trong lòng hiện lên dự cảm không tốt, theo bản năng muốn ngăn cản.

Quản gia lại không nói một lời, đi đến trước cái rương, lập tức mở ra.

Thái tử phi liếc nhìn, lập tức đứng lên: “Đây là cái gì?”

Không khí lập tức trở nên khẩn trương, ép đến Tạ Du đổi sắc mặt, hầu như không thở nổi.

Quản gia cụp mắt, khẽ nói: “Bẩm Thái tử phi, đây là y bào (đồ của ni cô) được may cho tứ tiểu thư trước khi rời khỏi nhà, chỉ là tiểu thư chưa cắt tóc cũng chưa thụ giới, sư phụ trong am nói là vật này không thể để lại nữa. Lão gia liền lệnh cho nô tài đưa lại cho nguyên chủ, xin tứ tiểu thư nhận lấy.”

Nhìn bộ áo bào ni cô màu đen, mặt Thái tử xuất hiện tia cáu giận, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Du: “Tạ Khang Hà làm vậy là ý gì?”

Tạ Du lập tức biến sắc, nàng run rẩy môi, chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo xông ập đến, bao phủ toàn bộ người nàng.

Quản gia cúi đầu cụp mắt, thần sắc bình tĩnh: “Tứ tiểu thư phạm lỗi, tội chứng xác thực, lão gia vì vậy mới trừng phạt nặng nề, bắt tiểu thư phải xuất gia quy y, làm bạn với thanh đăng cổ Phật, chuộc cái tội hạ độc phụ thân, ai ngờ nửa đường tiểu thư bỏ trốn, thậm chí tiến vào phủ Thái tử. Lão gia sai nô tài tạ lỗi với Thái tử, nuôi con không dạy là lỗi của cha, nhưng tính cách Tạ Du đê hèn, đạo đức bại hoại, lão gia không có cách nào quản giáo, sau này Tạ Du và Tạ phủ không liên quan nhau, nếu có phạm sai, xin điện hạ tự mình quản thúc.” Nói xong, hắn liền hành lễ một cái, từ từ lui ra. Thấn thái của hắn cực kỳ cung kính, nhưng ngữ điệu nói chuyện lại lạnh như băng, khiến toàn bộ bầu không khí trong phòng như đông cứng.

Thái tử tức giận đến run lên một cái, hận không thể bắt người lại băm ra làm trăm mảnh, nhưng hắn nhịn xuống, dụng ý của Tạ Khang Hà rất rõ ràng, hắn sẽ không thừa nhận đức con gái đạo đức bại hoại này. Thái tử quay mặt lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tạ Du. Trên cổ Tạ Du còn mang vòng bảo thạch, tóc cài trâm vàng do bốn mươi tám sợi tơ vàng thật mảnh bện thành, dưới ánh nến hiện lên vẻ óng ánh, càng tôn lên sắc mặt như ngọc, dung nhan tuyệt mỹ. Thường ngày Thái tử sẽ bị dáng vẻ ấy hấp dẫn đến thần hồn điên đảo, nhưng hiện tại hắn cảm thấy đỉnh đầu như có đám mây đen đang đè nặng. Tạ Du luôn miệng nói mình bị oan, nhưng một người phụ thân cần gì phải dùng cách quyết tuyệt như vậy để vu oan cho nàng, thậm chí đưa ni bào đến phủ Thái tử… Rõ ràng là không hợp lý.

“Lúc nãy quản gia kia nói Tạ trắc phi hạ độc phụ thân là ý gì?” Thái tử phi hơi nhướng mày, đôi mắt thăm thẳm lạnh lẽo, lại chuyển sang hướng Thái tử: “Điện hạ, trong chuyện này có khi nào có hiểu lầm, trên đời này làm gì có đứa con gái nào dám sát hại phụ thân, hành vi trái luân thường cỡ này đúng là quá mức đáng sợ.”

Tạ Du run run môi, âm thanh suy yếu vô lực: “Điện hạ, từ lâu thiếp đã nói là họ vu oan thiếp, hãm hại phụ thân sẽ bị thiên lôi đánh đó. Điện hạ, người nghĩ lại đi, thiếp chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao hạ độc thủ như vậy. Rõ ràng là phụ thân bị Giang Tiểu Lâu che mắt.”

Bên môi Thái tử phi hiện lên ý cười như có như không, âm thanh tiếc hận không ngớt: “Bất luận việc này là thật hay giả, trong triều vừa có một Tần Tư, bị bệ hạ phán tội hậu viện không yên, rốt cuộc hủy cả danh tiếng và tiền đồ. Nếu chuyện hãm hại phụ thân truyền ra ngoài, phủ Thái tử sẽ thành nơi thế nào, người bên ngoài sẽ nghị luận điện hạ thế nào? Tạ trắc phi, bây giờ cô nên giải thích rõ ràng mọi chuyện mới được.”

Tạ Du cắn chặt hàm răng, đôi mắt điềm đạm đáng yêu đong đầy nước mắt, gương mặt tròn trịa đầy bi thương tuyệt vọng, nàng tiến lên kéo lấy tay áo Thái tử, chậm rãi quỳ xuống đất, thê thảm nói: “Điện hạ, miệng nhiều người nói mòn cả vàng, thiếp không thể cãi lại, chỉ cầu người niệm tình thiếp một lòng một dạ với người, ban cho thiếp cái chết, để tránh làm bẩn thanh danh của điện hạ.”

Thái tử choáng váng, hắn nhìn Thái tử phi sắc mặt bình tĩnh, lại nhìn Tạ Du điềm đạm đáng yêu, âm thanh từ từ chậm lại: “Thôi, chuyện này ta không truy cứu nữa, người khác cũng đừng nhắc lại nữa.”

Nghe vậy, đôi mắt tinh xảo như cánh bướm của Thái tử phi nhẹ rơi trên người Tạ Du, đối phương cũng không chút thối lui mà chạm mắt với nàng. Tạ Du khẽ nâng cằm lên, ánh mắt mang theo lạnh lẽo, Thái tử phi thì lại nhẹ nhàng nhếch môi lên, mang theo một tia cười như giật như giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui