Tiểu Điệp trợn tròn mắt lên, sục sôi căm phẫn: “Cô nương đã quên trước kia tiểu thư giúp người thế nào sao? Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng thì không muốn nhìn nhận bằng hữu nữa, đó là vong ân phụ nghĩa, Ly Tuyết Ngưng, cô nương đúng là…” nói đến đây nàng đỏ mặt lên, lắp ba lắp bắp.
Ly Tuyết Ngưng khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng rực cũng lạnh lẽo như băng tuyết: “Vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói, tiểu nhân bỉ ổi… Tiểu Điệp, ngươi không học hành nhiều, vẫn là ít nói chút đi.”
Những câu trào phúng, lạnh lẽo như đao, đâm thẳng vào ngực Tiểu Điệp, nàng gần như có thể cảm giác đây đúng là giết người không cần dùng đao.
Mắt Tiểu Điệp đong đầy nước, há miệng muốn biện bạch, ngay thời khắc mấu chốt một bàn tay mềm mại đặt lên vai nàng. Tiểu Điệp quay đầu lại, nước mắt lưng tròng: “Tiểu thư, cô ta khinh người quá đáng.”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn đối phương một chút, thấy Ly Tuyết Ngưng đã quay mặt đi chỗ khác, liền nhẹ nhàng thở dài: “Không cần nhiều lời, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Điệp cố gắng nhịn làm gương mặt tròn trịa đỏ chót lên, cuối cùng giậm chân một cái theo Giang Tiểu Lâu rời đi.
Giang Tiểu Lâu đi ra đến cửa, đột nhiên nghe được phía sau có người bước nhanh vài bước, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Lâu…”
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Ly Tuyết Ngưng đang đứng trên bậc thang, gió thổi mái tóc dài của nàng lộ ra phong thái trong trẻo, y phục phất phơ, không biết vì sao, Giang Tiểu Lâu chỉ thấy dung nhan nàng tiều tụy, như một đóa hoa sen trong mưa, rưng rưng muốn khóc. Trong lòng khẽ động, nàng gần như muốn quay về hỏi cho rõ ràng, nhưng bước chân cuối cùng cũng dừng lại.
Tính tình của Tuyết Ngưng, đã không muốn nói thì dù thế nào cũng không ép được.
Trong nháy mắt, người đang đứng trên bậc thang đã biến mất, phảng phất cứ như cảnh tượng lúc nãy là ảo giác của Giang Tiểu Lâu. Đang muốn hỏi thêm một câu, tì nữ áo xanh dẫn đường đã lên tiếng: “Tiểu thư, xin mời.”
Đi tới cửa, Tiểu Điệp giận đến mức muốn khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ly tiểu thư thật quá đáng, bình thường chúng ta đối với cô ta thế nào, nhưng đến bây giờ cô ta lại đối xử với chúng ta như thế. Cái gì mà giàu nghèo khác biệt, sao lúc còn là bằng hữu không nói như vậy? Bây giờ cô ta là quận chúa cao cao tại thượng, thì nhìn không vừa mắt bằng hữu nữa, đúng là mắt mọc trên đỉnh đầu.”
Giang Tiểu Lâu không nói một lời, sắc mặt ngưng trọng: “Lên xe rồi nói.”
Xe ngựa một đường rời khỏi Khánh Vương phủ, gương mặt như bạch ngọc của Giang Tiểu Lâu không hề giận dữ, chỉ nhẹ nhàng mím môi, yên lặng không nói, trầm ngâm nhìn những người đi đường chen chúc bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hoảng hốt như có tâm sự. Lòng phẫn uất của Tiểu Điệp vẫn chưa yên, không nhịn được lại nói: “Tiểu thư, sao người không tức giận chút nào?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy thì chuyển mắt nhìn nàng, đôi mắt lóe ra ánh sáng khác thường: “Ngươi không thấy biểu hiện của Tuyết Ngưng lúc nãy rất lạ không?”
“Có gì kỳ lạ? Lúc nãy cô ta nói chuyện rất hùng hồn, còn nói chúng ta…”
“Tiểu Điệp”. Giang Tiểu Lâu ôn tồn nhỏ nhẹ nhưng rất kiên định: “Ngươi nghe cho kỹ đây, ta và Tuyết Ngưng không phải mới quen ngày đầu, tính tình tỷ ấy ta hiểu rõ, tỷ ấy đang cố ý xa lánh, hình như là có gì đang giấu chúng ta.”
“Tiểu thư, người đừng lo cho cô ta, cô ta không lui tới với chúng ta nữa, không lẽ chúng ta còn bám theo sao? Dù sao nô tì cũng sẽ không quay lại Khánh Vương phủ nữa.” Tiểu Điệp hừ một tiếng, khóe miệng cong lên.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, gần như phản chiếu cả hình bóng Tiểu Điệp: “Không, không đúng, Tuyết Ngưng không phải người như vậy, không thể xảy ra biến hóa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.” Ba ngày trước các nàng vừa gặp mặt, Ly Tuyết Ngưng còn nói muốn ra khỏi Vương phủ, trở lại Giang gia ở cùng Giang Tiểu Lâu. Nếu nàng là người ham mê phú quý, xem thường bằng hữu, thì cần gì làm bộ làm tịch sau khi đã vào vương phủ. Huống chi, muốn xa lánh bằng hữu có thân phận thấp hèn thì có rất nhiều cách, nàng quyết liệt như vậy không sợ Tiểu Điệp thật sự đi ra ngoài nói lung tung sao? Chuyện khác thường tất có uẩn khúc, hôm nay Ly Tuyết Ngưng như biến thành người khác, Giang Tiểu Lâu không kềm được mà nghi ngờ đối phương đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Điệp thấy Giang Tiểu Lâu nói chắc chắn, trong lòng không khỏi nghi ngờ: “Hay là lời của Ly tiểu thư nói là cố ý cho người khác nghe.”
Đôi mi Giang Tiểu Lâu khẽ nhíu lại, sắc mặt có chút lo lắng: “Quý nữ Vương phủ, thân phận đặc biệt, ta đã xem tỷ ấy là bằng hữu tốt nhất, thì chỉ cần nhìn thấy tỷ ấy được sống viên mãn như ý là ta đã rất vui rồi, chỉ sợ… tỷ ấy có điều khó nói.”
Tiểu Điệp cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, càng lúc càng không rõ: “Nô tì không hiểu, bây giờ Ly tiểu thư đã là Dao Tuyết quận chúa, thân phận cao quý, được Khánh Vương phi yêu thương hết mực, có người nào có thể bức bách nàng đoạn tuyệt với chúng ta?”
Giang Tiểu Lâu không trả lời, chỉ lẳng lặng cúi mắt, hàng mi dài buông xuống, khẽ thở dài, tiếng thở dài này quá nhẹ, ngay lập tức biến mất torng biển người rộn ràng.
Cách một ngày sau, Giang Tiểu Lâu lệnh cho Sở Hán lặng lẽ đưa cho Ly Tuyết Ngưng một lá thư, muốn hẹn nàng gặp mặt ngoài vương phủ, nhưng lá thư này như đá chìm xuốn biển, không có bất kỳ hồi âm. Giang Tiểu Lâu trái lo phải nghĩ càng thấy không đúng, liền dặn dò: “Sở đại ca, xin huynh lại đến Khánh Vương phủ một chuyến, nhất định phải nhìn thấy Tuyết Ngưng.”
Đôi lông mày rậm của Sở Hán nhíu lại, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ: “Không, ta không đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nụ cười mềm mại: “Sở đại ca, cách mà huynh thích một người là thế nào?”
Sở Hán choáng váng, lại nghe thấy âm thanh như tiếng suối róc rách của Giang Tiểu Lâu thấm vào lòng: “Lần đầu nhìn thấy Tuyết Ngưng, huynh bị vẻ ngoài của tỷ ấy hấp dẫn, nhưng sau đó huynh dần thích nội tâm của tỷ ấy. Huynh nói tỷ ấy lương thiện ôn nhu, biết nghĩ cho người khác, là cô nương khiến tim huynh đập rất nhanh, đúng không?”
“Đúng là ta thích cô nương ấy lương thiện, nhưng hôm nay cô ấy biến thành người thế nào tiểu thư không thấy sao? Cô ấy từ trên cao nhìn xuống chúng ta, dùng ánh mắt rất khinh ghét. Cho dù ta thấp hèn như bùn đất, cũng không chịu được sự xem thường này, cô ta đã không còn là Ly cô nương mà ta thích.”
Sở Hán đặc biệt đau lòng, có lẽ sự đau khổ và khó hiểu của hắn còn vượt hơn cả Giang Tiểu Lâu. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, giọng điệu vững vàng, mơ hồ còn có ý thăm dò: “Lòng người đúng là hay thay đổi, nhưng không có nghĩa là tất cả đều sẽ thay đổi, nếu huynh đã thích một người thì phải tin tưởng người đó, hiểu người đó, bao dung người đó. Huống chi, tại sao Tuyết Ngưng lại thay đổi, huynh không muốn tìm hiểu sao?”
Sở Hán bỗng nhiên ngẩn đầu lên, cả kinh nói: “Ý của tiểu thư là…”
Giang Tiểu Lâu không chút do dự nói: “Nhất định Tuyết Ngưng có nỗi khổ, chúng ta phải tra ra rốt cuộc là có chuyện gì. Sở đại ca, xem như huynh giúp ta đi, có được không?”
Trong lòng Sở Hán hơi động, đột nhiên nghe thấy cửa mở rầm ra một tiếng, Tiểu Điệp loạng choạng chạy vào, gương mặt trắng bệch, há miệng không nói ra lời.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hai mắt Tiểu Điệp đỏ chót: “Ly tiểu thư, không, Dao Tuyết quận chúa mất rồi.”
Giang Tiểu Lâu đột ngột đứng lên, chén trà trong tay lập tức rơi xuống đất, bể nát.
Ly Tuyết Ngưng chết rồi…
Là nàng nghe lầm, tất cả đều là nằm mơ. Toàn thân Giang Tiểu Lâu như rơi vào hầm băng, quên mất ngôn ngữ, máu trên mặt trong nháy mắt rút hết đi, theo bản năng nàng đi về phía trước một bước, giày thêu đạp lên những mảnh sứ vỡ, mũi giày bị nước trà làm ướt, nàng không hề để ý mà nói: “Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn đến Khánh Vương phủ.”
Trước cửa Khánh Vương phủ đã treo băng tang, hai bên đứng đầy tùy tùng đón khác, trong phủ tiếng khóc vang trời, người lo tang sự bận rộn đi tới lui. Khi Giang Tiểu Lâu bước vào bước chân vội vàng, sắc mặt hoảng loạn, so với những khách phúng viếng áo mũ chỉnh tề thì hoàn toàn khác biệt, nhất thời khiến cho mọi người đều chú ý.
Sau khi thông báo, Giang Tiểu Lâu với thân phận khách đặc biệt được dẫn tới một gian đình nhỏ, nàng đứng ngồi không yên, trong lòng hoảng hốt, không thể tin Ly Tuyết Ngưng thật sự qua đời. Nói không chừng là hiểu lầm, nói không chừng là Tiểu Điệp nghe lầm, quận chúa trong vương phủ cũng không chỉ có một mình Tuyết Ngưng. Dù cho nàng lãnh khốc vô tình, dù cho nàng không xem mình là bằng hữu nữa, nhưng Tiểu Lâu vẫn hy vọng nàng sống tốt. Tì nữ đến dâng trà, thấy Giang Tiểu Lâu bưng chén trà mà run rẩy, không khỏi kinh ngạc.
Không lâu lắm, có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đi đến, dung mạo xinh xắn, đẫy đà đoan trang, đẹp mà không lóa mắt, diễm lệ mà không lẳng lơ, thanh lịch đoan trang, có vẻ thông tuệ, mặc trên người bộ quần áo trắng, làm váy dài thướt tha, tuy không phải là gấm vóc đắt tiền, cũng không có châu báu óng ánh lóa mắt, nhưng hơn người ở chỗ có khí chất, như một đóa mẫu đơn nở rộ, lấn át tất cả hoa thơm cỏ lạ. Nàng là thê tử của Kim Lăng quận Vương Hách Liên Duẫn – Tương Hiểu Vân – cũng là người đứng ra chủ trì tang sự lần này.
