Địa điểm mà bọn họ đến hôm nay nằm ở nơi giao nhau của hai thành phố Phần và Ngân. Những ngọn núi cao thấp rải rác ngăn cách dòng sông Linh lặng lẽ chảy xuôi, thỉnh thoảng nước sông lại phả vào mặt. Cuối mùa xuân, hơi nước ngưng tụ nhẹ phân tán ra. Ngọn gió thổi xuyên qua vùng đồi núi bằng phẳng cũng mang theo nhiệt độ thích hợp.
Cây cối dưới chân núi có màu sắc thâm trầm, bóng cây tầng tầng lớp lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở giữa địa điểm phong cảnh vô cùng tươi đẹp này có rất nhiều hội quán thấp thoáng ở chỗ sườn núi.
Vốn dĩ nơi này có cung cấp dịch vụ đậu xe và lái hộ chuyên nghiệp nhưng ban đầu bọn họ đã lái xe đến đây nên ngược lại, những dịch vụ này lại không thể sử dụng được.
Đúng lúc này, giám đốc hội quán lại đi tới muốn dẫn Thẩm Đông Ngôn đi xuống bãi đậu xe được che khuất một nửa.
Trước khi đi, anh dặn đi dặn lại người đang đứng đợi trong sảnh: “Anh lái xe qua đây, em ở đây đợi anh, nhé?”
Cát Yên gật đầu rồi lại nghe thấy Thẩm Đông Ngôn nói: “Gió lớn, em vào bên trong đứng đi.”
“Em biết rồi…” Cô nhếch khoé môi lên: “Anh mau đi đi.”
Lúc bọn họ đến, giám đốc hội quán đích thân dẫn đường đưa bọn họ đến bãi đậu xe phụ dành riêng cho khách VIP. Tới tới lui lui khiến bọn họ tốn mất không ít thời gian.
Lúc này, nhìn bóng lưng cao lớn kia dần dần biến mất giữa núi rừng, Cát Yên đang nghĩ một chốc một lát cũng không đợi được, nhưng lúc nghe lời anh, quay vào trong sảnh đứng đợi thì lại đụng phải một đám người không hề nghĩ tới đang nghênh đón.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
… Là đám người Lương Tiêu Tiêu.
Cô ấy đang ôm một người đàn ông cao gầy tuấn tú trong tay, cử chỉ cực kỳ thân mật.
Là người mà lúc trước cô ấy đã cho Cát Yên xem ảnh và lúc này cũng không coi là lần đầu tiên gặp mặt, chồng chưa cưới của Lương Tiêu Tiêu.
Mà người đang đứng phía sau hai người bọn họ kia.
Là Lương Dịch Tây.
Lương Tiêu Tiêu nhìn thấy Cát Yên trước, sau một thoáng ngạc nhiên thì đã rất nhanh chóng nở nụ cười rồi vẫy vẫy tay về phía cô: “Yên Yên, sao em lại ở đây?”
Ban đầu, Cát Yên định bước chân về phía đó nhưng lúc này cô hơi khựng lại, thế nhưng cô do dự vài giây rồi rốt cuộc vẫn bước mấy bước về phía trước: “Chị.”
“Nếu em nói sớm là em cũng đến thì chúng ta đã cùng nhau ăn rồi.” Lương Tiêu Tiêu vừa nói vừa nhìn về phía sau Cát Yên. Bởi vì không trông thấy có người nào khác nên cô ấy dời mắt nhìn về phía cô: “Chị còn không biết là em ở đây đấy.”
Cát Yên khựng lại, nụ cười nhàn nhạt cũng phai dần: “Em cũng không biết là mọi người ở đây.”
Nhìn dáng vẻ của ba người này thì có lẽ là cũng vừa mới dùng bữa xong, vừa từ trong sảnh đi ra.
Kỳ thực nơi này không có nhiều phòng riêng, trong đại sảnh cũng chỉ có thưa thớt mấy bàn, vừa rồi không gặp mặt nhau thì chắc có lẽ là bởi vì bọn họ không ở cùng một tầng.
Lương Tiêu Tiêu đẩy người mà cô ấy đang đỡ đi về phía trước rồi thuận miệng hỏi: “Em đến đây một mình à?”
Sau khi lên tiếng chào hỏi với chồng chưa cưới của Lương Tiêu Tiêu, Cát Yên lắc lắc đầu: “Không phải, em đang đợi anh ấy lái xe qua đây.”
Sau khi nói ồ một tiếng, Lương Tiêu Tiêu còn muốn hỏi thêm gì đó nên tự động đứng sang một bên. Người còn chưa cất giọng nói tiếng nào sau khi gặp cô tối nay, Lương Dịch Tây, cuối cùng cũng đã mở miệng.
“Tiểu Yên, đã lâu không gặp.”
Khuôn mặt nho nhã và điển trai của Lương Dịch Tây ẩn sau cặp kính phẳng không gọng, nét cười dịu dàng.
Lần đầu tiên gặp mặt sau khi về nước là ở nơi này, Cát Yên chỉ hơi cụp mi xuống, khẽ gật đầu sau đó rất nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác.
Đối với sự xa cách của hai người này, Lương Tiêu Tiêu trái lại lại thấy quen thuộc hơn ai hết. Khi Cát Yên còn nhỏ, lúc đến nhà họ Lương thì phần lớn là chơi cùng với Lương Tiêu Tiêu. Với anh trai của cô ấy thì trái lại từ đầu đến cuối đều không thân thiết.
Có lẽ là vì có sự khác biệt giữa nam và nữ, hơn nữa bọn họ dù sao cũng không phải là anh em ruột, người nhà sau khi thử vài lần thì cũng bỏ qua, rốt cuộc cũng không thể cưỡng ép được.
Tóm lại, hai cô gái hoà thuận với nhau thì càng tốt.
Lương Tiêu Tiêu cười ha ha trong khi đẩy Lương Dịch Tây ra phía sau rồi kéo Cát Yên lại câu được câu chăng nói với cô.
Sau khi trò chuyện vài câu, Cát Yên mới biết thì ra là ba người bọn họ cũng tình cờ gặp nhau ở đây.
Chỉ là vốn dĩ bọn họ đã định rời đi rồi, đột nhiên gặp người thì cũng coi như tạm dừng lại một chút. Lương Tiêu Tiêu còn có việc phải làm nên cất giọng hỏi cô: “Yên Yên, có muốn bọn chị tiễn em một đoạn không?”
“… Không cần đâu chị.” Nghĩ đến Thẩm Đông Ngôn, ánh mắt Cát Yên lại chuyển ra phía ngoài sảnh.
Giọng điệu của cô mang theo đôi chút ỷ lại khó mà lý giải, nhẹ nhàng bay bổng giữa không trung: “Người em đang đợi sắp đến rồi.”
“Vậy thì được rồi, có người quay về cùng em là được rồi, sau này sẽ gặp ở nhà nhé.” Lương Tiêu Tiêu khoác tay chồng chưa cưới rồi vẫy tay với Cát Yên sau đó bước sang một bên.
Thấy anh trai mình vẫn đứng nguyên tại chỗ, Lương Tiêu Tiêu lại vội vàng tiến lên gọi anh ta: “Anh ơi, anh không đi à?”
Ánh sáng bên trong sảnh hội quán dồn dập chiếu xuyên qua.
Lúc rơi xuống, một tia sáng nhạt xuất hiện trên mắt kính của Lương Dịch Tây.
Anh ta vẫn mang theo nét cười dịu dàng, sau khi nhẹ giọng đáp một tiếng thì quay đầu lại rồi lững thững, chậm rãi bước đi.
…
Xe từ hội quán giữa núi rừng chạy ra rồi rẽ vào đường lớn.
Sau khi băng qua khu phong cảnh trong thành phố rồi đi đến ven bờ sông Phần Giang thì đã là chuyện của mấy chục phút sau rồi.
Cho đến khi chầm chậm dừng lại dưới lầu, Cát Yên lại khôi phục dáng vẻ trước khi đi đến hội quán, rất ít chuyện trò.
Mà từ khi anh tạm thời chia cách sau đó lại đón được người, cô lại có vẻ có đôi chút tâm hồn treo ngược cành cây.
Chiếc xe ẩn mình trong bóng đêm, Thẩm Đông Ngôn tháo dây an toàn, sau đó nghiêng người sang bên đó mò mẫm.
Đôi tay vòng qua một bên eo rồi khẽ khàng nhéo một cái.
Chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, giữa trời đất quay cuồng, Cát Yên lại mở rộng hai bên chân rồi ngồi thẳng lên đùi anh.
Anh xốc người cô lên phía trên rồi lại thả xuống, tầm nhìn của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn. Sau đó, cho dù cô có nhỏ giọng kêu gào như thế nào thì tất cả cũng đều bị hút đi mất.
Tất cả đều biến thành khuôn mặt của người trước mặt.
“… Này.” Vẫn cứ đột ngột như thế, suýt chút nữa đã không doạ được cô.
Hơn nữa, cứ như vậy mà ôm cô sang bên phía ghế lái.
Nếu như ngoài cửa sổ có người thì phải làm sao bây giờ.
Nhịp tim của Cát Yên ngừng lại trong nháy mắt. Cô bị tư thế “hiếm có khó tìm” như thế này doạ sợ. Không biết tại sao, cô lại có chút không dám động đậy một cách khó hiểu.
Sau tất cả thì đây là đang ở trong xe.
Giằng co một lúc, cô chỉ cảm thấy vòng eo thon thả của mình bị giữ lấy thật chặt.
Cát Yên mềm nhũn thở ra rồi ngã người về phía trước, tự cho phép mình vùi vào trong áo sơ mi của anh.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Đông Ngôn tựa như trễ xuống sâu thăm thẳm. Anh nhẹ nhàng mơn trớn lưng cô: “Hôm nay em sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Cát Yên lắc đầu.
Lúc này, Thẩm Đông Ngôn rất lâu không nói năng gì.
Không biết qua bao lâu, anh mới trầm giọng nói: “Nếu như là do ở trong thang máy hung dữ quá thì lần sau anh sẽ chú ý.”
Cát Yên vẫn cứ lắc đầu sau đó lại cảm thấy hơi buồn cười mà không hiểu vì sao.
… Lúc này, trái lại có thể nhắc đến chuyện này rồi đúng không?
Trong xe có tiếng tích tắc khe khẽ vang lên, sau đó, thứ vang lên là giọng nói của anh: “Vậy là em cứ không định mở miệng nói chuyện đấy à?”
“Đâu có…” Không phải là cô mở miệng rồi đây sao.
Thẩm Đông Ngôn bèn nhìn chăm chú vào người trước mặt, khẽ nhướng mày lên: “Anh kể chuyện cười cho em nghe nhé?”
Cát Yên đột nhiên ngước mắt lên và khi nhìn anh, cô không thể nhịn được mà phì cười.
Tưởng tượng một Thẩm Đông Ngôn với khuôn mặt thanh cao có một không hai, khí chất sang trọng như thế này mà khi mở miệng lại nói mấy câu đùa giỡn, truyện cười gì đó…
Cô cười càng thêm thoải mái hơn. Trong đôi mắt hồ ly đã ngập tràn ánh sao lấp lánh.
Buồn cười thì cứ cười. Chỉ là không hiểu tại sao anh lại cảm nhận được tình cảm chân thành của cô, cảm thấy sau này phải trêu chọc cho cô vui vẻ.
“Không cần kể truyện cười đâu.” Đợi đến khi cười đủ rồi, Cát Yên hơi cúi người về phía Thẩm Đông Ngôn, trán khẽ áp lên cằm anh sau đó thuận theo ý nghĩ ở trong lòng, dùng đầu ngón tay quét nhẹ qua nơi đó: “Bây giờ tâm trạng đã rất tốt rồi.”
“Vậy tại sao em không nhìn anh?” Thẩm Đông Ngôn hơi ngả người ra phía sau, đột ngột dùng sức thuận thế kéo cô nhào về phía trước khiến càng cô vùi sâu vào lòng anh hơn.
“Nếu như anh muốn nói gì đó với em thì em cũng không định ngẩng đầu lên à?” Trong mắt anh ẩn giấu nét cười.
Lúc Cát Yên đột ngột ngước mắt lên nhìn anh vì câu nói này, Thẩm Đông Ngôn dùng ngón tay chặn lấy môi cô rồi chạm chạm lên đó: “Há miệng ra.”
Lúc nói xong, anh cúi đầu xuống.
Cát Yên vừa mới hé miệng muốn nói gì đó.
Thì đã bị nụ hôn của Thẩm Đông Ngôn rơi xuống, tìm đến rồi “thúc ngựa” tiến vào.
“Cứ há miệng như thế này đi.” Giọng nói của anh mang theo vẻ lạnh lùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...