Phòng nghỉ được xây dựng trong phòng làm việc của Thẩm Đông Ngôn rộng rãi như vậy, không giống như chỗ chỉ dùng để nghỉ ngơi như trong tưởng tượng của cô. Trái lại, căn phòng này lại trông giống như căn hộ kiểu nhà ở hơn.
Toàn bộ các thiết bị nội thất trong phòng vô cùng đầy đủ, căn phòng được thiết kế theo phong cách tối giản cũng rất yên tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước khi được anh dẫn đi về phía này, cô liếc mắt cũng có thể nhìn thấy phía cuối hành lang dài kia có một căn phòng được ngăn cách với bên ngoài bằng lớp cửa kính mờ. Chắc hẳn đó là khu nghỉ ngơi riêng biệt.
Ánh mắt cô nhìn lướt qua thảm trải sàn, ghế sofa rồi đến đệm giường ở bên này, sau đó anh mắt cô dừng lại tại bệ cửa sổ cách đó không xa, chỗ được lớp rèm cửa mỏng rủ xuống ngăn ánh sáng chiếu vào phòng.
Khó khăn lắm Cát Yên mới có thể ngăn bản thân không tiếp tục nhìn vào đó nữa, suy nghĩ của cô cũng rất nhanh đã quay một vòng trở về điểm xuất phát.
Cánh cửa này coi như xong.
Sao vẫn còn…
Cô nghiêng người sang bên, đôi mắt nhìn vào người đang đứng sau mình.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thẩm Đông Ngôn vẫn để lên trên tay nắm cửa. Nhưng lúc này, khi cô nhìn anh, anh đã khôn ngoan bỏ tay xuống, mở to mắt nhìn thẳng về phía cô.
Bởi vì đang đứng ngược sáng nên sườn mặt sắc nét của anh được ánh sáng khắc hoạ ra một đường cong rõ nét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Yên cũng chỉ đứng cách anh hai, ba bước chân, lúc cô mở miệng nói chuyện dường như giọng nói cũng đột nhiên phá tan bầu không khí yên tĩnh đầy xa cách đang bao trùm khắp căn phòng: “.. Anh khóa cửa làm gì thế hả?”
Thẩm Đông Ngôn quay hẳn người lại, đối mặt trực diện với cô, điệu bộ thản nhiên nói: “Thuận tay thì đóng thôi.”
“...”
Vậy cái tay này của anh đúng là rất thuận tiện đấy…
Ban đầu, cô còn cho rằng việc anh không quan tâm đến công việc của mình mà cứ nhất quyết muốn đích thân dẫn cô đến phòng nghỉ bên này là vì để cô nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng hành động khóa cửa lại của anh lại vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, dường như việc này đã lật ngược toàn bộ phỏng đoán của cô về ý đồ của anh khi đưa cô đến đây.
Tình hình đột nhiên quay ngoắt 180 độ, một vài chuyện cũng có xu thế phát triển theo hướng cô không thể khống chế được nữa.
Khóa cửa lại… Ý nghĩa của việc này giống như anh cũng muốn ở lại trong phòng nghỉ.
Cát Yên không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Em chỉ định nghỉ ngơi một lúc thôi, chứ không muốn ngủ…”
“Vừa khéo anh cũng không muốn vậy.” Thẩm Đông Ngôn từ từ đi đến gần, chỉ một lát sau anh đã đứng ngay trước mặt cô, gần đến nỗi mặt hai người như kề sát vào nhau.
Cát Yên vẫn chơi hiểu rõ ý của anh lắm, cô nghi ngờ ngước mắt lên nhìn.
Đúng lúc này, anh cũng hơi khom lưng xuống, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn mình của cô: “Đi chợp mắt nghỉ ngơi đi.”
Lý do như vậy dù nhìn thế nào cũng thấy có chút tùy tiện nhưng cô còn chưa kịp mở miệng chỉ trích, mới chỉ kịp giơ đầu ngón tay lên chuẩn bị chọc mạnh vào bả vai anh.