Tương Hiểu Vân nhìn Giang Tiểu Lâu, đánh giá nàng một phen, chỉ cảm thấy cô gái trẻ này dung nhan kiều diễm như mỹ ngọc, quyến rũ hơn hoa đào, dáng ngọc yêu kiều, xuất chúng phi phàm, còn đang suy nghĩ không biết nàng là quý nữ nhà nào, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Tì nữ áo xanh bên người nhanh nhẹn, lập tức nói nhỏ bên tai Tương Hiểu Vân vài câu, Tương Hiểu Vân mới hiểu được thân phận của Giang Tiểu Lâu một chút.
Nàng yểu điệu đi lên trước, trên mặt mang vẻ bi thương nhàn nhạt: “Giang tiểu thư, muội muội đột ngột xảy ra chuyện bất hạnh, lẽ ra người đầu tiên được thông báo phải là tiểu thư, chỉ là chuyện quá đột ngột, nhất thời không lo đến được, xin thông cảm.”
Giang Tiểu Lâu phất tay dừng lại, ngưng mắt nhìn nàng: “Tuyết Ngưng ở đâu, tiểu nữ muốn gặp tỷ ấy một lần.”
Tương Hiểu Vân không ngờ đối phương đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt khó xử: “Chuyện này sợ là không thích hợp.”
“Người nói quá lời rồi, tiểu nữ là bằng hữu của tỷ ấy, gặp mặt lần cuối cũng không uổng một hồi giao tình.” Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt như nước, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng, rõ ràng không phải nói đùa.
Sắc mặt Tương Hiểu Vân không thay đổi, vô cùng ônhòa nói: “Giang tiểu thư, không phải chúng ta để tiểu thư gặp, mà vì muội muội là người rất thích làm đẹp, trước khi chết muội muội nhiều lần dặn dò, người chết rồi dung nhan tiều tụy, không mặt mũi nào gặp người khác, nếu có cố nhân hỏi han thì phải từ chối. Trước kia ta còn không hiểu cố nhân là ai, hôm nay xem như là biết rồi.”
Âm thanh của nàng như nước chảy, vô cùng êm tai dễ nghe, khiến người ta không tự chủ được nảy sinh cảm giác yên ổn và tin tưởng.
Giang Tiểu Lâu yên lặng một lúc lâu, Tương Hiểu Vân đồng tình nhìn nàng, cũng không thúc giục. Giang Tiểu Lâu hơi nhắm mắt, trấn định tâm thần, nói: “Xin thay tiểu nữ bẩm báo với Vương phi, tiểu nữ cầu kiến.”
Hai mắt Tương Hiểu Vân hơi đỏ, bi thương mà nói: “Vương phi bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, bà yêu thương con gái, muội muội đột nhiên qua đời nên bị đả kích, bây giờ không thể gặp mặt ai. Giang tiểu thư, nếu tiểu thư muốn phúng viếng ta sẽ dẫn tiểu thư đi, nhưng mà muốn gặp Vương phi… sợ là tạm thời không được.”
Nàng nói có tình có lý, Giang Tiểu Lâu không thể phản bách, nàng đứng lên, bình thản nói: “Quận vương phi, dĩ nhiên tiểu nữ biết ngài có ý tốt, nhưng nếu không gặp được Vương phi thì tiểu nữ không an tâm.”
Tương Hiểu Vân càng thêm nghi ngờ: “Hay là… hôm khác tiểu thư quay lại, chờ tâm tình Vương phi bình phục lại một ít, ta sẽ nói với Vương phi tiểu thư từng đến.” Tì nữ bên cạnh khom người nói: “Quận vương phi, bên ngoài có khách tới.”
Tương Hiểu Vân dùng khăn chấm chấm nước mắt nơi khóe mắt, áy náy nói với Giang Tiểu Lâu: “Xin lỗi, bây giờ ta thật sự quá bận…”
“Xin quận vương phi cứ tự nhiên.” Giang Tiểu Lâu nói.
