Không hiểu sao khi nghĩ đến đây, Cát Yên lại tự động nín thở. Càng đến gần căn phòng ấy, mọi giác quan về cảm nhận xung quanh tường chừng cũng càng phóng đại.
Cuối cùng, trái tim bất chợt đập loạn nhịp một cách mất kiểm soát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc khay đồ ăn mà cô đang cầm không nặng lắm, lúc cô đến trước cửa phòng, mặc dù biết bên trong không có ai nhưng cô vẫn cầm khay bằng một tay, nhẹ nhàng gõ cửa ba lần theo phép lịch sự, quả thật không có ai đáp lại.
Cát Yên lại nâng khay bằng hai tay, mở cửa, đi vào trong.
Tuy rằng phòng đóng kín cửa nhưng đến khi cô đẩy mạnh cửa vào trong, tiếng cạch khẽ khàng vang lên, cánh cửa gỗ dày, nặng trịch cũng từ từ mở ra.
Khe cửa dần mở rộng, khung cảnh trong phòng cũng dần tiến vào tầm mắt của Cát Yên.
Trong phòng có bật đèn, ánh đèn lờ mờ bao trùm toàn bộ căn phòng chứ không tối tăm như cô nghĩ.
Cát Yên cất bước đi vào trong, cánh cửa gỗ nặng trịch kia tự động khép cửa lại do trọng lực của chính nó, cho đến khi tiếng đóng cửa lạch cạch lại cất lên.
Cô cũng không bận tâm, chỉ ngoái nhìn một giây rồi xoay lại ngay.
... Cô nên để cái khay này ở đâu đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn lướt qua xung quanh một lượt, Cát Yên nhìn về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ gần mình nhất, trong lòng cô cũng đã có quyết định.
Một bước, rồi hai bước, tiếng bước chân của cô rất khẽ, lại gần trong âm thầm.
Cát Yên tiến về phía cái bàn, đi qua mép giường, tủ rượu, đến tủ đựng đồ. Ngay khi cô bước trên bậc thang nhỏ, vòng qua sẽ đến chỗ chiếc bàn, khóe mắt vô tình liếc đến chiếc ghế đệm dài bên kia.
Cát Yên ngây ra như phỗng.
Đây đích thị là trường hợp hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, quá đỗi bất ngờ, trước đó cô không hề tính trước chuyện này sẽ xảy ra. Lúc đứng sững người, suýt chút nữa cô đã làm đổ cái khay đang cầm trên tay.
"..."
Cô cứ ngỡ mình bị hoa mắt.
Cái người đang nửa ngồi nửa dựa vào ghế sô pha trước mặt vô cùng quen thuộc, không phải Thẩm Đông Ngôn thì là ai?
Hóa ra bây giờ không phải anh đang ở phòng làm việc mà về phòng rồi à?
Dường như cảm thấy quá khó tin, Cát Yên nhìn chằm chằm sang bên đó mấy lần. Khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, cô hoàn hồn.
... Có lẽ anh không nhận ra cô đã vào đây đâu nhỉ?
Thẩm Đông Ngôn đang nhắm mắt, nửa dựa vào thành ghế sô pha, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, nhưng giờ đây nó đang hơi nới rộng cổ, những lọn tóc mái lòa xòa trước mắt.
Giờ phút này, khuôn mặt vốn mang vẻ đẹp trong trẻo, lạnh lùng xưa giờ không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Vô cùng yên tĩnh, có vẻ anh đã ngủ thiếp đi rồi.
Cũng phải thôi, hồi nãy cô có gõ cửa, rõ ràng anh ở trong này nhưng lại không trả lời, chắc hẳn anh đã chìm vào giấc nồng, nên không nghe thấy.
Đi nhẹ bước khẽ hơn nữa, Cát Yên nhẹ nhàng đặt cái khay đang cầm lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó xoay người định bụng rời đi, nhưng khi đi vòng qua ghế sô pha thì cô chợt dừng lại.
Cát Yên nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào anh.
Nghiêm túc mà nói, dường như cô chưa lần nào quan sát anh trong lặng lẽ ở khoảng cách gần, không có người nào khác như thế này.
Nói thật thì, Thẩm Đông Ngôn quả thật đúng như những gì mà người trong giới đã đồn đãi, chỉ mới nhắc đến tên thôi là người ta đã mường tượng ra được con người anh rồi. Và chỉ cần đọc mỗi một từ "Thẩm" thôi, người ta lại không hẹn mà cùng trầm trồ về khí chất của anh trong suốt cuộc trò chuyện của mình.
Quả thật từng động tác và cử chỉ của anh đều chứa đựng sức hút khó có thể diễn tả thành lời.
Cho dù lúc này đang nửa ngồi nửa tựa vào ghế sô pha, biểu cảm thì bình yên không nói một lời thì anh vẫn trông như một bức tranh đẹp đẽ đang từ từ được trải ra trước mắt người nhìn.
