Hôm nay, theo thường lệ thì có đại gia ra tay ký hợp đồng bao trọn toàn bộ trà chiều trong nhà hát, xe chuyên dụng đưa từ Hoa An Đình Thành tới. Liên tiếp mấy buổi chiều hôm nay, nhân viên trong nhà hát đều rất hào hứng, hoàn toàn không có ai lười biếng dùng chiêu trò để trốn việc hoặc mệt mỏi rã rời mà đều rất sung sức.
Cát Yên thích ngọt, nhìn vào hộp đồ ngọt có một phần duy nhất trong tay mình hơn nữa còn có kiểu dáng và số lượng mà những người khác không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên cô cứ im lặng nhìn chằm chằm vào nó, chậm chạp không ăn.
Cô đã liên tục ăn mấy món này mấy ngày liên tiếp rồi.
Đến lúc về nhà hát rồi lên cân cân thử cũng không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu cân nữa.
Tuy nói bình thường cô cũng không hạn chế khẩu phần ăn của mình lắm nhưng mấy ngày liền được đồ ăn dâng tận mồm như này, hình như cô đã ăn nhiều hơn trước thì phải…
Cát Yên ở chỗ này ngây người ra như đang trầm tư suy nghĩ, trợ lý đứng bên cạnh lại rất tò mò hỏi: “Sao cô không ăn thế?”
Trải qua mấy ngày làm việc chung, hai người cũng coi như đã quen biết nhau, ngoài ra trợ lý và cô đã thân thiết với nhau hơn. Rõ ràng trợ lý cũng đã thoải mái trò chuyện hơn mấy ngày trước, cũng trở nên hoạt ngôn hơn lúc mới gặp: “Hình như phần trà chiều này của cô không giống với người khác.”
Cát Yên nghiêng đầu nhìn sang, hàng mi nâng lên cười: “Rõ ràng lắm sao?”
“Cũng không phải quá rõ, tôi cũng phải đứng gần như vậy mới có thể nhìn thấy được, vừa nhìn đã thấy phần này ăn ngon hơn phần của những người khác rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Yên mỉm cười, cầm một miếng đồ ngọt lên đưa cho cô ấy: “Cô nếm thử cái này xem.”
Trợ lý vô thức mở miệng được cô đút cho ăn, phải sau vài giây cô ấy mới nhận ra được đây là đồ cô tự tay đưa đến… Lúc này khuôn mặt cô trợ lý đỏ lên, cầm lấy miếng bánh ngọt kia rồi vội vội vàng vàng đứng lui sang bên cạnh.
Cát Yên không giữ được cô ấy, cô lại liếc mắt nhìn sang hộp đồ ngọt kia, suy nghĩ một lát rồi chụp tấm ảnh gửi cho Thẩm Đông Ngôn.
Lúc cô đứng lên, lại bất ngờ có tiếng nói chuyện ồn ào sôi nổi vang sang bên này.
Cô ngẩng đầu, thấy trưởng nhóm đang đi về phía này, sau lưng cô ấy có dẫn theo một người đàn ông tướng tá khá cao ráo.
Bởi vì có các thiết bị dụng cụ và cửa thủy tinh che mất một nửa nên cô cũng không nhìn rõ cho lắm. Vốn dĩ ban đầu Cát Yên còn tưởng là Thẩm Đông Ngôn đến nhưng thân hình này mới chỉ lướt qua một lần trong đầu cô, suy nghĩ kia nhanh chóng bị bác bỏ.
Dù cả hai đều có vóc dáng cao gầy nhưng dường như Thẩm Đông Ngôn còn cao hơn và gầy hơn người này.
Khi giọng nói của trưởng nhóm dần dần rõ ràng hơn, những lời cô ấy nói cũng theo đó mà trở nên to rõ mạch lạc giúp cô nghe được rõ hơn.
“Ở chỗ chúng tôi người không phận sự miễn vào, nếu tổng giám đốc Bùi đã nói sau này anh sẽ đích thân chuẩn bị báo cáo với tổng giám đốc Thẩm… Vậy bên phía chúng tôi…”
Giọng nói của trưởng nhóm hơi trầm xuống, hơn nữa còn có phần rất nghiêm túc cẩn thận.
Dáng vẻ như sau khi nói chuyện xong xuôi mới bằng lòng để người đó đi.
Trái ngược với dáng vẻ cẩn thận của trưởng nhóm, anh ấy lại ung dung quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt của cô gái cách đó không xa.
Dù anh ấy đã nhiều lần nói muốn gặp cô nhưng hình như lần nào cũng bị quấy rầy.
Lúc này rốt cuộc khó khăn lắm mới đợi được đến lúc nhìn thấy người mình vẫn luôn âm thầm nhớ nhung, cho dù Bùi Thanh Lập đã trải qua nhiều chuyện bão táp mưa sa những vẫn không thể kiềm chế mà đứng ngẩn người tại chỗ.
