Anh ấy vừa dứt lời, dường như tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc bầu không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, sau vài giây, tất cả mọi người đều trở nên xôn xao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói là giải thích rõ, không bằng nói là thông báo luôn đi.
Lại là kiểu không cho mọi người bất kỳ cơ hội trao đổi nào.
... Điều này có nghĩa là có quyết định cuối cùng rồi sao?
Không bao lâu sau khi thư ký Cảnh dứt lời đã có người lên tiếng phản đối.
Trong phòng họp có rất nhiều người to gan lớn mật, giương mắt nhìn về phía anh ấy: “Đây là cuộc họp trao đổi, là cuộc họp trao đổi, nếu đã tổ chức cuộc họp tức là để cho mọi người có cơ hội cùng nhau trao đổi. Thư ký Cảnh, anh vừa bước lên đã tỏ rõ lập trường của Thẩm thị, chẳng lẽ Thẩm rhị muốn một mình nắm giữ quyền quyết định sao? Dù sao cũng phải cho người khác có cơ hội cạnh tranh chứ.”
Một diễn viên múa tương đối lớn tuổi khác trong vũ đoàn cũng cau chặt mày: “Như vậy xem ra người các anh chỉ định là Cát Yên đúng không? Cô ấy quả thật rất có bản lĩnh, cũng có rất nhiều người ủng hộ nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi, lại chưa gia nhập Kinh Ba được bao lâu. Nghiêm túc mà nói, cô ấy thật sự có thể gánh vác được trọng trách cỡ đó sao?”
Sau khi hai người này lên tiếng, những người khác cũng lần lượt đưa ra ý kiến phản đối.
Mà lúc này Thư Tinh, người từ đầu đến cuối vẫn luôn không hé răng nói một lời cũng như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, cuối cùng cũng có phản ứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật từ khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Đông Ngôn lúc bước vào phòng họp, cái đầu cao ngạo vốn ngẩng lên đầy kiêu hãnh của cô ta lúc nhìn thấy Cát Yên gần như rũ xuống ngay lập tức.
Tất cả những gì cô ta lấy làm kiêu ngạo, hết thảy những lời cô ta dùng để âm thầm khuyến khích bản thân đều mất đi toàn bộ tác dụng vào lúc này.
Tựa như ngọn cỏ bị cơn mưa nặng hạt trút xuống, sau khi vô duyên vô cớ ngã rạp xuống thì không thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Nhớ đến sự xấu hổ trong im lặng mà đối phương đã mang đến cho cô ta lần ở Tam Đàm Nguyệt lúc trước, ngọn lửa âm ỉ vô tận lại âm thầm bùng lên trong lòng cô ta.
Ẩn chứa trong ngọn lửa không tên này không có gì ngoài suy nghĩ nhỏ nhoi với Thẩm Đông Ngôn và cả sự truy đuổi điên cuồng đối với danh hiệu người phát ngôn của Kinh Ba, cùng với... Cho dù có muốn giả vờ không quan tâm đến thế nào đi nữa nhưng cô ta không thể che giấu được sự ghét bỏ đối với bản thân Cát Yên.
Thư Tinh sắp ghen tỵ đến phát điên.
Vì sao lại là cô? Chỉ một mình cô mà thôi?
Không chỉ có giám đốc và lãnh đạo nhà hát nhìn cô với ánh mắt khác xưa mà sau đó ngay cả bạn trai cô ta cũng cố ý vô ý dò hỏi tin tức cụ thể của cô, còn cả sự bảo vệ mọi lúc mọi nơi của Thẩm Đông Ngôn đối với cô nữa.
Tất cả những điều này đều khiến Thư Tinh không thể chấp nhận được.
Phải là nhân tài như thế nào mới có thể một mình hưởng thụ nhiều vận may từ trên trời rơi xuống như vậy?
Cô ta không phục mà cũng không muốn phục.
Nghĩ tới đây, Thư Tinh giật giật ống tay áo của người bên cạnh, tức giận nói: “... Anh cũng nói gì đi chứ.”