Tương Hiểu Vân dơi do dự, lại nói: “Chờ Vương phi bình phục, ta sẽ cho người đến thông báo với tiểu thư, tiểu thư không cần nóng vội.” Bộ dáng quan tâm chăm sóc chu đáo, không vì Giang Tiểu Lâu có thân phận bình thường mà chậm trễ, tuyệt đối là phong thái đại gia, khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Tì nữ dẫn Giang Tiểu Lâu ra ngoài, nhưng khi nàng đi đến bậc thang, đột nhiên nghe được tiếng nhạc tang từ xa truyền lại, hai chân lại mềm nhũn, lảo đảo một cái suýt nữa té từ trên bậc thang xuống, Tiểu Điệp nhanh mắt vội vã đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, đôi mắt đen láy không mang chút tâm tình: “Không, ta không sao.”
Tiểu Điệp tràn đầy sầu lo nhìn nàng, không biết phải nói gì để an ủi.
Tiếng nhạc bi thương vang lên, tựa hồ không hề truyền vào tai Giang Tiểu Lâu, nàng ngơ ngác đi đến linh đường thắp nhang, ánh mắt dừng lại trên người mười tám vị cao tăng trong sảnh, những người kia đang niệm Chú Đại Bi, thay người chết siêu độ vong hồn, âm thanh dường như thần chú, khiến tâm trí Giang Tiểu Lâu hỗn loạn, ngay cả mình ra khỏi Khánh Vương phủ lúc nào cũng không rõ ràng.
Giang Tiểu Lâu không đi thẳng về nhà, mà một đường không ngừng nghỉ chạy đến dược đường của Phó Triêu Tuyên. Thái độ của nàng khác thường, chạy ào ào vào phòng, đối mặt với Phó Triêu Tuyên, tóm chặt ống tay áo của hắn: “Nói cho ta biết, bệnh tình của Ly Tuyết Ngưng rốt cuộc thế nào?”
Phó Triêu Tuyên choáng váng, theo bản năng mà nói: “Mấy hôm trước ta mới xem qua, nói là Vương phi đã xin được thuốc tốt trong cung cho nàng, bệnh tình đã khá hơn trước…”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu phát ra tia sáng lạnh giá, âm thanh như kết thành sương: “Nhưng mà, tỷ ấy chết rồi. Thân là đại phu chữa trị cho tỷ ấy, huynh không thể phán đoán chính xác bệnh tình của tỷ ấy sao? Bệnh tình của tỷ ấy có chuyển biến tốt hay là huynh chỉ muốn an ủi ta?”
Phó Triêu Tuyên không dám tin tưởng, ngừng lại một chút, hắn chần chừ nói: “Nàng ấy vốn là không còn thuốc chữa, cho dù thuốc tốt đến mấy cũng chỉ là kéo dài thêm. Bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu cũng rất có thể.”
Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu run rẩy, nhưng lại nói chắc chắn: “Không, nếu tỷ ấy thật sự chết, thì cũng phải để ta gặp mặt lần cuối. Tỷ ấy là bằng hữu tốt nhất của ta, sao có thể đi mà không nói một lời, ta không tin.”
Cả ngày nay nàng đã lặp lại lời nói này mấy lần, rõ ràng là tâm tư hoảng loạn, suy nghĩ thất thường.
Phó Triêu Tuyên không biết nên an ủi Giang Tiểu Lâu thế nào, hắn chỉ thấy cô gái trước mắt sắc mặt trắng bệch, biểu hiện quái dị, hoàn toàn không giống Giang Tiểu Lâu ôn nhu thông tuệ ngày xưa. Hắn vội vã dặn dò Tiểu Điệp: “Đỡ tiểu thư nhà ngươi qua bên kia nghỉ ngơi, rót cho nàng chén trà, hòa hoãn tâm trạng lại.”
Tiểu Điệp mau chóng nghe theo, Giang Tiểu Lâu lại nâng chén trà không nói một lời, lá trà màu xanh chìm nổi trong chén, mắt của nàng khẽ buông xuống, cực kỳ chăm chú nhìn, như đang rơi vào tư tưởng của mình.
