Lúc trước Thẩm Đông Ngôn đã đổi tất cả rèm cửa điều khiển từ xa làm bằng vải thưa thành rèm cửa bằng vải dày để ngăn mọi ánh sáng chiếu vào.
Trong phòng tối tăm lại u ám, dù chỉ có một chút ánh sáng lọt vào thôi cũng có thể chiếu đến mức vô cùng chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trước mặt nắm đôi mắt lạnh lùng trong veo rất đẹp lại, lúc anh yên bình nằm ngủ lại có thêm vài phần dịu dàng mà ngày thường không hay thấy.
Thật ra mãi đến tận bây giờ.
Vào những lúc cô chợt tỉnh mộng giữa đêm khuya, chắn chắn khi đó cô sẽ có một cảm giác mờ mịt mất phương hướng, không chân thật.
Còn hơn cả cảm giác cô có thể cảm nhận được trước kia gặp phải anh.
Hôm nay bản thân thật sự đặt chân bước vào cao ốc Thẩm Thị, cảm nhận được sự sùng bái và kính trọng mà nhân viên trong công ty dành cho anh.
Cát Yên chợt nhớ lại một vài cảm nhận lúc trước gặp được anh mà chỉ anh mới có.
Khi đó Thẩm Đông Ngôn tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí cao, là cậu chủ xuất thân thế gia trăm năm.
Là người cầm quyền của Thẩm Thị, nắm quyền kiểm soát mạch máu kinh tế của thành phố Phần, cũng là nhân vật huyền thoại lặng lẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng anh đã ưu tú như thế rồi nhưng bẩm sinh đã có khí chất phong thái hơn người, lại có thêm một khuôn mặt tuấn tú cực kỳ dễ gây ra tai họa như thế.
Nhưng hóa ra người ưu tú như vậy…
Cũng sẽ hoàn toàn thuộc về cô sao.
Không có nguyên nhân, cũng không vì lý do nào hết, bất kỳ chuyện gì cũng đặt cô lên trên hết, chỉ dành cho một mình cô.
Đương nhiên, anh cũng sẽ bình yên ngủ bên cạnh cô vào một buổi chiều bình thường so với mọi ngày còn bình thường hơn như thế này.
Bàn tay đang nắm tay cô im hơi lặng tiếng nắm chặt hơn, không cho cô đi.
Chăn nệm trong căn phòng này đều ám mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về anh, Cát Yên nháy mắt mấy cái, sau đó vẫn ghé đầu nằm bên cạnh anh.
Không biết cô nghĩ đến điều gì mà lại hơi vươn tay ra, cầm điện thoại của mình lên, mở camera ra, hơi nghiêng mặt qua chỗ anh định chụp một bức ảnh chung với anh.
… Dù sao hình như ảnh chụp chung của hai người tính cả lúc xuất hiện chung trong màn hình điện thoại cũng không có bức ảnh nào cả.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cát Yên không ngừng điều chỉnh góc độ camera, tìm góc chụp nào có ánh sáng mạnh hơn một chút.
Đúng lúc này, người đang trong màn hình kia lại mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Đang chụp lén anh à?”
“...”
Sao người này thức dậy lại không có tiếng nào nào thế.
Vừa nãy cô tưởng anh đã ngủ say, còn cố ý dùng tay chọc vào người anh…
Cát Yên suýt chút nữa không chui vào trong chăn: “Sao anh dậy lại mà không nói tiếng nào thế.”
“Không phải đã nói rồi sao.” Khuỷu tay Thẩm Đông Ngôn co về phía sau chạm vào mặt chăn, sau đó hơi chống cơ thể mình lên, hất cằm về phía điện thoại của cô.
Anh như này ý là…
Câu vừa rồi anh nói cũng là?
“Gì cơ…” Cô phát hiện anh quả thật rất giỏi trong việc lén lút đánh tráo khái niệm.
Thẩm Đông Ngôn thấy cô phản ứng như thế, phong thái biếng nhác nói: “Vốn ban đầu cũng chỉ nói với em là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, em thật sự cho rằng anh ngủ sao?”
Cát Yên hơi ngước đôi mắt với hàng mi dài lên nhìn anh: “... Vậy sao vừa nãy tôi chọc anh mà anh không có phản ứng gì thế?”
Anh nhướng mày, bình tĩnh nói: “Anh tưởng em đang chơi với anh.”
“...”
Khó có khi nào Cát Yên im lặng không biết nói gì như lúc này.
Sao lại chơi với anh được.
Thẩm Đông Ngôn thấy cô vẫn cầm khư khư cái điện thoại trong tay, ánh mắt anh lẳng lặng nhìn vào màn hình: “Em muốn chụp thì có thể nói thẳng với anh.”
Cát Yên gãi gãi chỗ mềm mịn đang bắt đầu râm ran ngứa trên mặt mình: “... Bây giờ em không muốn.”
“Có chắc là không muốn không?” Sau khi nghe thấy cô trả lời như vậy, anh lại tiếp tục hỏi cô ngay lập tức.
“... Không muốn.” Cô nghiêng người sang bên, chia mái tóc đang xõa tung trên gối ra hai bên.