Trước kia, lúc anh ấy nhìn thấy Cát Yên đều thông qua các buổi biểu diễn ở nhà hát hoặc là trên các bản tin của phương tiện truyền thông, cũng có khi là ở phòng VIP với một khoảng cách nhất định, hoặc là đứng ở nơi xa không nhìn rõ người thật.
Chưa bao giờ anh ấy đứng cách cô một khoảng cách gần như vậy.
Mà đứng ở khoảng cách này nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy cô không tầm thường chút nào…
Có kiểu người đẹp nào mà anh ấy chưa từng gặp nhưng bây giờ anh ấy lại gần như đắm chìm vào trong đôi mắt hồ ly có đuôi mắt hơi cong lên của cô.
Trong đôi mắt trong veo như nước đó dường như có một dòng suối trong vắt đang róc rách chảy, đôi mắt sáng ngời trong trẻo, lại đối lập với đuôi mắt hơi xếch lên của cô.
Càng đừng nhắc đến đôi gò bồng đảo trắng nõn như tuyết được chiếc váy mỏng manh ôm lấy nhưng không mất đi sự xinh đẹp được che giấu bên trong váy.
Lúc này, trông cô giống một con hồ ly nhỏ không rành sự đời đang cong đuôi trốn dưới khe núi.
Nhưng dù sao anh ấy cũng là người đã nhìn quen cảnh tượng này, thấy đối phương chỉ im lặng nhìn chằm chằm mình chứ không ngay lập tức lên tiếng chào hỏi, anh ấy nở nụ cười đẹp trai có thể gọi là biển hiệu của mình: “Đã nghe danh từ lâu, đã nghe danh từ lâu.”
“Cô Cát, tôi họ Bùi, tên hai chữ là Thanh Lập, cô có thể gọi tôi là Thanh Lập.”
Khóe môi Cát Yên nhếch nhẹ lên thành một đường cong, cũng không bắt tay với anh ấy mà chỉ chạm nhẹ vào một cái tỏ vẻ lịch sự: “Xin chào, anh Bùi.”
“...”
Bùi Thanh Lập thở dài một tiếng: “Có lẽ cô không biết tôi nhưng tôi nghe danh cô đã lâu rồi.”
Nghĩ đến chuyện cô xuất hiện ở trong studio này có lẽ là có quen biết với Thẩm Đông Ngôn, anh ấy âm thầm tăng thêm sức nặng cho mình: “Tôi là bạn của Thẩm Đông Ngôn, hôm nay tôi có thể đến đây thật ra cũng là lấy danh nghĩa của cậu ấy. Thực ra cô Cát không cần mất tự nhiên như vậy đâu.”
Cát Yên nghe anh ấy nói những lời này cũng nhìn sang chỗ anh ấy thật: “Anh đến đây tìm tôi có chuyện gì không?”
Ý cười trên khuôn mặt Bùi Thanh Lập càng sâu hơn gần như không thể che giấu được nữa, giống như chỉ một giây sau anh ấy có thể bay đến trước mặt Thẩm Đông Ngôn để khoe khoang. Anh ấy âm thầm che giấu tất cả cảm xúc của mình: “À, cũng không có gì khác cả.”
“Tôi chỉ muốn hỏi bên cô có thể cho tôi cách thức liên lạc với cô được không?”
…
Ban đầu Cát Yên phải về nhà hát để tập diễn như thường lệ nên có hai buổi tối cô không ở bên anh.
Vốn dĩ còn tưởng rằng Thẩm Đông Ngôn sẽ bớt bớt lại một chút, kết quả ngay buổi chiều hôm đó lúc nhà hát mới vừa kết thúc công việc, anh đã trực tiếp đi xuống bằng thang máy chuyên dụng của anh.
Cô miễn cưỡng bước vào bên trong, hai cánh cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại.
Trong những tiếng máy móc chuyển động khẽ khàng như này, anh quay người sang rồi đưa tay ấn cô vào vách tường mặt bên của thang máy.
Ngay khi chạm lưng vào vách tường thang máy làm bằng khung kim loại, hơi lạnh cũng bắt đầu lan ra khắp cơ thể cô, hơi thở của anh gần như phả vào tai cô nói: “Bùi Thanh Lập đi tìm em rồi đúng không?”
Ban đầu, lúc mới nghe thấy anh nói đến Bùi Thanh Lập, Cát Yên vẫn chưa tỉnh táo lại để nhớ ra người đấy là ai.
Ba chữ này vô cùng xa lạ… Hơn nữa cho dù cũng mới chỉ gặp nhau vào buổi chiều.
Cô cũng gần như sắp ném cái tên này ra sau đầu, cho nó vào quên lãng rồi.
Nhưng so với giờ phút này, rõ ràng Cát Yên thấy nghi ngờ nhiều hơn.
Cô ngước mắt lên hỏi anh: “... Sao anh biết?”
“Thay vì hỏi anh câu này.” Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Không bằng em nói về cậu ấy trước đi.”
“...”