Từ sau khi bước vào phòng họp, bạn trai của Thư Tinh im lặng một cách khó hiểu, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Đông Ngôn là anh ta lại cảm thấy hoảng sợ.
Sao còn có thể nhảy ra làm con chim đầu đàn chặn họng súng* ngay trước mặt người của Thẩm thị trong thời khắc then chốt này được.
*Lấy từ thành ngữ “súng bắn chim đầu đàn” có nghĩa có nghĩa là không nên thể hiện bản thân quá nhiều, nếu không sẽ dễ chuốc lấy tai họa. Đó là một phép ẩn dụ rằng những người dẫn đầu dễ bị ăn đòn.
Còn nữa, vừa rồi những người lên tiếng đều là những người được đề cử trong nhà hát, đưa ra nghi ngờ là chuyện hết sức bình thường.
Anh ta thì không phải.
Người đàn ông này không ngốc, giờ này phút này anh ta dứt khoát đè nén tất cả suy nghĩ về chuyện đó, đồng thời cũng ngoảnh mặt làm ngơ trước sự khuyến khích của Thư Tinh.
Anh ta không kiên nhẫn nói: “Em muốn nói thì tự đi mà nói, đừng có chuyện gì cũng kéo anh vào.”
“Anh...”
Những nhún nhường* lúc trước dường như đều trở nên nực cười. Thư Tinh liên tục cười lạnh, không còn trông mong gì vào anh ta nữa, để mặc cho lửa giận trong lòng càng lan càng rộng, cao giọng nói với thư ký Cảnh: “Tôi cũng không đồng ý.”
*Nguyên văn lấy từ câu thơ “Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu”: chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu
“Cát Yên mới đến nhà hát bao lâu chứ? Thẩm thị đã tiến hành khảo sát chưa? Mà cho dù đã khảo sát thì có thể khảo sát được trong thời gian bao lâu? Các anh không có gì chứng minh được tư cách của Cát Yên mà đã muốn chỉ định người phát ngôn, tôi không phục.”
Thư ký Cảnh không thèm để ý đến Thư Tinh.
Bất kể khuôn mặt của cô ta có bỗng nhiên đỏ bừng lên vì bị phớt lờ thì anh ấy cũng không quan tâm mà chỉ cung kính khom người với những đàn chị đã đưa ra nghi hoặc lúc nãy.
Tiếp theo lên tiếng một cách đúng mực: “Sự lựa chọn của Thẩm thị quả thật là cô Cát.”
“Nhưng là người phát ngôn của Thẩm thị, tôi cũng muốn nói vài điều. Có một số người được trời phú cho tài năng hơn người, tỏa ánh hào quang từ lúc niên thiếu, còn một số người lại như rượu ủ càng lâu càng nồng nàn, tích lũy từ từ qua năm dài tháng rộng rồi dần dần tỏa sáng. Nếu mọi người nghĩ những người tuổi còn trẻ đã thành danh phải nhường nhịn cho người lớn tuổi hơn chỉ vì thâm niên thì phải chẳng đó cũng là một dạng thành kiến khác?”
“Trước tiên chúng ta không nói đến sự xuất sắc của cô Cát.” Thư ký Cảnh nở một nụ cười công thức trên khuôn mặt: “Là nhà đầu tư lớn nhất của Kinh Ba, theo lý Thẩm thị nên có quyền phát biểu cao nhất.”
“Trong lần thu hút đầu tư lần này, Thẩm thị chiếm giữ tỷ lệ lên đến gần chín mươi phần trăm, điều này cũng có nghĩa, sự lựa chọn của Thẩm thị mới là sự lựa chọn có tư cách quyết định nhất.”
... Thư ký Cảnh vừa dứt lời, những tiếng thì thầm bàn tán ban đầu cũng hoàn toàn biến mất.
Biến mất một cách triệt để
Nếu như nói Thẩm thị chỉ tay năm ngón, không thèm quan tâm đến ý kiến của người khác mà đã chỉ định người phát ngôn của Kinh Ba thì không bằng nói Thẩm thị quá mức khoan dung, cuối cùng vẫn tổ chức cuộc họp này, tạo không gian cho mọi người trao đổi.
Bằng không trước đó nội bộ công ty hoàn toàn có thể không thông qua ý kiến của nhà hát mà tự chỉ định người phát ngôn.
Cũng không cần thiết phải hỏi ý kiến của bọn họ.
Thẩm thị mới là nhà đầu tư lớn đứng phía sau.
Nhưng nếu đã quyết định từ trước rồi thì sao lại còn mất công đến đây một chuyến nữa?
Tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người Cát Yên, phảng phất bọn họ như đã hiểu rõ nhưng lại vẫn chưa hiểu rõ.
Sự thật đã bày ra trước mắt, không đợi mọi người tiêu hóa xong những tin tức vừa rồi, chợt nghe thư ký Cảnh nở một nụ cười ấm áp, tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn giải thích thêm cho các vị đang có mặt ở đây hiểu rõ một điều nữa, đó là chúng tôi quyết định người phát ngôn sau khi đã điều tra nghiên cứu thị trường một cách kỹ lưỡng, đồng thời cân nhắc một cách cẩn thận.”
Ngụ ý là đừng hắt nước bẩn lên người Cát Yên.
Cô xứng đáng với vị trí này.
Sau khi ra hiệu với ông chủ nhà mình, thư ký Cảnh nhận được chỉ thị, nói với Tống Lý: “Giám đốc Tống, hy vọng quý nhà hát có thể hiểu được điểm này.”
Vừa nãy Tống Lý vốn không hề lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn mọi người mà mắt chữ O mồm chữ A.
Lúc này nghe anh ấy nói như vậy, vội vàng xua tay trả lời: “Hiểu được mà, hiểu được mà, thật ra tôi thế nào cũng được nhưng cụ thể bên phía nhà hát chúng tôi vẫn phải nghe ý kiến của lãnh đạo...”
Nhắc đến lãnh đạo nhà hát, thư ký Cảnh không tiện nói thêm gì nữa, anh ấy lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này Thẩm Đông Ngôn giương mắt, ánh mắt dường như rơi lên người lãnh đạo nhà hát, lơ đễnh lướt qua một vòng, dường như cũng không hoàn toàn chú ý đến mọi người.
Cuối cùng ánh mắt đó lại rời đi, cố định trên khuôn mặt của Cát Yên.
“Cô Cát quả thật là sự lựa chọn có một không hai cho vị trí người phát ngôn thương hiệu của Kinh Ba.” Thẩm Đông Ngôn nói.
Đón nhận ánh mắt Cát Yên nhìn sang, anh không nhanh không chậm tiếp lời: “Bây giờ tôi muốn nhấn mạnh thêm rằng, hai chữ Cát Yên này là sự lựa chọn duy nhất của Thẩm thị.”
---
Hội nghị hạ màn trong những lời nói gần như chốt hạ của Thẩm Đông Ngôn.
Ngay khi anh vừa nói xong, lãnh đạo nhà hát ngay lập tức âm thầm trao đổi với nhau, tựa như đang bàn bạc xem kết quả như vậy có vấn đề gì không.
Đương nhiên cũng không có gì ngoài ý muốn cả, trải qua vài phút ngắn ngủi bọn họ lập tức nở một nụ cười trên khuôn mặt, sau khi nhiệt tình bắt tay với Cát Yên rồi lại lôi kéo Thẩm Đông Ngôn bàn bạc thêm điều gì đó.
Thư Tinh kéo bạn trai đi thẳng, không hề quay đầu lại, dường như giận dỗi nên cũng không thèm quan tâm đến sự hiện diện của lãnh đạo mà đóng sầm cửa lại, tiếng vang rung trời.
Ngay sau đó, một số đàn chị trong vũ đoàn ba lê cũng bước đến trước mặt Cát Yên, nhẹ nhàng trao cho cô những cái ôm, trêu chọc: “Em đừng để bụng những lời bọn chị nói vừa nãy mà giận dỗi trong lòng đấy nhé.”