Nhưng chưa kịp làm vậy thì bàn tay đã bị Thẩm Đông Ngôn bình tĩnh bắt lại.
Anh biết lắng nghe thực hiện động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, tay của cô được anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Mặc dù Thẩm Đông Ngôn đã cố ý trầm giọng xuống nhưng cũng để lộ vài ý cười: “Ở cạnh em.”
“...”
Sao lại biến thành ở bên cạnh cô rồi?
… Có chắc không phải cô bị lôi kéo đấy chứ.
Cát Yên cắn khóe môi: “Em cũng chưa từng nói muốn anh ở bên cạnh mà, anh đi làm việc đi…”
Đợi đã.
Nói đến đây, cô dừng lại một lúc, không biết cô nghĩ đến điều gì mà lại mở miệng nhân tiện nói: “Cũng không biết mấy phút trước là ai vẫn nói mình có một vài chuyện cần giải quyết, muốn em chờ người đó nhỉ?”
Thẩm Đông Ngôn dễ dàng nắm lấy bàn tay đang giãy dụa của cô, sau một lúc cảm nhận bàn tay mềm mại không xương này, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh đan chặt vào những khẽ tay của cô, hai bàn tay đan chặt vào với nhau.
Lúc này anh nghe cô hỏi vậy, cũng không biết anh có suy nghĩ kỹ càng hay chưa mà lại vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Là anh.”
Hiếm khi nào tận mắt nhìn thấy Thẩm Đông Ngôn có da mặt dày không biết xấu hổ như vậy, Cát Yên ít khi sửng sốt trong chốc lát như lúc này.
Cô kinh ngạc còn chưa được bao lâu đã lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chỉ là đột nhiên thay đổi ý định mà thôi.”
Sau khi nói xong, anh nhẹ nhàng dẫn người mà mình đang nắm tay đi về phía mép giường. Thẩm Đông Ngôn gần như không cần tốn chút sức nào cả mà chỉ cần đi mấy bước là đã dẫn cô đến nơi.
“Nằm nghỉ đi.” Anh nói.
Phải đến lúc tiếp xúc với đệm giường bên cạnh, bàn tay lúc trước vẫn bị nắm chặt của Cát Yên mới đột nhiên được nới lỏng, lúc này nó giống như một bông hoa bồ công anh bất chợt hé nở rồi bị những ngọn gió thổi cánh hoa bay đen, mái tóc đen xõa trên bả vai cô giống như những cánh hoa đó vậy.
Nằm thì nằm thôi, chỉ là sao cơ thể anh cũng tiện thể lại gần đây là thế nào hả.
Cát Yên nâng nửa cơ thể mình lên, hơi dùng lực khẽ khàng nằm dịch sang bên cạnh.
Nhưng hành động đó cũng không có tác dụng gì cả.
Cánh tay dài của Thẩm Đông Ngôn giang rộng ra, chỉ một lát sau đã ôm cô quay lại chỗ cũ.
Trong lúc anh ôm về rồi cô lại dịch ra, cũng chỉ trải qua vài lần qua lại như vậy, tâm tư muốn nghỉ ngơi gì gì đó của cô cũng bị thổi bay đi mất.
Cát Yên hoàn toàn không thể chống lại sức lực của anh, đến lúc hai người họ kết thúc cuộc truy đuổi này, cô đã nửa nằm giữa gối.
Kéo theo hai gò má cô cũng ửng đỏ hây hây vì một loạt những hành động này
“Còn nói muốn em nghỉ ngơi nữa cơ đấy, thế mà anh như này à…”
Vừa nói dứt lời, cô thấy có vẻ như Thẩm Đông Ngôn vẫn muốn đưa tay lại gần bên này, Cát Yên càng tức giận hơn, lúc này mới không nhịn được cao giọng hơn: “... Thẩm Đông Ngôn!”
Anh bị cô quát nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ coi như không nghe thấy.
Sau khi ôm được cô gái về cái gối đặt bên cạnh đúng theo ý mình, anh chỉ nhướng mày: “Gọi anh làm gì.”
Cát Yên vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời cũng dứt khoát thôi không giãy dụa nữa, trầm giọng nói: “Anh nói xem em gọi anh làm cái gì.”
Dừng lại một lúc, trong lúc cô cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường của mình, không biết cô nghĩ đến chuyện gì lại nói tiếp: “Anh thế này không ở trong phòng làm việc đi nhất định phải ở đây…”
Cát Yên vừa nói, trong đầu cô cũng đột nhiên dần hiện lên một bức tranh như thế.
Thư ký Cảnh gõ cửa đi vào định báo cáo việc gì đó.
Nhưng lại phát hiện cả hai người bao gồm người mà mình đích thân dẫn lên đây và cả ông chủ của mình đều biến mất không thấy đâu.
Hơn nữa trong quá trình hai người họ biến mất lại không hề ra khỏi văn phòng bước nào cả… Như vậy chỗ hai người đó có thể đi có thể là chỗ nào?
Cô kìm chế dòng suy nghĩ của mình, một lát sau cô mới ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói sắc bén như rơm rạ bị lưỡi liềm cắt qua, phát ra âm thanh rõ ràng mạch lạc: “Anh không sợ bị người khác phát hiện ra à?’
“Sao lại phải sợ bị người khác phát hiện.” Anh trả lời cô rất nhanh.
Hai mắt Thẩm Đông Ngôn giống như đêm đen u tối được dòng nước tan ra từ sương đêm gột rửa. Lúc này anh trông như đang cười, cầm một bàn tay của cô lên kề sát bên khóe môi của mình, sau đó anh quay đầu sang, hôn nhẹ một cái lên đầu ngón tay thanh tú trắng hồng của cô: “Anh cầu còn không được nữa là.”
“...”
…
So với căn phòng sau khi đi vào lại không có ai đi ra, trông có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Có thể nói, bây giờ đa số phòng trợ lý đặc biệt bao xung quanh bên ngoài phòng làm việc đang vô cùng náo nhiệt.
Nghiêm túc mà nói, từ khi thư ký Cảnh dẫn người vào trong rồi quay ra ngoài khom lưng đóng kín cửa lại cho đến bây giờ.
Làn sóng thảo luận bàn tán về người vừa đi vào đó vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Thái độ của thư ký Cảnh như vậy quả thật không phải thái độ anh ấy có thể thể hiện ra khi người bình thường đến đây làm khách.
Dù sao cũng có một số thời điểm, cách tiếp đãi khách khứa của Thư ký Cảnh ngoài việc ngầm thừa nhận thân phận của người đó ra sao, nó cũng thể hiện thái độ của tổng giám đốc Thẩm với người đó như thế nào.
Lúc này trong phạm vi nhỏ phòng trợ lý đặc biệt, có thể nói độ hot bùng nổ của tin tức này giống như con lừa mù đi kéo cối xay, dù làm cách nào cũng không hạ nhiệt được.
“Lần trước tôi đã nói chị gái này trông rất quen mà, vậy mà bây giờ tôi mới phát hiện ra cô ấy là Cát Yên! Chính là Cát Yên, Cát Yên múa ba lê vô cùng nổi tiếng đấy!”
“Vậy nên mối quan hệ giữa cô ấy và tổng giám đốc Thẩm là như thế nào vậy? Lần này đã là lần thứ hai cô ấy đi vào phòng làm việc rồi nhỉ.”
“Bên studio vẫn đang quay video quảng cáo mà, cô ấy là người phát ngôn của Kinh Ba, cô ấy vào đấy có thể là do muốn nói chuyện hợp tác với tổng giám đốc đấy.”
“Cũng đã bắt đầu quay rồi, vậy không phải mọi chuyện cũng đã quyết định xong rồi sao, cần gì nói chuyện trong phòng làm việc lâu như vậy chứ?”
“Trước đấy tôi đi hóng hớt tám chuyện rồi nói như vậy vẫn có người còn cảm thấy do tôi suy nghĩ nhiều, bây giờ có phải vả mặt rồi không?”
“À tôi hiểu rồi, thế lần trước tiếng động phát ra từ trong căn phòng ở tầng cao nhất đấy… Chắc không phải cũng là cô ấy đấy chứ?”
“Oa, anh vừa nói như vậy tôi cũng thấy đáng nghi thật đấy, tưởng tượng thử mà xem tổng giám đốc Thẩm giam giữ người đẹp trong phòng…”
“Xuỵt… Nói nhỏ một chút thôi, mấy người mau nhìn sắc mặt của thư ký Cảnh đi!”
Ngay lập tức, mấy người này giống như bị đâm vào chỗ chết, cả đám người vốn còn đang cực kỳ hưng phấn không ngừng đào bới những chuyện đầu thừa đuôi thẹo bị lãng quên trong quá khứ.
Một khi được nhắc đến trái lại giống như ong mật bị người ta cố ý phá tổ, liều mạng bay về bốn phía.
Cũng không dám tiếp tục to mồm nói chuyện nữa.
Mấy người họ ngước mắt lên nhìn thấy thư ký không biết đã đột nhiên xuất hiện đứng ở đây từ lúc nào.
Một đám nam trợ lý đặc biệt lại rất ăn ý che dấu sắc mặt hóng hớt chuyện hay ho lúc vừa nãy, nhếch miệng nở nụ cười “ngại ngùng” với anh ấy.
Trái lại thư ký Cảnh lại rất quen với cảnh tượng này, trước sau như một luôn ngậm miệng giữ kín như bưng mọi chuyện, cũng không thật sự lên tiếng ngăn cản cuộc bàn tán của bọn họ. Anh ấy chỉ đúng mực nhắc nhở: “Nhà ăn nhân viên mở cửa rồi, hôm nay cho các cậu nghỉ sớm đấy, đều đi đi, đi hết đi.”
Lúc này cả tốp trợ lý đặc biệt mới lại quay trở lại dáng vẻ nhân tài tinh anh lúc trước, cả đám đứng dậy bước xuống dưới lầu như ong vỡ tổ.
Chẳng qua bước chân nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Rốt cuộc có người gan dạ hơn một chút hỏi: “Thư ký Cảnh, anh không đi ăn cơm ư? Đi cùng đi chứ!”
Thư ký Cảnh khoát tay áo.
Đợi đến lúc mấy người trợ lý đặc biệt đã giải tán đi xuống dưới lầu hết cả, anh ấy mới cúi đầu quan sát hộp cơm bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác mù mờ khó hiểu không tên.
Lát nữa, hộp cơm này… Có lẽ vẫn chưa đưa vào được.
…
Bên ngoài lại ồn ào náo loạn nhưng mà Cát Yên không hề biết điều đó.
Nói cách khác, khi tất cả những tình cảm trước kia lắng xuống sẽ không ảnh hưởng gì đến cô hết.
Thẩm Đông Ngôn nói là muốn ở bên cạnh cô, cũng quả thật chỉ đơn giản là ở bên cạnh.
Ban đầu là cô nằm, anh nửa nằm nửa ngồi ở bên cạnh.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà một lúc sau cô bắt đầu thấy buồn ngủ, cô đưa một tay ra ôm lấy cánh tay đang để bên cạnh mình của anh. Trong lúc cô không hề hay biết, cô cũng đã từ từ kéo anh đang ngồi tựa vào thành giường xuống nằm xuống giường.
Bây giờ anh đang nhắm mắt, Cát Yên nằm nghiêng bên cạnh anh, rũ mắt nhìn Thẩm Đông Ngôn.
Cô cứ nằm như thế ngắm nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...