Xương cánh bướm

 
Cát Yên nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó sau đó nhìn lên phía trên rồi lại nhìn vào dòng địa chỉ mà anh gửi tới, cô cứ như thế nhìn đi nhìn lại mấy lần.
 
... Nói đùa thôi mà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu Thẩm Đông Ngôn thực sự muốn bồi thường thì không nói.
 
Chứ anh định bồi thường như thế nào mà lại còn bắt cô phải đến tận nhà anh nữa?
 
Không để cô đắn đo quá lâu.
 
Ở đầu bên kia Thẩm Đông Ngôn lại bổ sung thêm một câu.
 
Yan: [Trong nhà anh có đồ muốn tặng cho em.]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Là gì vậy?]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Không phải là giao dịch hàng hóa gì thật đấy chứ tổng giám đốc Thẩm...]
 
Ví dụ như là... Đưa cô một ít tiền mặt ngay tại đó?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cát Yên cười lên không thành tiếng rồi lại trả lời anh.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Em chỉ nói chơi vậy thôi, anh thật sự tưởng là thật à? Anh không cần bồi thường đâu, em sẽ tự mình đi nói với họ.]
 
Yan: [Không phải.]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [... Hở?]
 
Anh như thể cố tình cắt ngang tin nhắn của mình vậy.
 
Cát Yên gần như có thể tưởng tượng ra được thái độ vào lúc này của anh khi gõ chữ.
 
Đôi mắt của Thẩm Đông Ngôn khép hờ, khi nhìn nghiêng các đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên các góc cạnh rất nam tính.
 
Kết hợp thêm dòng tin nhắn vào lúc này...
 

Yan: [Em đến rồi sẽ biết.]
 
... Bí ẩn đến vậy sao?
 
Cát Yên cứ suy nghĩ mãi về việc rốt cuộc thứ anh muốn tặng cho cô là gì, sau khi nghĩ qua nghĩ lại thì cô lại chuyển sang hướng suy nghĩ khác.
 
Nghiêm túc mà nói, chẳng lẽ Thẩm Đông Ngôn chỉ là muốn cô đến đó thôi sao...
 
Trước đó có lần hai người họ cùng nhau đi ăn món ăn Phần, cô vô tình đề cập đến chủ đề có liên quan đến nhà ở, lúc đó anh cũng không nói gì nhiều mà chỉ nhìn cô chăm chú, sau đó thì anh hỏi cô có muốn qua nhà anh xem thử không.
 
Nhưng khoảng thời gian đó Cát Yên cực kỳ bận rộn, cô lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà đến đó chứ.
 
Cho nên Cát Yên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà đã từ chối rồi.
 
Bây giờ xem ra, có vẻ như mọi thứ đều trùng khớp rồi.
 
Chỉ là đó giờ lời nói của anh luôn đáng tin cậy, chuyện đã nói ra đều có thể tin tưởng được.
 
... Chắc chắn là anh có đồ tặng cho cô thật rồi.
 
Đoán mò qua lại cũng không tìm ra manh mối gì, Cát Yên nghĩ đến việc sau khi chụp hình xong thì hình như cũng không còn bận việc gì nữa, đắn đo một hồi, cuối cùng cô cũng đồng ý.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Em biết rồi.]
 
Sau khi cất điện thoại vào, cô hoàn hồn lại rồi quay trở lại tập trung vào việc chụp ảnh.
 
Những ngày mà cô chưa đến, studio chụp ảnh của Thẩm thị vẫn bật sáng những chiếc đèn sợi đốt rực rỡ, những công việc lặt vặt hoặc không mấy quan trọng khác cũng không ngừng được thúc đẩy tiến độ.
 
Sau phần thử đồ và trang điểm chính là phần chính thức chụp ảnh có liên quan đến cách chụp Flatlay và chụp ảnh chuyển động.
 
Nhiếp ảnh gia được nhóm phụ trách đặc biệt mời đến là một nhiếp ảnh gia thường xuyên hợp tác với năm tạp chí lớn trong nước.
 
Nhiếp ảnh gia đó có mái tóc vàng, mắt xanh cùng thân hình cao lớn.
 
Ông ấy liên tục cử động tay và lên tiếng khích lệ, đồng thời ông ấy cũng không hề tiếc lời khen ngợi với người mẫu đang được ông ấy chụp ảnh.
 
“Perfect! That’s it! Look at the camera lens, charming girl!”*
 

*"Hoàn hảo! Cứ vậy nhé! Nhìn vào ống kính máy ảnh đi, cô gái quyến rũ!"
 
“Now can you give all you have, let me capture the most beautiful moment?”*
 
*“Bây giờ cô hãy thể hiện ra những gì mà cô có đi nào, để tôi ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất được chứ?”
 
… Câu nói của ông ấy khiến cho mọi người trong studio đều nhìn về phía này.
 
Mặc dù lúc ban đầu tất cả mọi người đều bị thu hút bởi sự chuyên tâm chưa từng thấy của nhiếp ảnh gia nhưng khi họ vừa nhìn vào trong studio thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào một người duy nhất đang được các chiếc đèn chụp chiếu vào.
 
Trên phông nền trắng đen đơn giản, chiếc váy dài được cải tiến từ kiểu dáng của váy múa ba lê, bao trùm lên bờ vai trắng như tuyết bên trong, tà váy bồng bềnh kéo lê trên mặt đất và xòe ra xung quanh.
 
Giống như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ.
 
Tóc của Cát Yên được búi lên cao, hai lọn tóc phía trước được xõa xuống hai bên má, đôi mắt cô khép hờ, dưới chiếc sống mũi thẳng tắp được tô điểm thêm bằng một đôi môi có màu đỏ nhạt.
 
Chiếc thắt lưng mỏng làm nổi bật lên độ cong của phần eo, hai đường xương quai xanh của cô thẳng tắp trắng trẻo như đang phát sáng.
 
Trong một khoảnh khắc, các nhân viên đều ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
 
Đột nhiên, họ đã hiểu ra được ý định ban đầu của Thẩm thị khi đề cử người phát ngôn của Kinh Ba.
 
Có lẽ cũng không cần lựa chọn nữa, chỉ với một cái nhìn thôi cô đã có thể thu hút được sự chú ý của người khác rồi, đây chính là cái gọi là thương hiệu tiêu biểu nhất.
 
Gần như ngay lập tức, người ta đã có thể nhìn thấy được độ hot và chất lượng của thương hiệu này sẽ đại diện trong tương lai.
 
Sau khi chụp Flatlay xong, vị nhiếp ảnh gia này tỏ ra rất có hứng thú với Cát Yên, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, ông ấy có ý định rằng sau này sẽ chụp một chuyên mục dành cho riêng cô.
 
Cát Yên mỉm cười trò chuyện với nhiếp ảnh gia vài câu, sau khi chào tạm biệt được một lúc thì cô xách váy lên cố tình đi tìm trưởng nhóm.
 
Ban đầu, trưởng nhóm bị cô gọi qua một góc nói chuyện. Cô ấy còn tưởng rằng khâu chụp ảnh đã xảy ra vấn đề nhưng sau khi đợi người đối diện nói xong, cô ấy ngay lập tức à à lên hai tiếng: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, không sao, không sao đâu, cứ để bên nhãn hàng mang đến chiếc váy khác tới là được rồi."
 
“Không phải là vấn đề mang đến hay không…” Cát Yên xua xua tay: “Tôi đang nghĩ là dù sao thì chiếc váy đó cũng là do tự tôi làm hỏng, giờ thật sự cũng không thể mặc được nữa rồi hay là để tôi chịu trách nhiệm cho, số tài khoản của nhóm cô là gì vậy?"
 
"Hả? Thật sự không cần đâu." Trưởng nhóm hiếm khi cười híp cả mắt: "Bên phía thư ký Cảnh vẫn chưa nói với bên này sao?"
 

"Trước khi dự án bắt đầu, phía cấp trên đã đặc biệt dặn dò với chúng tôi là không cần phải lo lắng về chi phí của lần chụp ảnh này, nếu có phát sinh chi phí gì thì cứ căn cứ theo quy trình báo cáo chi phí lên cấp trên thì được."
 
Trong lúc Cát Yên gật đầu, trưởng nhóm cảm thấy thắc mắc nên hỏi thêm: "Nhưng mà tôi khá là tò mò, chiếc váy đó bị hư hỏng đến mức độ nào vậy? Là đến mức thành phế liệu luôn sao?"
 
... Phế liệu.
 
Cát Yên suýt nữa thì mắc nghẹn bởi từ này.
 
Chiếc váy gần như bị xé toạc tan nát đó hình như đúng là đã đạt đến tiêu chuẩn gọi là phế liệu rồi.
 
Mặc dù là do bất cẩn thật.
 

 
Ngoại trừ những lúc Thẩm Đông Ngôn bận rộn những công việc thường ngày thì anh sẽ ngủ ở phòng nghỉ trong văn phòng hoặc thỉnh thoảng anh sẽ đến trang viên của Lâm Vân ở Bắc Kinh ra thì hầu hết các khoảng thời gian còn lại, anh cũng đều trở về nhà của mình.
 
Nhà anh ở ngay phía bên kia của sông Phần Giang.
 
Hiếm khi Cát Yên có thời gian rảnh rỗi nên cô mới nghĩ đến việc đi qua đó.
 