Cát Yên nhìn anh một cách chăm chú một lúc, cứ đứng yên như thế, không làm gì tiếp theo.
Giây phút đó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi. Dường như người đang ngồi trên ghế sô pha nhận ra điều gì, mở mắt ra và nhìn thẳng vào mắt cô ngay lập tức, như thể anh là người thợ săn ôm cây đợi thỏ từ nãy đến giờ, thời điểm đến bèn giơ khẩu súng lên để đưa con mồi của mình vào tầm ngắm.
Chuẩn xác, không sai một li.
Cát Yên không kịp đề phòng, chỉ mới thất thần một chút thôi mà đã chạm phải đôi mắt như chìm trong mây mù của anh, không hiểu sao cổ họng trở nên khô khốc một cách kỳ lạ: "Này..."
"Này cái gì mà này?" Nhìn người trước mắt không biết bao lâu, anh nhướng mày, cười hỏi: "Em tưởng tôi ngủ à?"
Giọng điệu chứa đựng đôi chút trêu ghẹo của Thẩm Đông Ngôn làm má cô đỏ bừng, chẳng mấy khi Cát Yên rơi vào cảnh bị bắt quả tang ngay tại trận một cách bối rối thế này.
Nhưng rồi khi nhìn lại, trông anh không có vẻ gì là vừa tỉnh giấc cả, ngay cả giọng nói cũng không trở nên khàn khàn - đặc điểm thường thấy ở người vừa mới ngủ dậy, vô cùng bình thản.
Ánh mắt của anh đầy tỉnh táo, đôi mắt đẹp đẽ kia hơi ngước lên, cứ nhìn cô như thế.
Mãi một lúc sau Cát Yên mới lấy lại tinh thần: "... Anh giả vờ ngủ hả?"
"Không cho tôi nghỉ ngơi à?" Thẩm Đông Ngôn nhẹ nhàng nhìn cô, nói với giọng thật khẽ: "Tôi đang thư giãn thôi."
Nói là thư giãn thì cũng có lý, có điều...
Cát Yên sực nhớ ra chuyện lúc nãy: "Nhưng hồi nãy tôi gõ cửa, sao anh không trả lời..."
"Có à?" Thẩm Đông Ngôn tỏ ra không biết gì, vẫn nhìn cô với vẻ mặt bình chân như vại: "Tôi không nghe thấy."
"..."
Chẳng mấy ai có thể làm cô á khẩu như vậy.
Thôi kệ đi, ai thèm quan tâm anh có nghe thấy hay không, nhiệm vụ mà thím Chu giao cho cô xem như hoàn thành rồi.
Một chút hơi nóng từ rìa mép bốc lên, Cát Yên chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, nói với anh: "Tôi đưa đồ ăn thím Chu nhờ lên rồi đây, nếu anh đói thì tranh thủ còn nóng mà ăn đi, tôi đi trước..."
Cát Yên vừa nói vừa định bước sang bên cạnh, nhưng không biết có phải do cô không quá quen thuộc với nơi này hay không, cô chưa bước được nửa bước thì vấp trúng cái gì, mất thăng bằng suýt ngã.
Những lời cô định thốt ra nghẹn lại ở cổ họng, cô đứng không vững, sắp sửa ngã về phía ghế sô pha, may sao Thẩm Đông Ngôn đã kịp đỡ cô.
Chưa kịp mừng thầm vì mình không ngã đập đầu xuống một cách xấu hổ, Cát Yên cảm nhận được bàn tay đang đỡ lấy mình ôm chặt mình hơn.
Cô tiện đường nhìn xuống dưới, giờ phút này, bàn tay thon dài ấy đang siết chặt lấy cổ tay của cô, không chịu buông ra.
Bị giữ một tay, Cát Yên cũng bị ảnh hưởng, không thể ngồi dậy được.
Cô cúi người xuống, hơi giãy giụa, nhìn thẳng vào mắt của cái người đang nửa ngồi nửa dựa vào ghế sô pha.
"... Thẩm Đông Ngôn." Cát Yên cắn môi.
Song, Thẩm Đông Ngôn lại nhắm mắt làm ngơ: "Không phải hồi nãy bơ đẹp tôi à, sao bây giờ nói chuyện với tôi rồi?"
Hai người kề sát vào nhau, thân hình anh gần như ôm lấy người cô.
Hai má đột nhiên nóng bừng, cô rón rén hỏi: "... Làm gì có?"
"Trước bữa tối và sau bữa chiều." Thẩm Đông Ngôn trả lời.
Có cần đến nỗi thuộc nằm lòng như thế không chứ? Tự nhìn lại bản thân xem đã làm gì cô đi...
Không hy vọng gì vào việc anh nhớ được đến đây, Cát Yên định rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng vẫn vô ích.