Phó Triêu Tuyên thân là đại phu, từ lâu đã nhìn quen sinh tử, nhưng hắn biết Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng tỷ muội tình thân, nhất thời khó chấp nhận được, liền ôn nhu khuyên: “Tiểu Lâu, trời có mưa gió bất ngờ, người có phúc họa khó lường. Bệnh của Ly tiểu thư đã đến giai đoạn cuối, cho dù có linh dược kéo dài mạng sống cũng không quá được mấy tháng. Thật ra nàng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, tại sao lại canh cánh trong lòng như vậy, buông xuống đi.”
Giang Tiểu Lâu vẫn không nói gì, gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ bi thương. Tiểu Điệp không khỏi nói: “Bọn họ ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho…”
Gương mặt tuấn tú của Phó Triêu Tuyên lộ ra vẻ đã hiểu, trầm giọng nói: “Điểm này ta có thể hiểu, người ta vừa mất con gái, các người lập tức đến cửa đòi nhìn di thể, đúng là có chút không thấu tình đạt lý. Tiểu Lâu, nghe ta khuyên đi, bệnh của Ly tiểu thư quả thật không còn thuốc chữa, tuy rằng ra đi đột ngột nhưng cũng là nằm trong dự liệu.”
Dựa theo quy củ, Khánh Vương phủ đặt linh cửu bảy bảy bốn mươi chín ngày, đến ngày thứ bốn mươi chín, Ly Tuyết Ngưng được đưa tang, tình cảnh vô cùng phong quang. Ngoại trừ lần đầu tiên đến viếng, Giang Tiểu Lâu như một người ngoài, làm ngơ trước tất cả mọi chuyện. Cuối cùng, vương phủ an táng Ly Tuyết Ngưng ở nghĩa trang, xem như là long trọng nhập táng.
Ngay đêm đó, lão nhân phụ trách trông coi nghĩa trang buồn ngủ ngồi dựa vào cửa, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, hắn sợ hết hồn, dụi mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy mọi thứ đều bình thường, liền tựa vào cửa ngủ tiếp. Không tới nửa canh giờ, hắn đột nhiên ngã ngửa trên mặt đất mà ngủ li bì.
Giang Tiểu Lâu nhìn ánh nến âm y, chỉ vào ngôi mộ vừa mới chôn cất, nói: “Chính là cái này, đào lên cho ta.”
Sở Hán nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt tràn đày chấn động: “Không, ta không làm được.”
Gương mặt Giang Tiểu Lâu hiếm khi không mang ý cười, âm thanh tràn đầy lạnh lẽo, giữa đêm khuya nghe khiến người ta ớn lạnh: “Dĩ nhiên là huynh làm được, lập tức đào đi, ta muốn nhìn thấy di thể Tuyết Ngưng.”
Tay Sở Hán run rẩy, cái xẻng trong tay không có cách nào hạ xuống, Giang Tiểu Lâu theo dõi hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Ta phải biết được sự thật, bất kể phải đánh đổi bằng cái giá nào. Nếu huynh không làm được thì quay về đổi người khác đến, đừng lãng phí thời gian của ta.”
Sở Hán cắn răng, rõ ràng là một hán tử cường tráng, nhưng không nói được một lời nào. Ly Tuyết Ngưng chết hắn rất đau lòng, cũng hiểu được tâm trạng của Giang Tiểu Lâu, nhưng đào mộ người ta… thật là quá đáng sợ.
Tiểu Điệp nhìn thấy hắn đứng đó không nhúc nhích, đoạt lấy xẻng trên tay hắn dốc hết sức mà đào. Sở Hán thấy vậy, không tự chủ được mà ngây người, chợt tỉnh ngộ lại, lúc này mới bắt đầu giúp nàng. Có sự giúp đỡ của hắn, chỉ chốc lát sau bùn đất đã được đào hết lên, lộ ra quan tài. Quan tài dùng gỗ sam thượng đẳng chế tạo, có ba ngôi sao phúc lộc thọ, hai bên trái phải có kim đồng ngọc nữ đứng hầu, đầu quan tài có Ngũ phúc phủng thô, dưới ánh trăng chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Một con cú đêmbỗng nhiên xẹt qua đỉnh đầu, mang theo từng trận gió lạnh, tay Tiểu Điệp run lên, đùng một tiếng làm rơi xẻng xuống đất, vừa vặn rơi trúng chân nàng, không khỏi nhẹ rên một tiếng, rồi mau chóng che miệng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...