Đúng lúc này, Thẩm Đông Ngôn lên tiếng nói: “Vậy anh muốn.”
Vừa nói dứt lời, cánh tay dài của anh duỗi ra, làm ra vẻ như muốn lấy điện thoại cô đang cầm trong lòng bàn tay đi.
Cát Yên rẽ tóc ra nên có hơi ngứa, lại xoay người muốn tránh khỏi bàn tay anh.
Trong lúc hai người họ giành giật cái điện thoại thì nó cũng đã không biết bay đi đâu, cũng có thể đang nằm dưới chăn đệm bên nào đó, hoặc cũng có thể rơi trên mặt thảm.
“Điện thoại…” Trong lúc giằng co, cũng đã có nhiều lần hai người im lặng cười, cô xoay người nhìn xung quanh muốn tìm điện thoại của mình.
Đúng lúc này, trước mũi cô bỗng dưng có một bóng đen phủ lên.
Gần như ngay lập tức sau lưng cô cảm nhận được có người đang đến gần tiếp cận mình.
Ngay sau đó, eo cô bị người đó ôm chặt lại, kéo cô trở lại nằm trên giường.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong giây lát, cô quay về một hướng không biết nên gọi là gì.
Bây giờ, cô nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, Cát Yên đang nhìn thẳng trực diện vào người phía trên mình, cả người cô gần như nằm theo tư thế giang tay giang chân ra.
Ngay cả mái tóc đen của cô cũng bị một loạt động tác này làm cho xõa tứ tung, rơi tán loạn lên gương mặt, lên cổ và bả vai.
Hai tay Thẩm Đông Ngôn chống bên cạnh vai cô, đôi mắt long lanh nhìn thẳng xuống dưới, dường như trong đôi mắt đó đang nảy sinh những ý nghĩ ám muội âm ỉ cháy.
Làn da bình thường vẫn lạnh lùng nay lại ửng đỏ bóng bẩy, trông càng có vẻ ham muốn dục vọng hơn vài phần.
Trong lúc hai người nhìn nhau.
Nhiệt độ trong bầu không khí dường như cũng đã thay đổi.
Giống như lửa nóng bốc lên đùng đùng lan ra xung quanh, bất chấp tất cả chui vào trong hài cốt.
Nhưng bầu không khí im lặng này cũng không duy trì được mấy giây.
Chỉ vài giây sau, cô đã cảm thấy vạt áo mình đột nhiên bị mở ra.
Vị trí trước kia được che chắn kỹ càng bất chợt lộ ra ngoài không khí, cảm giác lạnh lẽo của hơi lạnh se se men theo khe hở bị mở ra chui vào trong áo.
Lúc này lại có một lòng bàn tay ấm nóng dán vào, trong nháy mắt đã dẫn dắt người kia quay về cảm xúc lúc được vuốt ve trước kia.
Cảm giác này giống như đi qua đất cát nóng hừng hực, mỗi chỗ đi qua đều mang theo cảm giác sục sôi như thế.
Nhưng lúc này Cát Yên lại dùng hai tay ngăn ở bả vai săn chắc của anh, không cho anh tiếp tục: “Không được…”
Thẩm Đông Ngôn không làm gì nữa nhưng cũng dùng mắt ra hiệu, dường như trong đôi mắt anh chất chứa vô vàn cảm xúc có thể nhỏ giọt xuống.
Cô bị anh nhìn như vậy thấy căng thẳng đến mức suýt nữa nói không ra lời nhưng cô vẫn cố gắng nói: “Lần trước anh bóp có hơi …”
Thẩm Đông Ngôn chậm rãi lên tiếng, nhìn cô không chớp mắt: “Có hơi gì?”
Đương nhiên là mạnh rồi.
Mặc dù sau đó mấy dấu vết đấy cũng biến mất rất nhanh nhưng dù sao hôm nay cũng phải quay quảng cáo, sau đấy còn phải thử đồ nữa.
Nhưng rõ ràng lời nhắc nhở này cũng không có tác dụng gì với anh.
Thẩm Đông Ngôn tiếp tục sấn tới: “Ai nói anh muốn ở chỗ đó hả.”
Bàn tay anh vuốt dọc theo đường cong cơ thể cô, giọng nói anh cũng trầm xuống vài phần: “Hôm nay đổi sang nơi khác.”
Tâm hồn Cát Yên bay xa, có hơi thất thần, cô còn chưa kịp hiểu rõ đổi hay không đổi cái gì thì đã cảm nhận được khóa cài thắt lưng của mình đã bị cởi ra.
Cô giống như cây mây bị rút hết tất cả chất dinh dưỡng, trở nên héo hon ủ rũ, đã không còn khuynh hướng ngóc đầu lên nữa.
Chỉ có điều, cô lại cảm nhận được bàn tay với những khớp xương mảnh khảnh đẹp mắt, gân cốt linh hoạt thường ngày cầm bút kia đang cứ thế di chuyển từng chút từng chút một. Sau đó bàn tay đó chui vào trong, mặc cho nó bóp chặt vào đồi núi nhô lên trước ngực mềm mịn đầy đặn trắng nõn như tuyết của cô, bàn tay đó bóp chặt đến nỗi như muốn chỗ mịn màng đó bật ra giữa những kẽ ngón tay. Cứ mỗi khi bàn tay của người đó bóp chặt lại là phần đó lại rung lên, quả đúng là một tay vẫn không ôm trọn được.
Khuôn mặt anh vùi vào trong mái tóc cô, hình như anh cũng đắm chìm vào những xúc cảm này, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì tiếp.
Dường như cả thế giới đều trở nên im ắng, dường như Cát Yên lại đang ở trong giấc mơ mình tạo ra.
…
Cát Yên cũng không biết mình đi xuống lầu như thế nào nữa.
Cô chỉ biết cô đã cố ý không để ý đến những lời Thẩm Đông Ngôn nói bảo với cô rằng bữa tối vẫn chưa đến. Lúc cô cúi đầu đón gió đi ra ngoài, đúng lúc lại chạm mặt đám trợ lý đặc biệt đang đồng thời mở to mắt nhìn sang chỗ văn phòng bên này kia.
Đến lúc về đến studio chụp ảnh, Cát Yên hơi có chút lo lắng hoảng hốt mà chạy bừa.
Nghĩ đến khoảng thời gian sắp tới phải vượt qua khi quay video quảng cáo ở Thẩm Thị, hàng mi dài của cô run lên dữ dội.
Nhưng lại không khỏi cảm thấy không có cách nào cưỡng lại được.
Mấy cuộc chiến tình cảm kết bạn nổ ra trong đầu cô, Cát Yên cũng vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng, kéo theo lúc thay quần áo cô cũng mất tập trung.
Trợ lý thấy cô đi ra ngoài đến hai ba tiếng sau mới quay lại trái lại cũng không nói năng gì. Dù sao hôm nay cũng không có nhiệm vụ quay chụp gì cả, hơn nữa Cát Yên được thư ký Cảnh dẫn đi nên dù Cát Yên đi ra ngoài thời gian dài cô ấy vẫn rất yên tâm.
Chỉ có điều khi đến lượt cô tiếp tục thay quần áo, mặc dù cô ấy không thể đứng gần nhìn kỹ nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc rèm phòng thay đồ của Cát Yên rơi xuống rồi nhấc màn che lên sau đó lại tiếp tục rơi xuống kia, cô ấy đã nhạy bén nhận ra điều gì đó.
“Cái này, cái này.” Ngay lập tức trợ lý gần như nghẹn họng nói không thành lời: “Dấu vết trên bả vai hướng vào bên trong của cô là tôi nhìn nhầm đúng không, sao lại có vết hồng như vậy thế?”
Chỉ cách một lớp màn che nên giọng nói vang lên phía bên ngoài truyền vào trong rất rõ ràng.
Cát Yên vô thức sững sờ, sau đó nhìn nghiêng xuống vai mình.
Nói là sườn vai, không bằng nói là chỗ đối diện gần vai bên trong, hơn nữa chỗ đó còn phải là từ chỗ kia nhìn xuống chút nữa mới thấy.
Bởi vì màn che được mắc khá thấp và ngắn nên chỗ đó đều lộ hết ra ngoài.
Từng dấu ấn ngay ngắn chói mắt thu hút ánh nhìn, từng vết từng vết nằm ngang trên làn da trắng như tuyết nên rất rõ ràng nổi bật.
Những vết đỏ đó có mức độ không hoàn toàn giống nhau.
Nhìn là biết mấy vết đó chính là tác phẩm để lại của việc bó sát rồi che đậy lúc trước.
Cát Yên à một tiếng: “Có lẽ vừa nãy lúc mặc thử có mấy bộ đồ thiết kế khá… Nên không cẩn thận bị siết thành dấu lúc mặc vào đấy.”
Lúc này trợ lý mới thở phào nhẹ nhõm bình tĩnh lại, vội vội vàng vàng vỗ vỗ ngực mình, cuống cuồng lên tiếng hỏi: “Vậy cô không sao đấy chứ, có cần bảo người mang chút thuốc bôi ngoài ra đến để cô bôi không?”
Mãi một lúc lâu, người đứng trong màn che vẫn không trả lời.
Một lát sau cô mới lại mở miệng giống như cảm thấy xấu hổ nên giọng điệu cũng có vẻ rất thẹn thùng: “Không cần đâu, mấy vết này chắc cũng biến mất nhanh thôi…”
Trợ lý cũng không nghi ngờ gì, liên tục khẽ gật đầu.
Sau khi vô cùng lo lắng, hiển nhiên dáng vẻ bây giờ là đang vô cùng tán thành lời cô vừa nói.
Cát Yên trông giống như người làm bằng sứ vậy, sinh ra đã có làn da non nớt mịn màng, da trắng như tuyết tựa như được trắng một lớp men sứ. Trên làn da trắng nõn nà như thế bị vài vết xước xẹt qua thôi cũng không được.
Làn da trắng này bị quần áo chặt siết hằn mất dấu vết gì đó cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...