Bùi Thanh Lập: "Hôm nay tôi tóm được người rồi nhé."
Bùi Thanh Lập: "Lâm Nghiễm, chắc chắn cái gã Thẩm Đông Ngôn này có gì đó giấu chúng ta rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Thanh Lập: "Lúc tôi và cậu ấy đi công tác ở châu Úc, giữa chừng cậu ấy còn bay sang Phần Lan, tôi hỏi cậu ấy có phải đi gặp gái không, cậu ấy đã bảo phải cơ đấy!"
Lâm Nghiễm: "Cậu ấy đã làm gì khiến cậu kích động đến thế?"
Lâm Nghiễm: "Thay vì nói là muốn thông báo chuyện gì đáng mừng thì thà cứ nói là có chuyện liên quan đến công việc đi cho rồi..."
Dù gì cũng là tám khoản tiền lận đó.
Cứ thế xuất hiện đột ngột khiến người ta chẳng kịp chuẩn bị, đã vậy còn là mấy khoản được gửi bừa trong nhóm nữa chứ.
Bảo Thẩm Đông Ngôn vô duyên vô cớ tự dựng tìm họ, có lẽ trên đời này sẽ chẳng ai tin.
Nhưng mặc kệ sự khó chịu của hai người nào đó khi chưa được biết rõ thông tin, thanh niên bỗng dưng gửi tiền nên nhóm đã nhắn tin lại trả lời nhưng cũng chỉ để lại một câu.
Yan: "Nói sau đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng dưng đăng nhập rồi lại tự dưng đăng xuất.
Hành động ấy khiến hai người còn lại trong nhóm ngạc nhiên, họ thất thần nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
... Thế nên rốt cuộc là có chuyện gì mới được cơ chứ?
Cứ như có một thế lực thần bí nào đó vừa xuất hiện vậy.
Bỏ những tin nhắn đó qua một bên, buông chiếc điện thoại di động xuống.
Trong một căn phòng nào đó.
Thẩm Đông Ngôn đang tựa nửa người vào đầu giường, nhìn quanh phòng.
Hai người chỉ cách nhau một bức tường.
...
Lúc Cát Yên trở về phòng, đêm đã về khuya.
Cô vùi mình vào trong gối nhưng mãi mà không thấy buồn ngủ.
So với chăn đệm mềm mại có thể đưa con người ta vào giấc mộng bất cứ lúc nào ở bên cạnh, lúc này những suy nghĩ trong đầu cô đều xoay quanh cuộc nói chuyện vừa rồi.
Mọi thứ bị anh nói thành chẳng rõ ràng.
Kiểu nói chuyện ấy khiến con người ta cảm thấy chẳng yên lòng...
Dường như suy nghĩ của cô đã chạm đến một điểm mấu chốt nào đó rồi nhưng cứ hễ cô muốn nghĩ sâu hơn nó lại trở nên mờ mịt, không còn rõ ràng nữa, nghĩ mãi chẳng ra Cát Yên lại tiếp tục vùi đầu vào trong gối.
Cố gắng dùng cách cào cấu dã man để xoa dịu những gợn sóng nhỏ thường xuyên nổi lên trong lòng.
Nhưng cố mãi mà cô vẫn cảm thấy chẳng cam lòng.
Như tối nay, nỗi ức chế cô phải nhận đã quá đủ rồi.
Nó chẳng khác nào một vũng nước bị khuấy đục sau cơn mưa mùa hạ xối xả, dù sau đó có là cơn mưa phùn tí tách đi chăng nữa thì nó vẫn chẳng thể chịu nổi những vòng tròn lăn tăn khi những hạt mưa rơi xuống.
Bên cạnh tiếng tí tách đang nhẹ nhàng vang lên trong lòng, một âm thanh khác bỗng vang lên ngay bên tai Cát Yên.
Âm thanh ấy không những vô cùng quen thuộc mà nó còn trở nên bí bách vì có lớp chăn đệm ngăn cản.
Đây là...
Cát Yên bỗng ngóc đầu lên từ trong chăn, giơ tay sờ lần, sau đó móc chiếc điện thoại di động ra mở lên, nheo mắt lại nhìn.
Sau khi nhìn xong, những nghi ngờ trong lòng cô đã được xác nhận.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cô khẽ hỏi: "... Anh ở gần như vậy rồi mà vẫn muốn gọi điện thoại cho em sao?"
"Ừm." Giọng nói của người đàn ông phía bên kia đã bị khoảng không xung quanh làm lu mờ bớt phần nào, trong đêm giọng nói ấy trở nên chất phác, dịu dàng một cách lạ thường, khiến lỗ tai người nghe có cảm giác ngứa ngáy.
"Muốn nghe giọng nói của em một chút." Dường như anh đã khẽ mỉm cười khi nói câu này.
Bị ảnh hưởng bởi giọng nói ấy hết lần này đến lần khác, Cát Yên yên lặng lắng nghe mãi một lúc lâu sau cô vẫn chưa đáp lời anh.
Chẳng rõ vì sao trong đầu cô bỗng xuất hiện vài hình ảnh không nên có.
... Chỉ muốn nghe một chút thôi sao?
Cố dặn lòng giữ vững con tim đang đập thình thịch như muốn bay lên, Cát Yên nói: "Muộn như vậy rồi mà anh còn muốn nghe... anh không sợ không ngủ nổi hả?"
Thẩm Đông Ngôn nghe cô nói vậy bèn bảo: "Nghe xong sẽ ngủ sâu giấc hơn."
"Chẳng qua là em cũng không biết nên nói chuyện gì cùng anh..." Nói là nói như vậy nhưng Cát Yên lại cảm thấy, trong hoàn cảnh đêm hôm khuya khoắt, cả hai gọi điện thoại cho nhau trong khi chỉ cách nhau có một bức tường như vậy là cảm giác mới lạ và hấp dẫn quá đỗi.
"Em muốn nói chuyện gì cũng được." Anh đáp.
Cát Yên im lặng khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên, cô nói với anh: "Vậy thì, ngủ ngon?"
Bên phía Thẩm Đông Ngôn im lặng một hồi lâu.
"Chỉ có hai chữ ấy thôi à, có phải em qua loa quá rồi không?"
"Thế này mà còn nói là qua loa sao tổng giám đốc Thẩm..."
Cát Yên im lặng cười càng vui vẻ hơn, cô cũng chẳng thèm để ý xem Thẩm Đông Ngôn sẽ có phản ứng gì, khẽ nói với người ở phía đầu dây bên kia: "Ngủ ngon ngủ ngon."
Dứt lời cô dứt khoát cúp máy, chấm dứt cuộc điện thoại này luôn.
Ngủ ngon ngủ ngon...
Như vậy đã không còn là hai chữ nữa rồi.
Hiếm lắm mới bày mưu tính kế thành công được một lần, Cát Yên cũng chẳng thèm quan tâm đến việc đặt điện thoại ở đâu.
Cô tiếp tục vùi mình vào trong chăn nhưng sau đó lại vì thiếu oxy mà thở dồn dập.
Trước kia anh chẳng chịu nói cho rõ ràng, từ nay về sau anh sẽ phải trả giá cho những lần mập mờ ấy...
Chắc có lẽ Thẩm Đông Ngôn sẽ thấy bứt dứt lắm đây.
Cô giơ nửa ngón tay mảnh khảnh của mình lên, sau đó lật lòng bàn tay lại, ấn nhẹ lên môi mình.
Thật ra cho đến tận bây giờ, môi cô vẫn còn dấu vết sưng đỏ sau những nụ hôn cuồng nhiệt lúc trước.
Dù là nụ hôn trong nhà bếp hay là nụ hôn tại sảnh trước cửa nhà.
Trong nụ hôn gần như cuồng nhiệt ấy, cô thật sự chỉ đáp lại thôi, sau màn chào đón lúc ban đầu cô thoáng dừng lại một chút, sau đó thành trì của cô bị người ta phát tan.
Hóa ra đằng sau dáng vẻ thuần khiết ấy, lại che giấu sự mãnh liệt đến vậy.
Đằng sau đôi mắt trong veo, long lanh nước ấy, lại chứa đựng bao nỗi niềm sâu lặng đã đọng lại từ lâu.
Cô chỉ hé miệng đưa lưỡi chào hỏi một chút thôi anh đã hơi có ý định liều mình, bỏ qua tất cả.
Mọi chuyện sau đó thế nào... thậm chí cô còn hơi không dám tưởng tượng.
Đêm này đã được định trước là một đêm khó trải qua.
Cách nhau một bức tường, không thèm quan tâm đến bên kia, Cát Yên khẽ trằn trọc trở mình, mãi đến gần sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao nhiêu lâu sau.