Cô và Bùi Thanh Lập mới chỉ gặp nhau một lần duy nhất, hoàn toàn chả quen biết gì nhau, có chuyện gì đáng để nói chứ?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, đã nghe thấy anh chậm rãi mở miệng.
“Em đưa cách thức liên lạc cho cậu ấy rồi?”
Cô còn tưởng là chuyện gì nữa…
Hóa ra là chuyện này.
Trong lòng cô có hơi buồn cười, hàng mi dài của Cát Yên khẽ run, lập tức khẽ lắc đầu: “Em không đưa cho anh ấy.”
“Anh ấy nói anh ấy là khán giả trung thành của em, em nói là khán giả thì càng không thể cho, sau đó từ chối rồi.”
Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn càng sâu hơn.
Anh không lên tiếng nói tiếp chủ đề này nữa, trái lại lại từ tốn mở miệng nói: “Anh cũng là khán giả của em.”
“Hai chuyện này không giống nhau có được không hả…” Giọng nói cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, cô hơi cắn môi, bất chợt không biết nghĩ đến chuyện gì mà cô chớp mắt nhìn sang anh: “... Không phải là anh đưa cho em à.”
Đôi mắt trong veo lạnh lùng của Thẩm Đông Ngôn lập tức như đám mây trắng tích tụ sương mù, gần như không thể cầm cự được lớp sương mù đó bắt đầu ngưng tụ lại thành hạt mưa sắp rơi xuống đất. Anh cứ như thế chắn trước người cô bọc cô lại.
Hơi thở giữa hai bên như bị rút sạch, thang máy vẫn không ngừng đi xuống.
Cảm giác trọng lực gần như mất cân bằng này khiến bỗng dưng hơi thở của hai người lại càng hòa quyện dây dưa với nhau hơn.
Thẩm Đông Ngôn nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng tắp gần như chạm vào gò má mịn màng non nớt của cô.
Bỗng nhiên, anh hơi mở miệng ra, sau đó hơi cúi đầu xuống cắn nhẹ một cái vào môi cô.
Cát Yên gần như nghiến răng nói, nhẹ giọng nhắc nhở anh: “... Đây là đang trong thang máy đấy.”
“Em tưởng anh muốn làm gì thế?” Cánh tay Thẩm Đông Ngôn đi xuống ôm hờ lấy vòng eo cô, trong nháy mắt anh cong khóe môi lên cười: “Anh chỉ muốn hôn em thôi mà.”
Có thể nói thì nói như vậy.
Ngay sau khi anh vừa nói dứt lời, anh lại vươn tay ra, không biết ấn cái gì trên màn hình điện tử ở bên cạnh.
Lúc này bỗng nhiên thang máy đang di chuyển lại dừng lại trong nháy mắt.
Thang máy bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, theo quán tính Cát Yên nghiêng người về trước vội ôm lấy anh.
Vì chuyện đột ngột xảy ra này mà cô chỉ cảm thấy hốc mắt đã long lanh những giọt nước mắt như sương mù, mọi thứ trước mắt như nhòe đi không thể nhìn rõ.
Người này ngoài mặt trông thì có vẻ thanh tao, cao ngạo nhưng về mặt này lại không chịu ăn chút thiệt thòi nào cả.
Lúc đang ở trong chỗ chật hẹp chật chội như này mà anh cũng muốn dừng lại…
Ngay trước khi Cát Yên đưa tay ra định đánh anh mấy cái.
Lại có một giọng nói méo mó cách lớp môi trường điện tử vang lên từ bảng điều khiển trung tâm trong thang máy.
“Tổng giám đốc Thẩm, bên anh có tiện không?”
… Là thư ký Cảnh.
Vành tai Cát Yên hơi nhúc nhích, cô cũng không để ý rằng giờ phút này cô vẫn đang ở trong vòng ôm như gông cùm xiềng xích của Thẩm Đông Ngôn, vội vàng nín thở không phát ra tiếng, nghiêng đầu vùi vào ngực anh.
Thẩm Đông Ngôn rũ mắt nhìn cô một lúc, sau đó lập tức lên tiếng trả lời bên kia.
Nhận được câu trả lời của bên này xong.
Thư ký Cảnh không tiếp tục im lặng nữa, lúc này mới nhanh chóng nói tiếp.
“Là như vậy, bây giờ tổng giám đốc Bùi đang đợi bên phòng trợ lý đặc biệt nhưng đáng tiếc là anh đã đi rồi. Tổng giám đốc Bùi không tin anh đang không ở đây… Cho nên tôi có phải nói với tổng giám đốc Bùi để bây giờ anh ấy rời đi không?”
Tổng giám đốc Bùi? Bùi Thanh Lập?
… Người kia vẫn đang ở văn phòng bên kia à.
Hai tay Cát Yên để lên bả vai của người trước mặt mình, vừa ngước mắt lên nhìn đã nhìn thấy xương quai hàm rõ ràng, sắc sảo của anh, cô chỉ nghe thấy Thẩm Đông Ngôn nói: “Cứ để cậu ấy đợi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...