“Không có chuyện đó đâu ạ.” Cát Yên cười khẽ: “Em hiểu cả mà.”
Những ý kiến của bọn họ đều là những nghi ngờ bình thường mà thôi, cô còn phải noi gương các đàn chị rất nhiều.
Chỉ là cuộc tranh luận liên quan đến việc lựa chọn người phát ngôn của Kinh Ba hôm nay còn diễn ra quyết liệt hơn trong tưởng tượng.
Sau khi thật sự lấy được vị trí người phát ngôn của Kinh Ba, ánh mắt của Cát Yên vẫn luôn dừng lại trên người Thẩm Đông Ngôn.
Sau khi đoàn người lục tục rời đi, cô cố ý ở lại đến cuối cùng.
Cát Yên bước ra ngoài, đứng trên hành lang dài nhìn Thẩm Đông Ngôn lại trò chuyện thêm vài câu nữa với lãnh đạo nhà hát. Sau khi trò chuyện xong, anh xoay người, tầm mắt phóng thẳng đến chỗ cô.
Anh bảo thư ký Cảnh rời đi trước rồi không nhanh không chậm bước về phía cô: “Tìm tôi?”
Tuy là câu nghi vấn nhưng trong giọng điệu của Thẩm Đông Ngôn mang theo sự khẳng định.
Ánh sáng trên hành lang dài hơi ảm đạm, chia tách khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh thành hai nửa sáng tối, rất đẹp.
Tâm trạng của Cát Yên trở nên bối rối, rất nhiều lời muốn nói đều bị cô cực lực kiềm chế, lúc muốn mở miệng lên tiếng thì lại nuốt trở vào.
Lúc mở miệng lần nữa, không hiểu sao cô lại nhắc đến chuyện lúc nãy ở trong phòng họp: “Vừa rồi tôi không cẩn thận giẫm phải anh mấy cái.”
Thẩm Đông Ngôn thản nhiên nở nụ cười, sau đó ừ một tiếng.
Nhưng cho dù anh ngầm thừa nhận nhưng có lẽ không hề tin mấy chữ “không cẩn thận” của cô.
Cơn gió khẽ khàng thổi qua cửa sổ thủy tinh lùa vào mái tóc cô khiến mấy sợi tóc tung bay theo làn gió.
Trái tim Cát Yên cũng phảng phất như bị lướt nhẹ qua, thoáng chốc dâng lên cảm giác ngứa ngáy, xúc động.
Đôi mắt hồ ly của cô như ngậm nước, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi chuyện mình muốn hỏi: “Chuyện người phát ngôn của Kinh Ba... Là quyết định của tất cả các anh... Hay là quyết định của một mình anh?”
Thẩm Đông Ngôn rũ mắt, cứ như vậy rơi vào trong ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình của cô.
Anh không trả lời mà lại chỉ nheo mắt nhìn cô, dáng vẻ biếng nhác: “Em không tự tin về bản thân mình như vậy sao?”
“... Hả?”
Cũng không phải không tự tin về bản thân mình.
Cát Yên khẽ gãi chóp mũi, không biết sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Lúc cô còn đang chìm trong suy nghĩ thì lại nghe Thẩm Đông Ngôn gọi tên mình: “Cát Yên.”
Thấy cô ngước mắt ngoan ngoãn nhìn sang, anh khẽ cười: “Không phải em đã quên chuyện tôi từng xem buổi biểu diễn của em rồi chứ?”
“Quả nhiên giống như những gì người khác nói, sân khấu có em biểu diễn...”
Lúc nói đến đây, anh hơi ngừng lại một lát.
Cát Yên vẫn chưa hiểu được anh muốn nói gì nhưng lại bị những lời này của anh làm cho bối rối, có cảm giác như trái tim đang treo lơ lửng.
Nhưng anh không hề cho cô cơ hội suy nghĩ kỹ càng.
Giây tiếp theo, Thẩm Đông Ngôn đã lên tiếng.
“Chỉ có thể nhìn thấy em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...