Trong lúc cô vẫn còn đang mơ màng, hai mí mắt nặng trĩu, không thể mở ra nổi.
Cát Yên bỗng có cảm giác, dường như có ai đó khẽ mở cửa phòng của cô ra, chậm rãi bước vào.
Nhưng vì cô quá buồn ngủ nên cũng bỏ mặc cảm giác ấy, không thèm quan tâm.
Lời nói tựa như đang dặn dò bỗng vang lên khe khẽ bên tai Cát Yên.
Dường như có thứ gì đó ép xuống, nhẹ nhàng chạm lên trán và hai bên gò má của cô.
Cát Yên chẳng thèm để tâm, chẳng qua là vì bị quấy rầy nên mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
Cơn buồn ngủ khủng khiếp kéo tới đã lấn át tất cả mọi thứ, khiến cô chẳng có thời gian để tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Sau khi gật đầu, lại tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
...
Mấy ngày nay Cát Yên khá mệt mỏi.
Kể từ khi trở về từ Phần Lan đến giờ, cô phải tới nhà hát luyện tập liên tục.
Ngày nào cô cũng có cảm giác ngủ không đủ giấc, thế nên chỉ cần có thời gian rảnh, cô sẽ tận dụng hết để nghỉ ngơi.
Nhưng so với dáng vẻ ham ngủ ngày trước, dáng vẻ hiện giờ của cô vẫn có sự khác biệt.
Ngay cả Tưởng Phi cũng phải cảm khái hết lần này đến lần khác, cô ấy bảo trạng thái hiện giờ của Cát Yên thật sự đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của sự tỏa sáng.
Vốn dĩ thần thái và kỹ thuật nhảy của cô đã vô cùng quyến rũ nhưng mấy ngày nay dường như nó đã được đẩy lên một tầm cao mới.
Chẳng khác nào một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ thêm một lần nữa sau khi đắm mình trong ánh dương rực rỡ.
Màu sắc vẫn như ngày trước nhưng dù gì nó cũng được đắm mình trong ánh nắng thế nên mùi hương cũng đã trở nên ngào ngạt hơn.
"Khéo quá, lúc trước cậu không tới nên người bên kia cũng ít đến hẳn, mọi người cũng chẳng tụ tập lại được." Mấy ngày nay, thời tiết bỗng dưng nóng lên, Tưởng Phi vừa mới xuống sân khấu, dùng tay làm cây quạt liên tục quạt cho mình và Cát Yên: "Tớ cảm thấy lúc đám người bên Thẩm Thị kia đến, có thể chơi khá vui."
Lúc nói đến hai từ Thẩm Thị, Tưởng Phi quay đầu nhìn về phía Cát Yên.
Sau đó nhỏ giọng bảo: "Ôi, cậu có nhìn thấy trên mạng nói gì về việc tổng giám đốc Thẩm đi Phần Lan không..."
Cát Yên chớp mắt nói: "Tớ có nhìn thấy, cũng biết chút ít."
Hai mắt của Tưởng Phi trợn cả lên, gần như phát ra ánh sáng: "Chẳng phái mấy ngày nay cậu cũng đi Phần Lan à?"
"Trên mạng cũng đã nói rồi đó thôi, cậu có tình cờ gặp tổng giám đốc Thẩm hay gì đó không?"
Cát Yên đang cầm chai nước, uống một ngụm.
Sau khi nghe cô ấy nói vậy, cô thoáng nhìn sang, sau đó ho khan một cái đáp: "Tớ chỉ... đến đó để tham gia hội thảo nghiên cứu và trao đổi thôi mà. Nghe nói quy tắc của cuộc thi quốc tế lần này sẽ có sự thay đổi, cậu cũng nên để ý đến điểm này chút chứ, nhỉ?"
"Ừ, cái này liên quan đến một số cuộc thi trong nước, tớ muốn nghe về nó."
Tưởng Phi vội vã gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ lại, bỗng cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.
Khoan đã nào, cô ấy đang hỏi về chuyện có cuộc gặp gỡ tình cờ nào không cơ mà.
Đâu có hỏi Cát Yên đến đó để làm gì!
Trong khoảng thời gian ngắn Tưởng Phi bỗng có cảm giác nếu để chuyện đó dừng lại tại đây thì không ổn lắm, mà giờ có hỏi lại thì cô ấy cũng thấy hơi sai sai.
Tưởng Phi bỗng có cảm giác dường như bản thân đã hiểu ra chuyện gì đó, rồi lại có cảm giác bản thân như bị mây mù bao quanh, chẳng mấy chốc đã bay đi.
Dù sao thì cái chuyện kéo hai người đó lại với nhau dường như cũng không tốt lắm.
Tưởng Phi không nói thêm gì nữa, cô ấy kéo Cát Yên lại, cho cô xem những tấm ảnh cô ấy mới chụp được trong khoảng thời gian gần đây.
Cát Yên yên lặng nhìn một chút, nghĩ đến chuyện vừa rồi như một lời nhắc nhở nhẹ.
Cuối cùng cô vẫn cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm vấn đề đã được thảo luận sôi nổi trên mạng trong khoảng thời gian trước đó.
Cho đến giờ vẫn còn cư dân mạng đang thảo luận về nó.
"Không hình ảnh không chân tướng, có lẽ người ta chỉ đến đó để bàn chuyện làm ăn thôi."
"Được rồi, tổng giám đốc Thẩm người ta là ông lớn, đâu phải ngôi sao hay người nổi tiếng gì. Nói cách khác, dù người ta có đến đó để gặp bạn gái cũng đâu phải chuyện của cư dân mạng mà đòi mang ra bàn tán."
"Đó là chuyện cư dân mạng cần quan tâm chứ! Vì dù gì hình ảnh của Thẩm Thị cũng mang đến chút ảnh hưởng tích cực trên mạng lưới internet, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Nếu không, tại sao họ phải lập một tài khoản weibo chính thức để làm cái gì?"
"Nói thật mất lòng, sự thật khó nghe, hiếm có ai đứng ở vị trí cao chót vót như thế quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này lắm. Không biết bạn đã hỏi về những tòa nhà lớn trải dài trên cả nước của Thẩm Thị chưa? Ngoài những thứ này ra, Thẩm Đông Ngôn còn là người đứng đầu trong danh sách xếp hạng những người giàu có đấy."
"Đồng ý với lầu trên, thậm chí anh ấy còn có thể mua lại nền tảng mà mấy người đang thảo luận mấy chuyện trên trời dưới biển này đấy..."
"Từ trước đến giờ tổng giám đốc Thẩm của chúng ta chưa hề có scandal nào cả. Việc này không căn cứ, tôi không tin đâu."
"Có vài ngôi sao còn chẳng nổi tiếng được bằng Thẩm Đông Ngôn, đúng là buồn cười chết tôi mất."
"Người ở sân bay tiết lộ hành trình ư? Nghe thế nào cũng thấy chuyện này cứ giả tạo kiểu gì ấy... Người nào không biết còn tưởng rằng hãng hàng không Duy Thịnh là của Thẩm Thị đấy."
"Nói khẽ nhé, theo như những gì tôi thăm dò được thì là mấy ngày trước có cái hội thảo nghiên cứu và trao đổi về ba lê gì gì đó không được công khai ra bên ngoài được tổ chức tại Phần Lan, lại nhớ đến chuyện mấy ngày trước weibo của Thẩm Thị đã theo dõi Cát Yên, không ai thấy chuyện này hơi khéo sao?"
Cát Yên nhìn dòng bình luận cuối cùng nọ.
Trong đầu bỗng nhớ đến câu nói kia của Thẩm Đông Ngôn.
Ý anh là anh đi hẹn hò với ai thì cô là người biết rõ nhất.
Hai má bỗng nóng bừng lên, cô giơ tay khẽ xoa xoa.
Dù cho bây giờ mối quan hệ giữa cả hai đã thay đổi thì vẫn có một số việc, có một vài lời, đến khi nhớ lại vẫn khiến con người ta có cảm giác xúc động, khó kìm nén.
Sau một lúc im lặng, Cát Yên bỗng có một suy nghĩ hiếm thấy, cô định đi kiểm tra phần weibo chính thức có dấu tích xanh nọ...
Nói đến cũng khéo, cô vừa nhấp vào weibo đó bỗng thấy có một bài đăng mới.
Kéo xuống chút nữa, thấy được toàn bộ bài đăng…
"@ Tập đoàn Thẩm Thị: Thương hiệu hoàn toàn mới [Cách Ngôn] sắp chính thức ra mắt trên toàn quốc, mong quý vị chú ý đón xem."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...