Có thể do càng xấu hổ, mặt cô càng đỏ hơn, hai rặng mây hồng trên gò má cô hiện lên rõ mồn một. Anh lặng thinh nhìn nó một cách chăm chú, cuối cùng vẫn khẽ buông lỏng tay ra.
Nhưng chỉ nắm nhẹ hơn chứ vẫn chưa chịu để cô đi.
Cát Yên hơi thở dốc, ngước mắt lên, nói nhỏ: "Thẩm Đông Ngôn, sao lúc nào anh cũng hành xử như thế với tôi vậy hả..."
"Có đúng là lúc nào tôi cũng như thế với em không?" Anh lại thản nhiên nhìn cô: "Người đã hôn tôi lúc ở homestay là ai thế?"
"..."
Sao lại lôi chuyện ở homestay vào đây?
Nhưng đó mà gọi là hôn à?
Cùng lắm là lỡ sượt qua môi thôi!
Hơn nữa... Cũng đâu phải cô cố ý đâu.
Nói một cách nghiêm túc, ngày đó anh còn từ từ luồn tay xuống dưới, lúc thì rời đi lúc thì chạm lên người cô đấy thôi, cô còn chưa nói anh cơ mà.
Cát Yên mở miệng, vừa định nói gì thì Thẩm Đông Ngôn nhướng mày, rướn người về phía trước để kề sát vào cô hơn, giành nói trước.
"Nếu tôi nói bây giờ tôi muốn trả lại." Anh nhìn cô: "Thì em định làm gì?"
"..."
Không làm gì cả, nhưng cái chuyện này mà cũng phải tính trả hay không trả à?
Nghĩ vậy, Cát Yên ngước mắt lên, nhìn về phía khóe môi anh.
Ký ức về đêm hôm ấy bỗng dưng ùa về như nước lũ, lần lượt hiện lên trước mắt cô.
Không chỉ trái tim mà kể cả vành mắt cũng ầng ậng nước, cô đánh trống lảng: "Không được, tôi phải đi rồi..."
Không thèm đoái hoài gì tới việc mình vẫn còn đang bị Thẩm Đông Ngôn nắm cổ tay, cứ thế cất bước đi về phía cửa luôn.
Thẩm Đông Ngôn tùy ý để cô đi, ngồi dậy khỏi ghế sô pha, tiếp tục để cô kéo mình đi một cách nhẹ nhàng như vậy, từ đầu đến cuối đều không chịu buông tay cô ra.
Cát Yên chỉ lo cắm đầu mà đi. Lúc hai người lại gần cửa phòng, chẳng biết do trùng hợp hay quá xui xẻo mà đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến từ ngoài cửa.
Người đó lên cầu thang, không đi sang trái mà sang phải, một bước, rồi hai bước, càng lúc càng gần cửa.
Kèm theo tiếng bước chân là một giọng nữ, còn chưa đến gần đã nói vọng đến: "Thẩm Đông Ngôn, hồi nãy mẹ đến phòng làm việc tìm con nhưng không thấy con đâu cả, con về phòng rồi à?"
Dường như không chắc chắn lắm, bà ấy vừa ngập ngừng bước lên vừa tự nhủ: "Kỳ lạ thật, Yên Yên cũng chẳng biết đi đâu rồi..."
Giọng ngoài cửa lúc gần lúc xa, không nghe thấy rõ.
Cát Yên trong phòng đang định đi tới mở cửa thì khựng lại.
... Là cô Lâm!
Lòng bàn chân cô đổ mồ hôi, cô lại nghe thấy Lâm Vân có vẻ muốn tới đây mở cửa phòng ra.
Không kịp nghĩ ngợi gì, Cát Yên kéo Thẩm Đông Ngôn đang đứng kế bên qua, đè anh lên sau cánh cửa theo phản xạ.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người mặt đối mặt với nhau.
Cát Yên ngẩng đầu lên, làm khẩu hiệu với anh, trông cô có vẻ sốt ruột: "Đừng..."
Thẩm Đông Ngôn không nói không rằng, cứ cụp mắt nhìn cô như thế, đôi mắt anh như bị đám mây đen che phủ, tựa một đầm lầy sâu thẳm.
Hơi thở của hai người phả vào nhau, thế nhưng anh ấy chỉ đứng đó mà không phản ứng lại.
Ngay khi Cát Yên tưởng rằng Thẩm Đông Ngôn sẽ mãi đứng yên như thế, tay cô bất chợt bị buông ra.
Lực kéo liên kết giữa hai người thình lình biến mất, lúc bị buông ra, cô cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được có một bàn tay ôm lấy mình từ đằng sau.
Trong vòng chưa đến một giây, tình thế đã thay đổi, cảnh vật trước mắt bỗng quay cuồng.
Cô bị Thẩm Đông Ngôn đè ngược lại lên sau cánh cửa.
"Nếu em không muốn bị phát hiện." Hơi thở của Thẩm Đông Ngôn phả vào tai cô: "Thì đừng phát ra tiếng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...