Vốn dĩ cô định để Đông Đông ở trong căn hộ hạng sang một mình nhưng bởi vì gần đây cô thường xuyên không ở nhà nên đối xử với nó có chút lạnh lùng rồi, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định sẽ mang con mèo nhỏ theo cùng.
 
Số một Châu Loan Lĩnh là một tòa nhà ven sông rất nổi tiếng nằm gần trung tâm thành phố Phần. Bởi vì nó có tầng lầu cao lại chiếm một vị trí rất rộng rãi nên không chỉ trông như đã tạo ra một nửa ngọn núi trong khu vực mà nghe nói ở đây cứ ba tầng mới có một hộ sinh sống. Mỗi hộ đều hướng thẳng ra con sông chảy xiết, tầm nhìn rất tuyệt vời.
 
Và bởi vì nó tiếp giáp với nơi hợp lưu của sông Phần Giang và biển nên người ta đã lấy cảm hứng đó để đặt tên cho nó bằng ba chữ Châu Loan Lĩnh.
 
Đây là một ví dụ điển hình nhất về sự yên tĩnh được chắt lọc từ vẻ hối hả và nhộn nhịp, đây cũng là sự lựa chọn hàng đầu của những người giàu có.
 
Tòa nhà được những người trong giới gọi là lâu đài hoàng gia trên không trung.
 
Mà địa chỉ Thẩm Đông Ngôn đã gửi là số một Châu Loan Lĩnh... Số một này có ý nghĩa khá là đặc biệt.
 
Đây là loại căn hộ có tầm nhìn tổng thể đẹp nhất và cũng đắt nhất.
 
Trước đó, tin tức về việc căn hộ số một này đã được mua với giá cao ngất ngưỡng hơn một tỷ còn được đăng lên tin nóng, chỉ là sau đó thì không còn tin tức liên quan nào được đăng tải lên nữa nên mọi người chỉ cười rồi cảm thán rằng đúng là những người giàu có rồi sau đó rất nhanh chóng chuyện này đã bị mọi người lãng quên đi.
 
Có lẽ là do Thẩm Đông Ngôn đã báo trước với bảo vệ nên khi Cát Yên đến, cô có thể đi thẳng vào trong mà không hề gặp phải trở ngại gì.
 
Cát Yên dừng lại trước cánh cửa gỗ nặng nề, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định xác nhận lại với anh một lần.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Mật khẩu mở cửa là dãy số mà trước đó anh đã nói với em đúng không?]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [0603?]
 

Thẩm Đông Ngôn trả lời rất nhanh chóng.
 
Yan: [Cũng có thể mở khóa bằng khuôn mặt đấy, nếu em không muốn nhập mật khẩu thì có thể thử.]
 
Yan: [Sẽ tiện lợi hơn đó.]
 
"..."
 
Thế nên là cái người này đã cài đặt dữ liệu khuôn mặt của cô vào đây từ khi nào vậy?
 
Cát Yên không trả lời lại.
 
Không biết cô nghĩ đến chuyện gì, cô bế Đông Đông vào lòng rồi đưa mặt về phía camera mở khóa.
 
Thật không ngờ tới…
 
Cánh cửa sau khi kêu lên “cạch” một tiếng thì đã tự động mở ra rồi.
 
Cô nhìn cánh cửa vừa nặng nề vừa cao lớn đó đang từ từ được đẩy vào trong.
 
Mí mắt của Cát Yên giật lên một cái.
 
… Vậy là mở được rồi sao?!
 
Cát Yên không kiềm chế được mà gửi một tin nhắn thoại qua cho anh.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: “Tổng giám đốc Thẩm, vấn đề an ninh của nhà anh có vẻ rất đáng quan ngại đó...”
 
Yan: [Dữ liệu thông minh.]
 
Anh khựng lại một chút, như là để cho cô có một chút thời gian để định hình câu nói của anh.
 
Thẩm Đông Ngôn cũng gửi một tin nhắn thoại tới.
 
Yan: “Bên phía anh có thể nhìn thấy được."
 
Giao tiếp chỉ bằng văn bản thì không thể truyền đạt rõ các cảm xúc như bằng tin nhắn thoại. Trong giọng nói trong trẻo của anh còn kèm theo một nụ cười nhẹ.
 
Cát Yên gần như có thể ngay lập tức tưởng tượng ra tâm trạng và thái độ đang nhíu mày của anh khi anh nói ra câu này.
 
Hơn nữa, cứ nghĩ tới khung cảnh vừa nãy cô bế Đông Đông lên định mở khóa bằng camera chơi thử thì bị chụp lại rồi gửi đến điện thoại của anh.
 
Sau đó anh cúi đầu xuống, khép hờ đôi mắt nhìn thấy cảnh đó thì gần như là ngay lập tức bấm mở cửa...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui