Cùng với sự lắng xuống lần nữa của âm thanh điện tử truyền đến trong màn hình kia, bên trong thang máy sự im lặng trước đó được khôi phục.
Cát Yên cố ý phớt lờ vấn đề tiện hay không tiện trong lời nói vừa rồi của thư ký Cảnh đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lại ngước mắt lên rồi ngập ngừng hỏi: “Cái vị Bùi gì đó kia không phải là bạn của anh sao?”
Thẩm Đông Ngôn cúi đầu. Lúc khẽ cúi đầu xuống, gương mặt anh ở gần ngay sát với khuôn mặt của cô: “Là bạn, thế nhưng cậu ta đã qua mặt anh, lại còn dùng danh nghĩa của anh để liên hệ với em như thế này.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, ánh mắt dừng lại nơi gò má của cô: “Để cậu ta đợi cũng không có gì quá đáng đâu.”
Cát Yên không thể không nhìn anh một lúc lâu: “… Sao anh lại biết những chuyện xảy ra trong trường quay như thế?”
Thực ra, trước đây cô đã muốn hỏi rồi.
Chưa kể, Bùi Thanh Lập vừa mới đặt chân trước đến trường quay thì chân sau Thẩm Đông Ngôn đã đưa cô đi vào trong thang máy.
Chỉ là trước đó thỉnh thoảng có người muốn đến trường qua nhưng ai cũng bị giải quyết rất nhanh chóng.
Những điều này đều không thể nói là biết mà phải nói là hiểu rõ như lòng bàn tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người của cả tổ sản xuất đều là người của anh.” Thẩm Đông Ngôn nói.
“…”
Chẳng trách.
Cát Yên khẽ cau mày nói: “Nếu chuyện gì cũng đều phải báo cáo như vậy thì chẳng phải là rất…”
“Rất cái gì?” Thẩm Đông Ngôn hơi mỉm cười: “Chỉ là theo dõi tiến độ quay chụp hợp đồng quảng cáo bất cứ lúc nào thôi, bọn họ cũng sẽ không nói gì đâu mà.”
“Như vậy…” Hàng lông mi thật dài của Cát Yên run lên một lát: “Nhưng nếu như anh không nói thì em còn tưởng là có máy quay hay là ống kính gì gì đó được lắp đặt ở chỗ nào đó cơ.”
“Ống kính máy quay à?” Thẩm Đông Ngôn tập trung ánh mắt nhìn cô, dáng vẻ rất ung dung, trêu đùa: “Sau này anh phải xem xét đề nghị này một chút mới được.”
“…”
Cát Yên giơ đầu ngón tay trắng nõn lên, hai tay đặt trên hai bên vai anh nhẹ nhàng chuyển động rồi nhéo nhè nhẹ vào gáy anh.
Tốt hơn vẫn là phải nhanh chóng thay đổi chủ đề câu chuyện này.
Sau đó cô lại nghĩ đến Bùi Thanh Lập nên nói luôn: “Vì vậy thực sự là anh vẫn luôn để cho bạn bè phải chờ sao?”
Vốn dĩ Thẩm Đông Ngôn và cô cùng nhau ra ngoài ăn cơm nhưng nhìn anh thế này thì có lẽ là cũng không định quay về nữa.
Như vậy thì tầng cao nhất bên kia chẳng phải là… Chờ đợi trong vô vọng hay sao?
“Cứ nhất định phải nhắc đến cậu ấy vào lúc này sao?” Thẩm Đông Ngôn vừa nói vừa hơi nghiêng người về phía trước.
Chỉ trong nửa tích tắc, anh đã hoàn toàn ép cô vào bức vách của thang máy, giữa bọn họ không còn lại chút khoảng trống nào nữa.
Lưng của Cát Yên dán sát lên bề mặt kim loại se se mát lạnh, cái lạnh lẽo se se đó khiến lỗ chân lông của cô bị kích thích đến nỗi không ngừng giãn nở ra.
Cứ dãn rộng ra rồi lại thu hẹp vào, đến cả việc hít thở cũng có khoảnh khắc tạm thời ngưng lại.
Giọng nói của cô chẳng hiểu sao lại dịu đi đôi chút: “… Vừa nãy rõ ràng là anh khơi mào.”
Vả lại vừa bước vào thang máy một cái là anh đã hỏi mãi không thôi.
Bây giờ anh ngược lại còn muốn “trừng phạt” cô… Con người này, có còn nói lý chút nào không vậy?
Ngược lại, Thẩm Đông Ngôn lại nhanh chóng thừa nhận: “Là anh khơi mào trước nhưng bây giờ thì đã kết thúc rồi.”
Cát Yên sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nhắc đến Bùi Thanh Lập nữa. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng lại cảm thấy vạt áo của mình lại đang từ từ bị kéo mở ra.
Cảm giác bị không khí men theo khe hở trên đường khoá kéo xuyên vào tiếp xúc với da thịt, đây là cái cảm giác không thể quen thuộc hơn được.
Buồng thang máy tăm tối, mập mờ khiến gương mặt ghé sát đến nửa chừng của anh bị bóng tối bao phủ.
Mặc dù thang máy cứ dừng lại như vậy, có khả năng che giấu cũng cực kỳ tốt đồng thời cũng hết sức tự nhiên nhưng nó vẫn khiến cô có cảm giác như thể che giấu bí mật khi lén lút hành động sau lưng người ta vậy.
Cát Yên với tay xuống giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh, săn chắc của anh: “Lúc trước không phải là vừa mới…”
Thẩm Đông Ngôn lại làm như mắt điếc tai ngơ, trôi chảy không gì sánh được mà đưa đẩy qua lại như thế. Sau khi đến chỗ đó, hơi thở của anh nặng nề đôi chút: “Cái này cũng là chuyện lúc trước mà.”
Cát Yên hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt mắt đã ngân ngấn nước: “… Có khi dấu vết vừa mới biến mất đấy.”
Thẩm Đông Ngôn nhìn vào mắt cô: “Anh lại giúp em nhìn xem nhé?”
Cái này thì phải nói đến khoảng thời gian trước đây. Ngày hôm kia, khi lại một lần nữa bị anh cưỡng ép lôi vào trong phòng nghỉ ngơi, anh ngược lại cũng không làm gì mà chỉ tự mình bật đèn lên rồi bảo cô vén mở ra, giống như đoá hoa nở rộ dưới ánh đèn.
Ánh sáng chập chờn nửa sáng nửa tối như vậy lại cũng khiến người ta bị nhìn thấy rõ mồn một khi cô hơi cuộn tròn người lại, co rút lại một chút.
Trong khi kiểm tra, anh còn tận dụng cơ hội vuốt ve xung quanh một lúc.
Bây giờ nghĩ lại cũng chỉ cảm thấy hai má nóng bừng. Cát Yên tự cảm thấy không thể trốn thoát nên chỉ khi khe khẽ lắc đầu, lực tay giữ lấy anh cũng hơi thả lỏng ra một chút.
Thẩm Đông Ngôn thực sự không nhìn nữa nhưng lần này, động tác khiêu khích của anh lại không thể quen thuộc hơn đồng thời cũng phát ra sức lực mạnh hơn một chút. Hết lần này tới lần khác bị nhào nặn rồi xoa nắn mạnh mẽ như vậy, toàn bộ hơi thở thoát ra từ cổ họng Cát Yên lại bị đôi môi anh bao phủ lên chặn lại. Trong khi anh dán môi lên khoé miệng cô, những động tác kia cũng không hề ngừng lại.
Cát Yên rướn cổ lên, không dễ dàng gì tránh khỏi những nụ hôn như vậy. Sau mấy lần đẩy đưa qua lại, ngược lại là cô đã vô thức rướn lên tới gần anh ngay trong gang tấc. Anh khẽ giữ lấy đồi núi tuyết trắng kia giữa những ngón tay nhưng lại khẽ nhào nặn, ép chúng lại với nhau một chút, sau đó dùng sức giữ lấy rồi kẹp chặt vào như vậy, hơi thở của Cát Yên thậm chí suýt chút nữa đã ngừng lại.
“… Thẩm Đông Ngôn.”
Giống như cái oi ả, bí bách trước cơn mưa rào mùa hạ, khiến người ta không thể tự chủ được mà cảm thấy bức bối đồng thời gấp gáp đợi chờ một trận mưa bất chợt dội xuống.
Cát Yên lại luôn không thể chờ đợi được mà chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở mất rồi.
Sau khi dồn đủ sức lực, Cát Yên rốt cuộc vẫn vung cánh tay ra rồi đưa đến vai anh thì đập xuống một phát thật mạnh.
… Con người này quá là liều lĩnh rồi.
…
Sau khi thang máy dừng lại thì không bao lâu sau nó đã bắt đầu hoạt động trở lại.
Trong khoảng thời gian này, cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu lần chào hỏi bằng ánh mắt với người khác, chịu đựng bao nhiêu ánh mắt đầy ẩn ý rồi nữa.
Cho đến khi xuống đến nhà xe dưới tầng hầm rồi lái xe đến chỗ ăn uống, Cát Yên vẫn luôn nghiêng đầu dựa vào ghế phó lái.
Nửa khuôn mặt nghiêng hướng về phía anh.
Cho dù là nhìn như thế nào thì cũng là dáng vẻ không thèm để ý đến người khác.
Và tình trạng này vẫn luôn tiếp tục cho đến bữa ăn.
Ngược lại, Thẩm Đông Ngôn lại ánh mắt lấp lánh, tinh thần phơi phới. Khuôn mặt lạnh lùng của anh như thể sau khi tuyết rơi được ánh sáng hun cho ấm áp. Tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Trong phòng ăn riêng không có ai khác, ngay cả người phục vụ cũng đã được bảo lui đi. Thẩm Đông Ngôn ngồi bên cạnh cô, thấy đũa của cô cũng chẳng động mấy lần, mắt mũi lại ẩn chứa đôi chút xao nhãng, buông lơi. Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh kẹp lấy đôi đũa: “Anh đút cho em ăn nhé?”
Cát Yên nhìn theo động tác đưa đến của anh nhưng ánh mắt của cô lại rơi vào những ngón tay xinh đẹp và mảnh khảnh kia.
Cảnh tượng ban nãy trong thang máy ngay lập tức hiện lên trong đầu cô.
Đôi hàng mi dài kịch liệt run rẩy, cô vội vàng đẩy anh ra: “... Em tự làm được rồi.”
Thẩm Đông Ngôn bật cười: “Tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra là tính nết của em lại khó ở đến thế nhỉ.”
Trên thực tế, nghiêm túc mà nói thì cũng coi như nó đã xảy ra rồi. Chỉ là thời gian diễn ra không kéo dài đến như vậy mà thôi.
Cuối cùng, có lẽ là do cảm thấy mình đã chọc giận con hồ ly nhỏ luôn luôn lười biếng này rồi nên anh đưa mắt nhìn về phía cô sau đó chậm rãi đưa ra lời đề nghị: “Hay là em quay về nhé?”
Lúc nói lời này ra, mặt mũi anh thờ ơ, lạnh nhạt nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần…
Xét cho cùng thì không giống với kiểu ý kiến đàng hoàng gì cho lắm.
Lần này quầng đỏ trên gò má Cát Yên ửng lên như mực nước bị loang: “Thẩm Đông Ngôn, anh đừng có nói nữa.”
“Vậy em muốn anh nói cái gì nào?” Anh không nhanh không chậm mở miệng nói.
“Nói cái gì khác đi ấy…” Giọng điệu của Cát Yên đã dịu đi rồi.
“Nhưng mà anh chỉ muốn nói những chuyện có liên quan đến em thôi.” Giọng điệu của anh thờ ơ, bình thản, những lời thuận miệng nói ra giống như những suy nghĩ không thể bình thường hơn.
Cát Yên vừa không nhịn được mà nhếch khoé miệng lên lại vừa cảm thấy hình như Thẩm Đông Ngôn càng lúc càng…
“Vậy thì anh có thể ngậm miệng lại một lúc được không?” Cô gái eo thon thẳng tắp, đầu ngón tay trắng nõn, yểu điệu lần mò ra bên cạnh rồi chọc chọc vào anh: “Em không làm sao mà ăn cơm cho ngon lành được nữa rồi đấy.”
“Là vì anh à?” Tuy tone giọng của anh hơi cất cao lên một chút nhưng giọng điệu lại vẫn bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Cát Yên ừ một tiếng rồi ngước mắt lên nhìn, vừa đúng lúc lại chạm đúng vào tầm mắt đang hé nhìn sang của anh.
Vào khoảnh khắc này, đôi mắt càng thêm u tối, thâm trầm vì bị ánh sáng trên cao chiếu xuống của anh đang tràn ngập nét cười nhàn nhạt.
“Em ăn cho ngon đi, anh không nhìn em nữa.”
…
Bữa ăn này kéo dài hơn trước, phải mất đến ba tiếng đồng hồ mới ăn xong.
Hai người anh qua tôi lại nói đến không biết bao nhiêu chủ đề khiến cho Cát Yên gần như không có cách nào để mà kiểm tra điện thoại của mình được.
Lúc quay ra ngoài chuẩn bị rời đi thì trời đã muộn lắm rồi.
Vừa bước ra khỏi đại sảnh, trong dòng nước chảy của hòn non bộ mở một nửa dưới bầu trời đêm có mấy gốc tùng bách xanh rì đứng đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...